Hoàng Hậu Chỉ Là Người Chạy Trốn

Chương 5

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tiểu Thúy nói với ta, Tề Nghiên đã miễn việc mỗi ngày phải thỉnh an, còn đặc biệt dặn dò Thục phi không có chuyện gì thì đừng đến cung của ta. 

Ta vốn không thích dậy sớm chỉ để nghe thỉnh an, thấy vậy liền mừng rỡ. 

Nhưng Thục phi lại không vui, ba lần bảy lượt mời mọc, nói nếu nàng không thể đến cung ta thì mong ta có thể đến Thính Vũ Hiên của nàng ngồi chơi. 

Ta không muốn đi, nhưng Tiểu Thúy cứ lải nhải bên tai: “Nương nương, đây chính là cơ hội tốt để thị uy đó ạ.” 

Ta đau đầu, đành phải mang theo một đĩa đào hoa tô đi. 

Thục phi tên là Lương Tri Ý, vốn là công chúa nhỏ nhất của Lương Quốc. Nghe nói sau khi Lương Quốc bị thôn tính, những nam và nữ trưởng thành trong tông tộc nàng đều bị giết, chỉ còn lại nàng và tiểu đệ đệ sống ở Lương Huyện. 

Giờ đây, vài năm trôi qua, nàng được chính tiểu đệ mình đưa vào cung. 

Lương Tri Ý có vẻ ngoài của một cô nương Giang Nam sông nước, dáng người mảnh mai, ngồi ở đình hóng gió như một bức tranh thủy mặc. 

“Hoàng hậu nương nương vạn an.” Thấy ta đến, nàng dịu dàng hành lễ. “Thiếp sớm đã nghe danh tiếng của nương nương, vẫn luôn muốn được gần gũi. Hôm qua vội vàng nên không thể trò chuyện cùng nương nương, hôm nay mời nương nương đến Thính Vũ Hiên một buổi, nương nương sẽ không bận lòng chứ?” 

Giọng nói nàng mềm mại, ngọt ngào, pha chút âm điệu của người Ngô, lại thêm mùi hương thoang thoảng trên người, ta cảm thấy cả người mềm nhũn: “Sẽ không, sẽ không.” 

Tiểu Thúy nhéo tay ta, ngầm ý ta phải thể hiện uy nghiêm của một Hoàng hậu. 

Ta thì lười, hớn hở đưa đĩa đào hoa tô cho nàng: “Điểm tâm trong cung ta làm, ngươi nếm thử xem.” 

Lương Tri Ý khẽ cười, ăn từng miếng nhỏ. Sau một lúc, nàng ăn hết một miếng, còn lại đều vào bụng ta. 

“Nương nương trông gầy yếu, nhưng hóa ra lại ăn uống tốt như vậy.” Nàng cười nói. 

Ta nghe vậy cũng không giận: “Đều là lương thực mà, không thể lãng phí.” 

Ta nghĩ thầm, thật ra ta cũng không gầy đâu, chỉ là thịt đều được che giấu thôi. Tề Nghiên còn rất thích véo chỗ thịt mềm ở eo ta. 

Khoan đã, sao ta lại nghĩ đến hắn chứ? 

Ta và hắn ấy tính ra mới ngủ cùng nhau hai lần, sao những chi tiết như thế lại nhớ rõ vậy? 

Ta mãi chìm trong suy nghĩ, một lúc lâu sau mới nghe rõ Lương Tri Ý đang hỏi gì. 

Nàng hỏi ta Tề Nghiên thích ăn gì, nàng muốn tự tay làm chút gì đó mang qua. 

Ta suy nghĩ một lát, không chắc chắn đáp: “Có lẽ là… canh trứng?” 

Lương Tri Ý: “?” 

Buổi tối Tề Nghiên lại đến, sớm hơn hôm qua một chút, nên hắn ngửi thấy mùi hương trên người ta ngay. 

“Đi gặp Thục phi?” Hắn hỏi, nhưng dường như không bất ngờ. Sau đó hắn quay đầu phân phó người hầu hạ ta tắm gội, thay quần áo. 

Khi ta với mái tóc ướt ra, hắn một tay kéo ta lại, lấy khăn lông lau tóc cho ta. 

Động tác của hắn lưu loát đến mức ta chưa kịp phản ứng, đã nằm gọn trong lòng hắn. 

Ta muộn màng nhận ra: “Bệ hạ không thích mùi hương trên người Thục phi?” 

Giọng hắn lười biếng: “Trẫm không thích.” 

“À, vậy sau này bệ hạ muốn đến thì nói trước một tiếng, thần thiếp sẽ tắm rửa sạch sẽ trước.” 

Động tác của hắn dừng lại, khẽ cười: “Không tò mò vì sao trẫm không thích sao?” 

“Bệ hạ dĩ nhiên có lý do riêng của mình.” 

Chủ yếu vẫn là ta lười hỏi. Lỡ động chạm đến chuyện cũ nào đó thì không hay. 

Hắn hơi đẩy ta ra, nâng cằm ta lên, cười nói: “Hoàng hậu mà phải chuẩn bị trước thì vất vả quá. Chi bằng vì trẫm, đừng qua lại với Thục phi nữa, được không?” 

Ta rất thành thật: “Mọi người đều ở trong một cung, điều đó không thực tế cho lắm?” 

Ánh mắt Tề Nghiên dần sâu thẳm. Dù miệng vẫn cười, nhưng đôi mắt hắn lại lạnh như băng, giống như mặt hồ đóng băng trong đêm đông, phản chiếu ánh trăng mờ ảo, giả vờ như mình vẫn đang từ từ chuyển động. 

Dù có ngốc đến đâu ta cũng nhận ra sự bất ổn, liền yếu thế ngay lập tức: “Nếu bệ hạ đã yêu cầu, thần thiếp sẽ tuân theo.” 

Mặt hồ kia ánh lên một tia sáng: “Vậy là nghe lời trẫm rồi?” 

Ta gật đầu như bổ củi: “Vâng, vâng.” 

Dù sao thì hắn mới là “đại ca” trong cung mà. 

Hơn nữa, Thính Vũ Hiên thật sự rất xa, ta quả thật cũng lười đến… 

Tề Nghiên: Nàng thật nghe lời, trong lòng nàng có ta. 

Ân Nhiêu: Nam nhân thật sự còn không bằng một con gà mái già.

.

Bình Luận (0)
Comment