Hoàng Hậu Chỉ Là Người Chạy Trốn

Chương 6

Kể từ đêm đó, Tề Nghiên mỗi đêm đều túc trực tại cung ta. Hắn cũng chẳng làm gì khác ngoài việc ôm ta ngủ. 

Vì thế, ta cũng không bước chân ra khỏi cung. Thứ nhất là sợ lại dính phải hương thơm gì đó mà bị hắn bắt tắm rửa lần nữa, thứ hai, và quan trọng nhất, vẫn là vì lười. 

Đến đầu hè, một vị đại thần lại lo lắng cho tương lai của nước Tề, dâng tấu nói Thánh Thượng con nối dõi hiếm hoi, không thể không lo xa. 

Nói thì là vậy, nhưng theo tin tình báo Tiểu Thúy thu thập được, vị đại thần kia bất mãn vì ta được độc sủng đã lâu. Dù có nạp thêm tân nhân, nhưng Tề Nghiên vẫn chưa một lần ghé thăm. 

“Yêu nữ a, yêu nữ!” Tiểu Thúy bắt chước vẻ mặt phẫn nộ của vị đại thần sau khi hạ triều, “Trước kia đã nghe nói trưởng công chúa Ân Quốc có dung mạo hồ ly tinh, nếu thật sự mê hoặc tâm trí Thánh Thượng, tương lai lại sinh hạ hoàng tử mang huyết thống Ân Quốc, thì phải làm sao đây?” 

“Hấp đi.” Ta vừa nghe vừa dặn dò người của nhà bếp nhỏ, “Cá trích hấp ăn rất ngon.” 

Tiểu Thúy lại một lần nữa giận ta đến nỗi hận sắt không thành thép: “Nương nương!” 

“Đừng bận tâm chuyện ruồi bâu đó,” ta xua xua tay. “Phong ba lớn hơn cũng chẳng thổi đến đây được. Hơn nữa, nếu thật sự có ngày đó, chúng ta cũng chẳng làm được gì. Chi bằng ăn cơm trước đã.” 

Từ khi sinh ra, ta đã mang tiếng “hồng nhan họa thủy”. Nếu cứ để tâm thì sẽ chẳng bao giờ yên. Lo lắng nhiều như vậy, chi bằng lo ăn cơm còn hơn. 

Đêm đó, ta vui vẻ ăn nửa con cá trích, khi Tề Nghiên đến, ta còn đang ợ một cái rất kém duyên. 

Chắc chắn không phải lỗi của ta, là do hắn về sớm quá thôi. 

“Đêm nay, trẫm sẽ không ở lại đây.” Hắn liếc nhìn đống thức ăn thừa trên bàn, lạnh nhạt nói. 

Ta không bận tâm, gật đầu: “Bệ hạ có việc thì sai Tiểu Phúc Tử đến thông báo là được.” 

Hắn làm như không nghe thấy, nhìn chằm chằm ta rồi nói tiếp: “Trẫm đêm nay sẽ lâm hạnh Thục phi.” 

Ta ngạc nhiên, rồi lại nghĩ cũng chẳng có gì. Người ta vào cung cũng đã hai tháng rồi. Ta lại gật đầu: “Ồ.” 

Vẻ mặt Tề Nghiên trong khoảnh khắc ấy trở nên rất kỳ lạ, như có chút tức giận, lại có chút thất bại. Ta không hiểu lắm. 

Tóm lại, hắn nhìn ta hồi lâu rồi phẩy tay áo bỏ đi. 

Tối đó khi ngủ, ta cảm thấy có chút không quen, cứ thiếu thiếu cái gì đó. Cuối cùng, ta tìm một cái gối ôm vào lòng mới thấy thoải mái, ngủ ngon suốt cả đêm. 

Ngày hôm sau, Tiểu Thúy lo lắng như gặp đại địch, nói Thánh Thượng hôm nay lên triều trông tinh thần không tốt, sắc mặt không tốt, tính tình cũng không tốt. 

“Nương nương, bệ hạ sẽ không thật sự… đối với Thục phi…” 

Ta nhìn chằm chằm vườn rau dưới ánh mặt trời, trầm ngâm: “Tiểu Thúy, rau cải thìa của chúng ta thu hoạch được rồi.” 

Tiểu Thúy lập tức chuyển sự chú ý: “Vâng ạ!” 

Đây là vụ cuối cùng. Thu hoạch xong đợt này, ta không còn gì để trồng nữa. Dù sao lúc đó ta nghĩ mình sống không được bao lâu, nên hạt giống cũng không mang theo nhiều. Chỉ có thể thầm thở dài, đúng là tầm nhìn hạn hẹp. 

Không còn vườn rau, ta và Tiểu Thúy ăn cải thìa suốt ba ngày, bỗng thấy ngán và nhạt nhẽo, bắt đầu mỗi ngày giục con gà mái già đẻ trứng. 

Con gà mái già bị ép đến nóng nảy, mổ một cái vào tay Tiểu Thúy đang ở tuyến đầu. 

Cô bé vừa nhìn ta xử lý vết thương cho mình, vừa u oán nói: “Nương nương, hay chúng ta đi mua thêm ít hạt giống nữa đi?” 

Ta vỗ vỗ đầu nàng, rất vui mừng: “Cuối cùng ngươi cũng không nghĩ đến chuyện tranh sủng nữa, mà chỉ muốn trồng trọt.” 

Tiểu Thúy: “…” 

Dạo gần đây Tề Nghiên luôn ở lại Thính Vũ Hiên. Lúc đầu, Tiểu Thúy ngày nào cũng nhắc ta đi giành lại sự sủng ái của Thánh Thượng. Nhưng hai hôm nay, nàng chắc hẳn đã nhận ra mọi nỗ lực đều vô ích, cuối cùng cũng từ bỏ. 

Ta rất hài lòng, nhưng cũng không có ý định trồng trọt nữa. 

Lý do rất đơn giản: trước đây vì Ngự Thiện Phòng cắt xén thức ăn nên ta mới phải tự lực cánh sinh. Giờ đã là Hoàng hậu, ăn uống cũng không tệ, nên không cần thiết phải trồng nữa. 

Tiểu Thúy nhìn ta đầy ẩn ý: “Nương nương, ngài lười thì có.” 

Ta thẳng thắn thừa nhận: “Ừ.” 

Mùa hè đến, thời tiết dần trở nên nóng nực. Ta thực sự lười động đậy, thà trốn trong bóng râm xem gà mẹ ấp trứng còn hơn là đứng dưới nắng nhìn vườn rau. 

Quan trọng hơn, mấy ngày sau, một con mèo đã cắn chết gà mái già của ta. Ta bắt được nó tại trận. 

Là một con mèo vằn, bụng hơi to, thấy người đến cũng không sợ, ngậm chặt cổ gà mái già không buông. 

Các tiểu thái giám tóm nó vào lồng sắt, nó liền co ro ở góc, trừng mắt nhìn mọi người, ai đến gần là nó lại gừ gừ. 

Ta hoàn toàn không giận, ngồi xổm ngoài lồng sắt xem rất ngon lành. 

Tiểu Thúy giờ đã rất hiểu ta: “Nương nương, ngài đang muốn nuôi mèo à?” 

“Đúng vậy. Ngươi nghĩ xem, 'Cục Tác' đã chết dưới miệng nó, một mạng đổi một mạng, nửa đời sau nó phải chuộc tội cho ta.” 

Tiểu Thúy sững sờ: “Cục Tác là ai?” 

“Gà mái già đó,” ta l**m môi, nói một cách rất hợp tình hợp lý, “Mới đặt tên đấy, nghe có vẻ trịnh trọng hơn không?” 

Tiểu Thúy: “…” 

Đáng tiếc con mèo vằn này tính tình rất hoang dã, bị nhốt cả ngày vẫn không thèm để ý đến ai, cũng không ăn không uống. Ta cũng có chút sốt ruột. Đúng lúc đó, Tiểu Thúy vào bẩm báo: “Nương nương, Lương phi nương nương cầu kiến.” 

Vừa dứt lời, Lương phi vội vàng bước vào, thấy chiếc lồng sắt liền nhào tới: “Meo Meo, thì ra ngươi ở đây!” 

Chân tướng đã được phơi bày. 

Ta và Tiểu Thúy liếc nhìn nhau, ta nửa đùa nửa thật nói: “Lương phi, nếu đây là mèo của ngươi, vậy ngươi nợ bổn cung một mạng đấy. ‘Cục Tác’ của bổn cung chết dưới tay nó.” 

Lương phi ngạc nhiên: “Cục Tác?” 

Ta làm vẻ mặt đau khổ: “‘Cục Tác’ là đứa con ta yêu quý nhất.” 

Lương phi hoảng hốt: “Thần thiếp chưa từng nghe nói Hoàng hậu nương nương có thai…” 

Tiểu Thúy cuối cùng không nhịn được: “Lương phi nương nương, ‘Cục Tác’ là một con gà mái mà nương nương chúng ta nuôi, có tình cảm rất sâu đậm với người.” 

Ừm, rất sâu đậm, sâu đậm đến mức tối qua ta đã đặc biệt hầm một nồi canh gà tươi ngon để tế điện linh hồn của Cục Tác. 

Lương phi: “?” 

Tề Nghiên: Sao nàng không ghen? 

Ân Nhiêu (hoàn toàn không nghĩ đến nam nhân): Muốn nuôi mèo.

.

Bình Luận (0)
Comment