Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 215

EDITOR: DOCKE

Nhìn thấy cảnh này, Lưu Trục Phong đứng cách đó không xa hơi hơi chưng hửng, quay lưng bỏ đi. Cọng cỏ ngậm trong miệng nhếch lên, ra vẻ như chuyện chẳng hề liên quan gì đến mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn về phía Hạ Lan Khâm đang ở đối diện nãy giờ cứ nhìn hắn chằm chằm. 

Lưu Trục Phong mặt đầy hắc tuyến, “Bộ trên mặt ta có mọc hoa hả?”

“Đâu có,” Hạ Lan Khâm lắc đầu, nghiêm trang nói: “Bởi vì biết ngươi là Lưu Trục Phong, cho nên nhịn không được, muốn nhìn thêm vài lần.”

Lưu Trục Phong hoảng sợ, vội vàng đi đến bên cạnh Phương Thất, thấp giọng nói: “Mấy tên Hạ Lan gia đều có tật xấu. Ta ở lại, cũng đã làm xong chuyện mà ngươi muốn ta làm. Ta đi trước đây.” Trông thấy Phượng Thất gật đầu, khóe môi Lưu Trục Phong gian xảo cong lên, lòng tham không đáy nói: “Lần này, tốt xấu gì thì ta cũng đã cứu đệ đệ của ngươi, vậy nợ nần… có thể…”

“Ừm, không tính lãi nữa.” Phượng Thất tỉnh bơ đánh tan những ảo tưởng của Lưu Trục Phong thành bọt khí, tiện đà nói: “Thật ra cũng không thể trách Hạ Lan Khâm, chỉ trách ngươi càng ngày càng không có tiến bộ, ngay cả giả vờ giả vịt cũng không chịu.”

Lưu Trục Phong gãi gãi đầu, chỉ nhìn trời không nói.

Phượng Thất mỉm cười, chầm chậm đi đến sau lưng Hạ Lan Tuyết, nhẹ giọng nói: “Đại tướng quân, sau này ngươi có tính toán gì không?”

Hạ Lan Khâm nghe thấy giọng nói của nàng liền vội vàng quay đầu, dùng  nghi lễ quân đội ôm quyền đa tạ, nói: “Quên nữa, vẫn còn chưa cám ơn ơn cứu mạng của Phượng Thất tiểu thư. Nhưng Khâm tôi có điều không rõ, Phượng Thất tiểu thư làm sao biết được chúng tôi sẽ gặp nạn trong Phật đường?”

Phượng Thất cũng ào ào hoàn lễ, không có lấy một tia bẽn lẽn. Tư thế oai hung bừng bừng. Trên khuôn mặt là một nụ cười bừng sáng như ánh mặt trời. “Nếu ta nói, đó là bởi vì trước đó Cửu đệ đã được một người thông báo cho biết, đại tướng quân có tin không?”

“Là ai?” Hạ Lan Khâm bị nụ cười chiếu sáng của nàng làm cho ngơ ngẩn, nhưng cũng rất nhanh điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi.

“Bùi Nhược Trần.” Phượng Thất thản nhiên nói.

“Bùi Nhược Trần?!” Hạ Lan Khâm kinh hãi, không nhịn được bèn nhìn về phía Phượng Cửu đang đứng cách Hạ Lan Tuyết không xa. Hiển nhiên muốn tiến lên một bước hỏi cho ra chân tướng.

“Đại tướng quân không nhìn Tiểu Cửu nữa. Cửu đệ đối với chuyện này cũng là trăm mối không có cách giải. Bùi Nhược Trần hiện giờ đang tận tâm hết sức vì Thiên Triều. Muội muội của hắn lại sắp chuyển dạ. Nếu sinh con trai, rất có khả năng sẽ trở thành thái tử Thiên Triều, tiếp theo sẽ lên ngôi hoàng đế. Theo lý mà nói, hắn không có lý do gì để phản bội Hạ Lan Thuần. Nhưng lúc này đây, cũng nhờ hắn đã kịp thời báo hiệu, chúng ta mới có thể chuẫn bị sẵn sàng, cứu bọn ngươi ra.” Phượng Thất nói xong, hơi trầm ngâm, “Hắn rốt cuộc đang muốn cái gì?”

Đối với vấn đề này, Hạ Lan Khâm cũng mờ mịt không rõ.

Còn ở đối diện, Y Nhân nghẹn ngào rốt cuộc cũng chậm rãi ngừng lại. Hạ Lan Tuyết ôm cô, gần như là nửa ôm nửa đỡ, rốt cuộc cô cũng chậm rãi đứng lên được.

“Trong thành rất nhanh sẽ bị giới nghiêm. Chúng ta về khách sạn trước, được không?” Hạ Lan Tuyết cúi đầu, nhẹ giọng hỏi Y Nhân.

Giọng nói của anh rất nhẹ, vẻ mặt cũng rất dịu dàng.

“Dạ.” Y Nhân gật gật đầu, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, ngoan ngoãn theo sát bên anh.

Lưu Trục Phong ở bên cạnh do dự một hồi, sau đó nhảy bắn đến bên Y Nhân, thình lình hô to một câu: “Tiểu tình nhân!”

Y Nhân bị hoảng sợ, khuôn mặt vốn bởi vì vừa rồi đã khóc đến mức tái nhợt, nhất thời ửng hồng. Cô dại ra mà nhìn Lưu Trục Phong, nhìn nhìn một hồi, trong ánh mắt không khỏi viết lên hai chữ ‘Ngu ngốc’.

Lưu Trục Phong thấy rõ cô không nói gì, liền hiểu được hành vi của mình chẳng mấy thú vị, không khỏi ngượng ngùng, quay đầu nhìn ra nơi khác. Lại cảm thấy khá nhàm chán.

“Quên đi, ta đi đây.” Hắn hít một hơi, lại vô cùng buồn chán nói.

“Giỏi ha, đi cái gì mà đi. Chẳng phải ngươi đã hứa sẽ cùng ta đi gặp Lục Xuyên, vất vả một lần để thoải mái suốt đời hay sao?” Phượng Thất huệ chất lan tâm (khí chất như hoa huệ, tấm lòng như hoa lan, ý chỉ những người thanh tao), nhìn nhìn Y Nhân rồi lại nhìn nhìn Lưu Trục Phong. Đối với tâm tính trẻ con của hắn, nàng cảm thấy vô cùng buồn cười, bèn nhẹ giọng trêu đùa, lưu loát như ngọc châu nói: “Đợi sau khi mọi người về khách sạn rồi hãy đi cũng được.”

Lưu Trục Phong lúc này mới không khăng khăng đòi đi nữa. Nhưng chỉ đi xa vài bước, lại bày ra dáng vẻ bất cần.

Y Nhân nhìn một hồi, đột nhiên buông Hạ Lan Tuyết ra, chạy nhanh đuổi theo Lưu Trục Phong, túm lấy tay áo hắn, thấp giọng nói: “Xin lỗi, thật ra, ngươi có thể tới đây, ta rất vui.”

Tốt xấu gì cũng là tha hương gặp lại bạn cố tri.

Lưu Trục Phong ‘Hừ’ lạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn trời, “Ta không biết ngươi lại thấy sắc quên bạn như vậy.”

Chỉ có điều, tay áo đang bị Y Nhân nắm trong tay lại không vội vã tách ra.

“Ngươi muốn không nhận quen biết ta sao?” Y Nhân không biết là khờ thật hay giả ngốc nữa. Cô sợ run một lát, sau đó buông Lưu Trục Phong ra, xoay người nói: “Vậy thôi, bỏ đi.”

Nói xong, cô trở về bên Hạ Lan Tuyết. Hạ Lan Tuyết mỉm cười, vươn cánh tay quàng qua vai Y Nhân.

… Thấy Y Nhân lạnh nhạt với Lưu Trục Phong như vậy, anh có vẻ rất vui, rất vui.

Thật ra, gặp lại Lưu Trục Phong, tuy rằng đối phương đã giúp mình, nhưng Hạ Lan Tuyết vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Ai kêu hắn dám leo lên giường Y Nhân!

Lưu Trục Phong thấy mình mới chỉ nói dỗi một câu mà Y Nhân đã rút lui có trật tự rồi, không khỏi chán nản, dừng bước, cả giận nói: “Phượng Thất, mặc kệ ngươi có đi hay không, ta phải đi!”

“Ồ, nếu ngươi bỏ đi, ta sẽ lập tức phái người đem giấy vay nợ đến Lưu viên, bắt Lưu Viên phải bỏ vốn ra trả nợ cho ngươi, khiến ngân khố bị thủng một lỗ to.” Phượng Thất cũng lười an ủi, chỉ không mặn không nhạt bỏ lại một câu.

Sắc mặt Lưu Trục Phong hơi hơi đổi đổi, sau lại ngắt một cọng cỏ khác bỏ vào miệng, cắn cắn, không nói một lời theo sát phía sau.

Món nợ này khiến cho hắn – một nhân vật truyền kỳ long trời lở đất – lại trở nên dễ bảo như vậy. Hạ Lan Khâm lúc trước vô cùng sung kính Lưu Trục Phong, cơ hồ như sắp chuyển toàn bổ lòng hâm mộ đến cho Phượng Thất.

Về chuyện tích của Phượng Thất, Hạ Lan Khâm cũng có nghe thấy. Tám vị huynh đệ tỷ muội của Phượng gia đều là những nhân tài kiệt xuất trong chốn giang hồ. Trong đó, kiệt xuất nhất chính là hai tỷ đệ trước mặt.

Phượng Cửu là một điều bí ẩn. Mười tám năm sống cuộc sống bị cầm tù, nhưng chỉ trong một khắc thanh danh đã lên cao, thậm chí cả những vướng mắc đủ loại cùng Phượng trang nữa. Tất cả đều là những câu chuyện truyền kỳ mà người đời say sưa truyền miệng, nghĩ hoài không ra.

Còn Phượng Thất, cuộc đời lại thanh thoát hơn rất nhiều: Là muội muội nhỏ nhất, tập hợp hàng vạn hàng ngàn sủng ái, nhưng lại có tình yêu tha thiết đối với chuyện buôn bán. Năm mười năm tuổi đã cho thấy nàng là một kỳ tài trong giới kinh doanh. Sau đó tham gia vào rất nhiều ngành nghề sản xuất, khu vực kinh doanh: Lá trà, tơ lụa… không chỗ nào không có mặt nàng, vận chuyển đường bộ đường biển… không nơi nào không kịp. Đến nỗi chẳng có ai tính nổi hiện tại nàng có bao nhiêu tài sản. Chỉ biết rằng, chi phí kinh người hàng năm của Phượng Trang, đối với nàng mà nói, cùng lắm chỉ là không đáng kể mà thôi.

Bản thân Phượng Thất cũng nổi danh là hào sảng đại khí, không có chút chi ly tính toán của thương nhân. Một lời nói một gói vàng, còn lanh lẹ hơn cả nam nhân nữa.

Nhưng một nữ tử như vậy, quá hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình.

Giang hồ đồn rằng: Đó là bởi vì trong ngày hôn lễ của nàng và Lưu Trục Phong, Lưu Trục Phong đã bỏ đi giữa đương trường, nàng thẹn quá hóa giận, thề trọn đời sẽ không lấy chồng nữa.

Đương nhiên, lời đồn đãi này không được tuyên truyền rộng rãi, cũng rất ít người biết. Hạ Lan Khâm hung cứ quân khu Thiên Triều nhiều năm, cũng là một trong rất ít những người biết được tin tức này.

Nhưng hôm này nhìn thấy Phượng Thất và Lưu Trục Phong đi cùng với nhau, cũng biết rằng lời đồn là không thể tin được.

Đoàn người tận lực không gây chú ý, trở về khách sạn. Dưới sự truy hỏi của Dịch Kiếm, Hạ Lan Tuyết đành phải kể lại ngắn gọn sự tình cho hắn nghe, trong khi Hạ Lan Khâm vẫn trầm mặc không nói. Đợi đến khi Hạ Lan Tuyết nói xong, quả nhiên, tầm mắt của Dịch Kiếm rất nhanh chóng lướt đến Hạ Lan Khâm.

Hạ Lan Tuyết vốn là khâm phạm, tuy lại bị hãm hại một lần nữa, nhưng cũng coi như sắt nung không còn sợ lửa. Nhưng còn Hạ Lan Khâm, trước đó vẫn là đại tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, là Nhị điện hạ tôn quý nhất của Thiên Triều, chớp mắt một cái đã mất hết danh dự, ngay cả tên tuổi cũng bị xóa sổ. Cảm giác đó, nhất định là rất gian nan.

Huống chi, còn có chuyện của Thái hậu nữa.

Nào ngờ, Hạ Lan Khâm cũng không chút hối hận. Thần sắc sảng khoái, tự giễu nói: “A Tuyết, lúc trước ta đuổi bắt đệ, bây giờ chúng ta lại đồng loạt bị đuổi bắt. Tính ra, như vậy trái lại cũng rất dễ chịu.”

Hạ Lan Tuyết cười cười, “Nhưng đệ lại chưa bao giờ xem Nhị ca là kẻ thù.”

Nói xong, ánh mắt của anh lại chuyển đến chỗ Y Nhân. Thấy trên người Y Nhân dính toàn nước bẩn, chuyện tình bên này cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi, Hạ Lan Tuyết bèn đứng lên, quàng vai Y Nhân nói: “Ta đưa Y Nhân đi rửa sạch một chút. Mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi. Kinh thành đã không thể ở lâu, sáng mai chúng ta sẽ phải rời khỏi.”

“Vương gia…” Thấy Hạ Lan Tuyết xoay người muốn đi, Dịch Kiếm nhịn không được gọi một tiếng, chần chờ hỏi: “Chuyện của Thái hậu…”

“Thái hậu đã qua đời.” Hạ Lan Tuyết quay đầu, nhẹ giọng trấn an nói: “Ta sẽ không để chuyện này luẩn quẩn mãi trong lòng đâu, yên tâm.”

Dịch Kiếm lúc này mới yên lòng. Nhưng suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy khó hiểu.

Vì sao diễn cảm trên mặt Vương gia lại có thể bình tĩnh như thế?

Bình tĩnh – giống như đang ẩn tàng biết bao gió giục mây vần.
Bình Luận (0)
Comment