Hoàng Hậu Lười Y Nhân

Chương 216

EDITOR: DOCKE

Dịch Kiếm ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn theo bóng lưng Hạ Lan Tuyết, đột nhiên có một loại dự cảm: Từ nay về sau, Vương gia sẽ không còn giống như trước nữa. Lúc trước Hạ Lan Tuyết ở thế bị động, chỉ cần người khác không động đến hắn, hắn cũng lười ứng phó với chuyện đời. Nhưng ánh mắt bình tĩnh đến mức lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, cũng sắc bén như dao, chính là ánh mắt của con báo đi săn khi nhìn thấy con mồi, bình tĩnh chờ đợi. 

Ngẫm nghĩ một hồi, không hiểu sao Dịch Kiếm lại thấy rùng cả mình. Trong tầm mắt, Hạ Lan Tuyết đã cùng Y Nhân đi vào phòng mất rồi.

Mọi người còn lại: Lưu Trục Phong cảm thấy không thể ở lại thêm một phút một giây nào nữa. Sau khi Y Nhân rời khỏi không lâu, hắn cũng đứng dậy, nói muốn đi ra đây một lát. Chớp mắt liền không còn thấy bóng dáng đâu nữa. Phượng Cửu đang bị hộp trà do Bùi Nhược Trần biếu tặng hấp dẫn, hãy còn đang ngồi rung đùi đắc ý phẩm trà. Phượng Thất lại có hứng thú tiến đến bên cạnh Hạ Lan Khâm, dựa vào lưng ghế mà hỏi: “Đại tướng quân, ngươi nói xem, bảo câu (ngựa tốt) trên đồng cỏ hoang vu của Viêm Quốc, nếu bán cho quân đội Thiên Triều thì nên bán với giá bao nhiêu?”

Quả nhiên, không có giờ khắc nào mà nàng lại không nghĩ đến chuyện làm ăn của mình.

Hạ Lan Khâm cũng không hề lạnh nhạt, cân nhắc một hồi rồi trả lời: “Nhưng buôn ngựa của Viêm Quốc cũng đồng tội với thông đồng với địch. Nếu bị phát hiện, nhẹ thì phạt trượng, nặng thì chém đầu. Chuyện làm ăn này vô cùng nguy hiểm.”

“Lấy sở trường của kẻ thù để bồi bổ sở đoản của mình, sao có thể gọi là thông đồng với địch chứ?” Phượng Thất nói năng hung hồn và đầy lý lẽ, “Hơn nữa, sẽ luôn có cách để không bị phát hiện, đúng không?”

“Đương nhiên… người phụ trách phòng giữ trạm kiểm soát là thân tín của ta…” Hạ Lan Khâm do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Phượng Thất. Thấy Phượng Thất đang híp mắt nhìn mình, Hạ Lan Khâm đột nhiên có một loại cảm nhận rút lui rõ ràng, lại cam tâm tình nguyện chịu phận bất hạnh. “Được rồi, ta giúp ngươi khơi thông vụ này.” Hạ Lan Khâm xúc động trả lời.

Phượng Thất tươi cười sáng lạn, răng nanh cũng lộ ra hết cả, sạch sẽ trắng ngà, vô cùng chói mắt, làm cho Hạ Lan Khâm hoa mắt.

***

Lúc Hạ Lan Tuyết cùng Y Nhân đi vào phòng, nước ấm đã được chuẩn bị xong xuôi.

“Xem nàng kìa, toàn thân đều dơ bẩn hết rồi, mau đi tắm gội đi.” Hạ Lan Tuyết kéo Y Nhân đến bên thùng gỗ, bỗng nhiên nghiêm trang hỏi: “Tắm chung được không?”

Trên người hắn vẫn còn lưu lại dấu vết đám cháy vừa rồi, trên người cũng vô cùng dơ bẩn.

Vạt áo đầy bùn đất, do lúc nãy mải lo đào, đắp đất làm mộ phần cho Thái hậu.

Trên người Hạ Lan Tuyết tràn đầy mùi khói lửa và tử thi, còn trên người Y Nhân lại là mùi của vũng nước thối,

“Cùng nhau tắm nhé?” Thấy Y Nhân không đáp, Hạ Lan Tuyết lại trơ mặt ra hỏi lại một lần nữa.

Y Nhân suy nghĩ, sau đó cởi quần áo ngoài, bước vào trong thùng gỗ to, nhích sang bên cạnh một chút: Ý tứ rõ ràng là chừa lại một vị trí cho Hạ Lan Tuyết.

Hạ Lan Tuyết mỉm cười, cũng nhanh chóng cởi bỏ y phục của mình, chỉ chừa lại một lớp quần áo màu trắng giống như Y Nhân. Bước vào thùng, nhẹ nhàng ngồi xổm người xuống đối diện Y Nhân. Làn nước ấm áp vừa vặn phủ kín bờ vai của hắn.

Bọn họ cứ ngồi đối diện nhau trong thùng nước như vậy, gối đối với gối, mắt đối mắt, im lặng.

“Y Nhân.” Hạ Lan Tuyết nhìn nàng, gọi tên nàng một cách vô nghĩa,

“Dạ?”

“Y Nhân.”

“Dạ?”

“Y Nhân…” Lần thứ ba dứt lời, Y Nhân còn chưa kịp đáp lại thì Hạ Lan Tuyết đã bơi qua rồi, thân hình khẽ nghiêng. Y Nhân chỉ vừa cảm thấy có một bóng màu trắng ấm áp lướt đến trước mặt, nàng đã bị hắn ôm chặt vào lòng.

“Y Nhân…” Nàng bị ôm chặt lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bất ngờ đập vào bờ vai hắn. Nhưng chỉ trong giây lát, nàng đã bình tĩnh trở lại.

Y Nhân cũng ôm lại hắn.

Hai tay đặt trên tấm lưng rộng lớn của hắn, khe khẽ vỗ về.

“Không cần khó sống.” Nàng nhẹ giọng nói.

Cho dù biểu hiện của Hạ Lan Tuyết có bình tĩnh thế nào, nhưng chỉ trong vòng có một ngày mà phải trải qua quá nhiều chuyện như vậy, nhất định hắn cũng sẽ cảm thấy rất khó sống, đúng không?

A Tuyết vẫn luôn là người dễ dàng bị người khác đả thương, không giống như nàng.

Trái tim của hắn là một bức tường xốp thật dài, thật dày, thoạt nhìn cứ tưởng là tường đồng vách sắt, nhưng thật ra chỉ cần một chút va chạm nhỏ là sẽ lập tức vỡ tan.

Trái tim của nàng thì khác, là một khối thủy tinh công nghiệp thật to. Trông bề ngoài có vẻ trong suốt sáng bóng, mong manh yếu ớt, nhưng thật ra lại là một bức tường đồng vách sắt lạnh lùng.

Hạ Lan Tuyết không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm nàng. Cánh tay dùng lực xiết chặt, nàng gần như tiến nhập vào cơ thể hắn.

“A Tuyết…” Trái tim Y Nhân mềm nhũn, ngừa mặt, tựa cằm lên vai hắn. Trong lỗ mũi tràn ngập hương vị cơ thể dễ chịu của hắn. Nàng đột nhiên muốn nói điều gì đó để diễn tả một loại thân thiết, một sự an ủi nào đó để hắn biết rằng mình không cần phải gánh vác gánh nặng tình cảm này một mình. Nhưng khi nói đến bên miệng, mới biết từ ngữ của mình bị thiếu hụt, cuối cùng, chỉ có thể gọi tên của hắn.

Sau đó, Y Nhân hiểu được cảm giác của Hạ Lan Tuyết lúc nãy khi cứ liên tiếp gọi tên của nàng.

Bọn họ đều đang thử thăm dò cách thức để xâm nhập vào tâm linh của đối phương.

Nhưng càng thử thăm dò, càng phát hiện, hai người tuy đã ở bên nhau nhưng vẫn chưa đủ gần, vẫn đang không đủ gần. Muốn gần thêm một chút nữa, hắn còn muốn tiến vào sâu bên trong trái tim vĩnh viễn vô tâm vô phế của nàng. Còn nàng lại càng muốn sờ nắm trái tim mềm mại của hắn.

Dục vọng sâu nhất này khiến cho hơi thở của Hạ Lan Tuyết đột nhiên trở nên dồn dập. Hắn cảm thấy rất nôn nóng, cánh tay lại càng xiết thêm lực, nhưng vẫn luôn không đủ.

Biểu hiện của Y Nhân có vẻ nhạt nhẽo hơn. Chỉ là chôn mặt vào cần cổ của hắn, trong lòng như có cái gì đó đang khuấy động, tìm không thấy thốt không ra. Nàng đột nhiên há miệng, nặng nề cắn xuống.

Trên làn da trơn láng của Hạ Lan Tuyết nhanh chóng xuất hiện một vòng dấu răng rõ ràng.

Dấu răng đó giống như một ngòi nổ, chỉ chốc lát nữa thôi nó sẽ thiêu đốt hắn thành một đống tro tàn.

Hắn không còn nhịn được nữa.

“Y Nhân,” Ngón tay thon dài linh hoạt, cẩn thận mà kiên định tìm đến trước vạt áo của Y Nhân. Sau đó, thoáng dừng một chút, cố nén lực hấp dẫn đang mời gọi xâm nhập “Giao nàng cho ta đi.”

“Ừm.” Y Nhân nhẹ giọng đáp một câu.

Đầu ngón tay của Hạ Lan Tuyết hơi hơi run rẩy, tỏa nhiệt, hưng phấn mà cẩn thận.

Môi hắn chậm rãi tiến đến bên tai nàng, sau đó hé mở, cắn cắn vành tai khéo léo như châu ngọc của nàng. Y Nhân ‘Ứm’ một tiếng, bên tai truyền đến từng trận tê dại như có dòng điện chạy qua, nhè nhẹ lủi khắp toàn thân. Cảm giác này nàng chưa từng có bao giờ. So với lần trước lúc Viêm Hàn hôn nàng, là hoàn toàn khác biệt. Y Nhân như dại ra. Toàn thân chìm trong làn nước ấm áp, tất cả lỗ chân lông để mở rộng, tất cả các giác quan cũng đều mở rộng khoan khoái. Nàng chưa bao giờ cảm nhận được thế giới này một cách rõ ràng như bây giờ, với tất cả xúc giác, vị giác cùng khứu giác.

Nàng ngửi thấy được hương vị của mái tóc hắn, giống như mặt cỏ khô ráo.

Tay nàng đặt trên làn da của hắn, cảm giác như nó có sức sống, từng tế bào đều đang khe khẽ nhảy nhót, giống như muốn phá tan lòng bàn tay nàng để nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.

Bờ vai của hắn, thân thể của hắn, hàm chứa một loại hương vị rất riêng biệt. Mặn nhưng không quá nồng, vừa tươi mới vừa như trêu đùa đầu lưỡi của nàng, hấp dẫn nàng muốn cắn hắn thêm một lần nữa.

Hạ Lan Tuyết nảy ý nghịch ngợm, chậm rãi nhai cắn vành tai nàng. Nhưng hai tay hắn vẫn còn đang đặt trên thùng gỗ đều đã như muốn cắm phập vào thân thùng.

Có trời mới biết, hắn nhất định đã phải nhẫn nhịn vất vả thế nào mới có thể khiến nàng không phải chịu một chút áp lực nào.

Thân thể hắn hơi nhích ra một chút, dòng nước ấm áp rất nhanh chóng luồn vào ôm kín lấy hai người.

Đôi môi Hạ Lan Tuyết rốt cuộc từ vành tai lướt qua cổ, tiến đến hai má Y Nhân.

Hắn nhẹ nhàng nhìn qua, lúc này mới phát hiện Y Nhân vẫn đang mở to đôi mắt, nhìn trân trân ra phía trước.

Hắn xoay đến trước mặt nàng, phà hơi thở vào đôi mắt của nàng.

Hàng lông mi thật dài bị thổi trúng, phất động như con bướm xinh.

“Nhắm mắt lại.” Hạ Lan Tuyết đè thấp âm thanh, nồng đến mức làm cho người ta muốn phạm tội.

Y Nhân lại chớp mắt một chút, tiện đà gắt gao khép mi lại.

Hình ảnh cuối cùng mà Y Nhân nhìn thấy được, chính là khuôn mặt phóng đại của Hạ Lan Tuyết.

Cho dù ở gần nhau như vậy, nàng vẫn không có cách nào tìm được một chỗ thiếu hụt trên khuôn mặt hắn.

Đó là một khuôn mặt cực kỳ hoàn mỹ. Ánh mắt hơi hơi nhếch lên, bởi vì dục vọng thoang thoáng mà bịt kín một tầng sương khói mông lung, giống như hoa đào thấp thoáng trong màn sương mù bên bờ sông lúc sáng sớm. Dung mạo tuyệt diễm như vậy, đẹp đến nỗi tưởng như là mộng, giống như là mơ.

Sóng mũi thẳng thắn, hoàn toàn nhất trí với những đường nét trên khuôn mặt. Nhân trung duyên dáng, lưu loát nối xuống bờ môi mỏng hồng nhuận, lộ ra màu huyết hấp dẫn, không tô mà hồng.

Mái tóc Hạ Lan Tuyết cũng đã rời rạc, chỉ dùng một sợi dây lụa cột lại, lùng thùng. Một nửa tẩm trong nước dường như đen hơn trước, làm tôn lên làn da trắng nõn của hắn, phát sáng. Hai bên tóc mai lõa xõa, bết lại, dán lên khuôn mặt. Những giọt nước vì thế nương theo hình dáng khuôn mặt hắn mà trượt xuống dưới, sau đó tích tụ dưới chiếc cằm đầy đặn. Còn có những giọt nước lạc loài vẫn đang đọng trên khuôn mặt hắn, rung động theo từng nhịp thở.

Đây là một gương mạo rất trí mạng.

Y Nhân không thể không thừa nhận…

Quá yêu nghiệt.

Mặc dù là nàng, vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua một cái mà trái tim cũng đập rộn không thôi.

Mà sự loạn nhịp này, chỉ trong giây lát liền truyền tới toàn thân. Sau khi nhắm mắt lại, tầm mắt hoàn toàn là một mảng tối đen, nhưng các giác quan khác lại thần kỳ nhạnh bén.

Nàng có thể cảm giác được Hạ Lan Tuyết đang đến gần, rất gần, rất gần.

Hạ Lan Tuyết một lần nữa lấy thân phủ lên người nàng. Hơi thở phả tới gần, sau đó, tựa như hời hợt rơi xuống trán Y Nhân, tiện đà chậm rãi di xuống. Từ trán của nàng, từng chút từng chút một, hôn đến sóng mũi của nàng, chóp mũi nho nhỏ, phập phồng hơi thở của nàng, hai má hồng hồng của nàng, hàng lông mi hơi hơi rung động của nàng, mí mắt bất an của nàng, cùng với… đôi môi đã luôn hấp dẫn hắn nãy giờ.

Những nụ hôn tinh mịn liên tiếp, rốt cuộc ngưng hẳn trên môi của nàng.

Hạ Lan Tuyết cắn mút bờ môi ngọt ngào như cánh hoa của nàng, cảm nhận một mùi hương bạc hà thanh mát. Sau đó, hắn lại buông nàng ra, lui về phía sau một chút, tiện đà chìa đầu lưỡi ra, cẩn thận liếm mút gây kích thích phòng tuyến của nàng.

Trái tim của Y Nhân lại bắt đầu loạn nhịp, theo bản năng hơi buông thõng thân người. Một hơi thở tinh thơm, tươi mát len lỏi đi vào.

Còn có mùi hương lan độc đáo trên người Hạ Lan Tuyết nữa.

Lúc hắn hôn nàng, Y Nhân bị một loại hương vị phức tạp vây quanh. Mùi hương đó khiến nàng ngây ngất, tìm không thấy lối, chỉ biết nương theo đầu lưỡi ngọt ngào của hắn, cẩn thận nhẹ nhàng, đáng yêu đáp trả.

Sự đáp trả cẩn thận mà đáng yêu của nàng, rốt cuộc đã đánh tan chút lý trí cuối cùng của Hạ Lan Tuyết.

Y Nhân chỉ nghe thấy hơi thở của Hạ Lan Tuyết bên tai, cảm nhận áp lực đè trước ngực càng lúc càng trở nên vô cùng trầm trọng, thô thô. Thân thể đang áp lên người nàng cũng theo đó mà vô cùng nồng đậm, nóng bỏng đến dọa người, mang theo một loại dục vọng mà nàng cái hiểu cái không.

Hạ Lan Tuyết đột nhiên nhanh chóng bắt lấy tay nàng, một trái một phải, banh ra đặt ở hai bên.

Sau đó, tay nắm tay, chậm rãi theo bờ thùng gỗ trượt xuống, chìm vào dòng nước ấm áp, càng trượt càng chìm sâu.

Hắn buông lỏng tay trái của nàng, nhưng vẫn nắm chặt tay phải như trước.

Di thẳng xuống dưới.

Giữa những kẽ tay là làn nước ấm nóng.

“Sờ nó đi.” Hạ Lan Tuyết nói nhẹ bên tai nàng.

Sau khi nói hết lời, Hạ Lan Tuyết buông lỏng tay nàng ra.

Y Nhân chần chờ một lúc, sau đó bắt đầu mở ngón tay, cẩn thận quờ nắm vạt áo màu trắng của hắn. Mò… mò… sau đó, nàng rút tay lại cực nhanh.

Có cái gì đó chạm nhẹ đến đầu ngón tay của nàng.

Thô sáp, khẽ run.

Giấu sau lớp vải dệt màu trắng, giấu sau những việc mà nàng vốn ngây thơ không hề biết đến.

Nhưng chỉ một lần đụng chạm vừa rồi, cũng đủ khiến cho Hạ Lan Tuyết hóa điên.

Hắn quàng cánh tay qua vai nàng, ôm chặt bả vai. Trong cổ họng phát ra một tiếng thở dài kỳ quái. Toàn thân căng cứng. Đó là trạng thái mà Y Nhân hoàn toàn không hiểu được.

Nếu hắn cảm thấy khổ sở, nàng có thể an ủi. Nếu hắn cô đơn, nàng có thể ở cùng với hắn. Nếu hắn buồn rầu, nàng có thể giúp vui giải sầu. Nhưng vào giờ này khắc này, nàng lại không biết bước tiếp theo mình nên làm gì nữa.

Không phải không biết, mà chính là, thật sự chưa từng trải qua.

Y Nhân chờ đợi, rốt cuộc quyết định, dựa theo những tri thức mà kiếp trước thu được, cẩn thận chứng thực, lớn mật thử một lần. Nàng lại vươn tay ra, lần mò dưới nước để tìm được mục tiêu rõ ràng.

Bàn tay nho nhỏ nhẹ nhàng cầm nắm.

Vật trong tay lại cứ theo sự xoa nắn của nàng mà trương lớn lên.

Y Nhân nhíu nhíu mày, nàng có vẻ nắm không nổi nữa.

Chỉ đổ thừa rằng tay quá nhỏ.

Lại nắm, lại nắm.

Cánh tay Hạ Lan Tuyết nãy giờ vẫn ở trên vai nàng, đột nhiên lại đè nặng hơn rất nhiều. Hơi thở của hắn càng trở nên dày đặc, thần sắc mê ly. Trong hơi thở, có một tiếng rên rỉ rất nhẹ, giống như tiếng vo ve của ong mật, chui vào tai Y Nhân. Tiếng rên rỉ vừa lọt vào tai, Y Nhân cũng đột nhiên có cảm giác như muốn nổ tung. Toàn thân nôn nóng một cách khó hiểu, thúc bách nàng phải tiếp tục ra sức xoa nắn.

Vật trong tay cũng bởi vì nàng bất thình lình dùng sức mà giật giật, giống như giãy giụa, khiến cho Y Nhân sợ đến mức nhanh chóng buông lỏng tay.

Dục vọng nhất thời nhẹ nhàng… biến mất.

Hạ Lan Tuyết khẽ cau mày, dở khóc dở cười.

Hắn không tiếp tục yêu cầu Y Nhân làm gì nữa, chỉ vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai nàng. Bàn tay nóng ấm, từ bờ vai ngọc ngà của nàng chậm rãi trượt xuống dưới, xâm nhập vào vạt áo. Quần áo cổ đại vốn đã thùng thình suy sụp, ngâm lâu trong nước, dây cột áo sớm đã tản ra. Ngón tay linh hoạt vừa chạm vào, quờ một cái, quần áo liền thốn xuống tận hông, phập phòng lộ ra làn da bóng loáng của Y Nhân. Trước ngực chỉ còn một cái yếm nhỏ không đủ che đậy cái gì. Cái yếm cũng sớm nghiêng lệch, da thịt mơ hồ mà lộ.

Hạ Lan Tuyết lại nhẹ nhàng thò tay ra sau lưng Y Nhân, nhẹ nhàng tháo gỡ dây cột yếm.

Sau đó, bàn tay nhân thể trượt theo đường cong, một lần nữa yên vị trên phần eo thon thả của nàng.

Eo của Y Nhân phải nói là nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.

Hạ Lan Tuyết ôm eo, chỉ cảm thấy rất mềm, rất mượt, ấn nhấn một cái lại thấy thật sự an tâm.

Khung xương của nàng rất nhỏ, tuy rằng da thịt đầy đặn, gần như sờ không thấy xương cốt, nhưng toàn thân lại sở hữu đường cong cân xứng nói không nên lời, có thể gọi là châu tròn ngọc sáng.

Hạ Lan Tuyết khẽ cười, xoay người tiếp tục hôn nàng, sau đó, cắn cắn môi dưới của nàng. Lại cắn cắn cằm, cổ của nàng, xương quai xanh loáng thoáng của nàng.

Bàn tay sau lưng cũng đã nhẹ nhàng gỡ bỏ cái yếm – vật thể cuối cùng còn sót lại ngăn cách giữa hai người.

Môi Hạ Lan Tuyết khẽ khàng chạm đến chỗ bí ẩn thứ hai của nàng.

Y Nhân hơi có chút khẩn trương, rụt người lại. Nhưng sau lưng là bờ thùng gỗ, không đường thối lui.

Đầu óc Hạ Lan Tuyết nóng lên, tưởng chừng có thể bốc khói được. Dục vọng mới vừa rồi bị hắn cẩn thận ngăn chặn, bây giờ lại bốc cháy lên, còn mãnh liệt gấp bội.

Sau đó…
Bình Luận (0)
Comment