Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 120

Edit: PT a.k.a Ring.

Thư Dao chỉ lưu lại một bóng lưng, cứ như vậy rời đi trước mặt Điền Triết Dực. Điền Triết Dực sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ hắn gần đây trở nên hiền lành rồi sao?

Hắn quay đầu nhìn Lan Quý phi đã sợ đến ngất xỉu, hừ lạnh một tiếng. Chực nhớ còn một vấn đề chưa hỏi, hắn lại điểm một cái trên người ả. Lan Quý phi chậm rãi tỉnh lại, vừa nhìn thấy là Điền Triết Dực, lại muốn ngất lần nữa.

“Ngươi tốt nhất đừng ngất, nếu không ta không biết có nên cho ngươi thử thêm vài loại độc nữa không.” Nhìn bộ dạng Lan Quý phi sợ run, Điền Triết Dực chậm rãi mở miệng “Độc trên người Hủ Liên thật sự không có cách giải?”

“Có, có cách.” Biết chính mình còn năm ngày để sống, xuất phát từ bản năng sinh tồn, Lan Quý phi lập tức lết đến bên chân Điền Triết Dực.

“Nói mau.” Điền Triết Dực nhìn vẻ mặt ghê tởm của ả, nếu không phải còn chưa hỏi được đáp án mong muốn, hắn mới không thèm liếc nhìn ả một cái.

“Tây Vực Độc Thần nhất định có cách giải độc.” Ả thuần túy là vì mạng sống mà nói bừa, tuy bí dược đúng là do Tây Vực Độc Thần chế ra nhưng chính hắn cũng không có phương pháp giải. Nếu độc dược có thể giải, ả làm chi tại tốn số tiền lớn mua về chứ.

“Thì ra là vậy.” Hoàng Kì đã đi Tây Vực trước, nếu thuận lợi thì nửa tháng có thể về.“Mấy ngày nay ta sẽ phái người đem thức ăn cho ngươi, ngươi hãy quý trọng năm ngày cuối đời này đi.”

“Ngươi là ma quỷ...” Theo tiếng hét thê lương của Lan Quý phi, Điền Triết Dực biến mất trong đêm đen.

“Không biết Hoàng Kì có thể thuận lợi tìm được Tây Vực Độc Thần hay không, nếu hắn thất bại, ta sẽ tự mình đi kiếm tên Tây Vực Độc Thần kia. Xem thử độc của hắn nhanh hay nắm tay của ta nhanh.” Điền Triết Dực đứng bên ngoài Khôn Trữ Cung, nhìn Thư Dao sôi nổi đi vào thiên điện.

“Cũng tới lúc diệt Hồng gia rồi, nếu Hoàng thượng đệ đệ kia đến cầu ta hỗ trợ, ta nên đòi hắn cái gì thì tốt đây?” Điền Triết Dực thì thào tự nói, trong đầu đã tính toán nên bóc lột Điền Triết Hiên như thế nào.

Dù sao Hủ Liên cũng hắn tình cảm đã sâu đậm như vậy, Điền Triết Dực cũng không có hứng thú đi chia rẽ người ta. Như vậy mình còn muốn cái gì đây, hắn đối với tiền tài, quyền lực rất xem nhẹ, bây giờ ngoại trừ một đối thủ để so tài, hắn cũng không muốn thứ gì.

Đột nhiên nghĩ tới điều gì, trong mắt hắn hiện lên một tia sáng tà ác.
Bình Luận (0)
Comment