Hoàng Hậu Phúc Hắc Của Trẫm

Chương 121

Edit: PT a.k.a Ring.

Sáng sớm, Hủ Liên đi đến hoa viên tản bộ, đã thấy Thư Dao đang ngắm hoa. Hủ Liên bước đến, cùng cô thân thiết bắt chuyện.

“Hủ Liên, cô có nghĩ đến chuyện trở về thời đại của chúng ta không?” Thư Dao nghiêng đầu “Lẽ nào thực sự cả đời đều phải ngốc ở chỗ này sao?”

“Nếu không thì sao, thân thể của chúng ta ở thế giới kia đều biến mất rồi, lẽ nào giống u linh mà trở lại sao?” Hủ Liên rất thích cuộc sống hiện tại, tuy có rất nhiều thứ so ra kém hiện đại, nhưng chính nơi này có thứ cô  lưu luyến.

“Cũng đúng, vốn đã được cho thêm một lần sống, sao còn có thể cầu thêm điều gì chứ.” Thư Dao thở dài, bất quá rất nhanh đã khôi phục “Hủ Liên, lần này chuyện của Nam Cung Hoành Văn cô tính làm thế nào?”

“Chuyện của hắn tạm thời đặt sang một bên, tôi muốn đối phó Hồng tướng quân trước” Hủ Liên cười nhạt, đã sớm nghe Hồng gia tay cầm binh quyền, ngay cả Điền Triết Hiên cũng không thể trực tiếp chống lại. Thân là Hoàng thượng mà trong tay không nắm giữ đại bộ phận binh quyền, làm sao có thể khiến người ta phục đây.

“Này không đơn giản, để tên Quỷ Vương gia kia đi bụp hắn đi.” Thư Dao làm một động tác giết người diệt khẩu, lại nói, ở cổ đại người thắng làm vua, ai thèm quản ngươi sống hay chết.

“Quỷ Vương gia? Cô nói chính là Vũ vương Điền Triết Dực đi, nếu không phải thật sự bất đắc dĩ sẽ không để hắn ra tay.” Hủ Liên mắt nhìn Thư Dao “Nhưng mà hình dung của cô cũng rất chính xác.”

“Khuyết điểm của tôi chính là quá thành thật.” Thư Dao nói mà mặt không đỏ, tim không đập loạn.

“Nếu Nam Cung Hoành Văn hỏi tới, cô hãy nói với hắn tôi sẽ cẩn thận Nam Cung Diệp Lôi. Bất quá còn muốn lão tạm thời không nên cùng Nam Cung Diệp Lôi trở mặt, hắn còn dùng được” Hủ Liên nói như vậy chính là vì bảo trụ Nam Cung Diệp Lôi, ai biết Nam Cung Hoành Văn có hạ sát thủ hay không.

“Đó là đương nhiên, bất quá Hoàng cung này không phải nơi để tôi ngốc lại. Lúc nào có thể tự do tự tại đi ra ngoài thì tốt rồi.”

“Chờ chuyện lần này kết thúc, lúc đó Nam Cung Hoành Văn không thể ảnh hưởng đến cô, tôi nhất định sẽ để cô ra ngoài.”

“Vậy cám ơn trước, đến lúc đó bước chân vào giang hồ là nguyện vọng lớn nhất của tôi.” Thư Dao xoa tay, không nhịn được mà tưởng tượng đến cảnh đó.

“Đều là bạn bè, cần gì khách khí như vậy. Lần này kéo cô vào cũng là chuyện bất đắc dĩ.”
Bình Luận (0)
Comment