Hoàng Hôn Cuối Chân Trời

Chương 12

" Nếu giờ có 1 điều ước,anh sẽ ước gì?""Ừm....anh sẽ ước mình là bầu trời."

"Kì cục quá.Tại sao vậy?"

"Vì như thế dù em có ở đâu anh cũng sẽ nhìn thấy em."


Mưa tạt vào cửa kính,chảy thành 1 vệt dài. Chiếc xe buýt vẫn cứ chạy. Nó tựa đầu vào ô cửa nhìn ra ngoài trời trắng xóa. Nó ko muốn về nhà. Hôm nay nó muốn ướt 1 chút.

Xuống xe,nó ko tìm chỗ trú,cũng chẳng cuống cuồng nhờ người đến đón. Nó tạt vào 1 quán bánh ngọt,tìm cho mik 1 đĩa bánh kem táo nhỏ rồi chậm rãi thưởng thức. Ngoài trời mưa như trút nước. Có chút lành lạnh. Nó nhớ,vào ngày này 3 năm trước,trời rất đẹp,ko hề có 1 giọt mưa nào. Nó cũng ngồi ở đây,đối diện vs người con trai tuấn tú,cùng ăn bánh kem. Nụ cười của người con trai ấy có khi còn ngọt hơn cả chiếc bánh nó đang ăn. Nó xúc từng miếng nhỏ cho vào miệng. Mùi vị vẫn quen thuộc như thế...tại sao bây giờ nó thấy nhạt nhẽo làm sao.

Chủ quán tốt bụng cho nó mượn cây dù,nó chỉ đi 1 đoạn rồi chậm chạp buông dù xuống. Quyết định đi trong mưa. Những sợi tóc mềm mại ướt đẫm nước dính chặt vào mép tai.

" Anh ghét trời mưa."

"Sao vậy?Em lại thấy trời mưa đẹp mà. Nhìn xem,mát mẻ quá."

" Vì trời mưa rất giống nước mắt của em,mà anh ko thích nhìn em khóc chút nào."

"....."

Nó khẽ cười. Nụ cười đầy chua chát. Bây giờ có lẽ nó cũng ghét mưa.Vì sẽ chẳng có ai đứng ra che dù cho nó cả.

Nó bước vào nhà vs cái người ướt sũng. Ai đó thấy bộ dạng này đều sẽ hét toáng lên cho xem. Nó tắm nước ấm. Chọn 1 bộ váy thật đẹp rồi mặc vào. Nó xuống bếp gỡ chiếc bánh mua ở cửa hàng ra khỏi hộp,thắp nến lên. Thẫn thờ nhìn chiếc bánh 1 lúc rồi gượng cười. Tự hỏi, mik đang làm gì thế này?

Nó cầm lấy mặt dây chuyền hình trái tim, hôn lên đó 1 cái rồi nói:

- Hạo, sinh nhật vui vẻ.

Nó thổi nến. Cắt bánh. Cả căn nhà tĩnh lặng như tờ. Nó ngồi đó. Cô độc. Đôi mắt nâu trong vắt.

- Hạo,năm nay anh anh đã 25 tuổi rồi. Anh từng nói muốn đi du lịch. Vs em, chỉ 2 ta thôi. Chúng ta sẽ đi Luân Đôn hay New York? Vì vấn đề này mà cả 2 cãi nhau. Thật trẻ con nhỉ? Em thích New York,nhưng anh lại muốn Luân Đôn. Đc rồi,vậy chiều theo ý anh. Em sẽ cố kiếm thật nhiều tiền rồi sang Luân Đôn. Chụp thật nhiều ảnh cho anh xem,đc ko? Em sẽ cố....sẽ cố...

Từng giọt nước mắt tí tách rơi trên mu bàn tay. 2 bờ vai nó run run.Tiếng nấc chôn sâu trong cổ họng chỉ chực phát ra. Lồng ngực nó đau như muốn nổ tung. Hạo, em đau quá. Em phải làm gì bây giờ?

Cùng lúc đó điện thoại trên bàn reo lên. Nó nhanh chóng lau nước mắt, hít mũi vài cái rồi bấm nhận.

-A...ai thế?

- Là tôi.

-02 hả? Có chuyện gì vậy?

-Em đang ở đâu?

-N...nhà.

-Ừm...nhờ em đóng mấy cửa sổ kẻo mưa tạt vào.

-Đc.

-....

-....

- Em khóc đấy à?

-Ko,đâu có.

-Tôi nghe thấy tiếng nấc....

Nó ko đáp. Nguyên cũng im lặng.Lát sau cậu mới mở miệng:

-Tối nay sẽ ko ai về.Đóng cửa nẻo cẩn thận.

-Anh...cũng thế à?

Đột nhiên nó muốn ai đó bên cạnh. Ngay lúc này.

-Ừ.

Dập máy.Kèm theo tiếng tút dài. Màn hình lập tức báo tin nhắn.

"Đếm từ 1 đến 10. Em sẽ ko thấy sợ nữa.

02."

Nó nhíu mày.Ko đoán đc ý của Nguyên là gì.Nhưng vẫn nghe lời mà đếm. Số 10 vừa dứt thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông.
Bình Luận (0)
Comment