Nó chạy ra mở cửa. Trước mặt là 1 chàng trai anh tuấn vs mái tóc nâu ướt hơn một nửa. Chiếc áo sơ mi phẳng phiu,sạch sẽ ngấm nước trở nên nhăn nhúm,dính chặt vào người. Bộ dạng trông thật thảm hại. Chỉ có đôi mắt đen thăm thẳm của anh vẫn sáng,vẫn hút hồn.- A....anh...sao lại...- Nó ngẩn người,lắp bắp.
Nguyên mỉm cười:
- Ko định cho tôi vào nhà à nhóc?
Nó luống cuống tránh sang 1 bên để anh vào. Nhận thấy đôi giày da cùng gấu quần anh chàng sũng nước mưa,còn có cả bùn đất.
- Anh chạy trong mưa về đây?
Nó chỉ nghe tiếng "ừ" nhỏ nhẹ của Nguyên.
- Tôi sợ em ở nhà một mình có chuyện gì.
- Chuyện gì là chuyện gì?
- Em khóc đấy thôi.
- Đâu có.
- Này chẳng phải sinh nhật bạn trai của em sao?
Nó ngẩn người. Nguyên đã nhanh chóng bước lên lầu. Nói vậy, Nguyên đội cả trời mưa về nhà là vì nó? Chắc ko phải.
Nguyên trở ra rất nhanh. Có vẻ như anh chàng ms tắm xong. Nó ngồi im trên ghế ngẩn ngơ nhìn anh ta loay hoay nấu mấy món cho bữa tối. Chiếc bánh ga-tô bị dẹp sang 1 bên,chừa chỗ cho những đĩa thức ăn đủ màu nức mùi thơm. Đột nhiên nó cảm thấy ấm áp.
- Em mặc đẹp nhỉ?- Nguyên nói.
Nó ko đáp,chỉ cười. Bàn tay xoa nhẹ lên mặt dây chuyền. Nguyên đặt xuống món cuối cùng. Nó khựng lại. Là súp bò hầm rau thơm.
- Sao thế?- Nguyên nhíu mày- Ko vừa miệng à?
- Rất ngon.
Nó nếm một chút súp bò,nhỏ giọng nói:
- Anh nấu ngon quá.
Mắt nó ngấn nước,giọng lạc hẳn đi.
- Anh biết ko,đây là món anh ấy thích ăn. Em đã học nấu,nhưng chưa bao giờ nấu ngon được như thế này.
Nguyên hiển nhiên hiểu " anh ấy" là ai. Cậu lặng im nhìn nó nấc từng tiếng. Đôi mắt xinh đẹp đã đẫm lệ.
- Em đã cố rất nhiều....rất nhiều...nhưng anh ấy chưa từng thử qua...có lẽ vì em nấu dở tệ nên ms ko để anh ấy thử....cho đến 1 ngày...anh ấy thực sự rời bỏ em....em ms biết...mik chưa làm đc gì cả...dù chỉ đơn giản là nấu món anh ấy thích...
Nó khóc nấc lên,đầu bỗng tựa vào 1 lồng ngực ấm áp. Nguyên vuốt tóc nó,rất dịu dàng. Nhưng cậu vẫn ko nói gì.
- Em thật vô dụng phải ko?
Nguyên khẽ nói:
- Xin lỗi...làm em nhớ lại chuyện ko hay.
Cậu ôm chặt nó,ôm chặt bờ vai đang run rẩy của nó. Nc mắt của nó làm cậu bỏng rát. Cậu cũng đau. Nhưng có ai nào hay biết.
Bàn ăn đã nguội lạnh từ lâu. Nó đã ngủ gục từ lúc nào. Cũng chẳng ý thức được ai bế lên phòng. Ngoài kia mưa vẫn nặng hạt. Gió thổi mạnh. Lạnh lẽo. Nhưng trong này sao vẫn ấm áp như thế.
- Ngủ ngon ko?
Là câu đầu tiên của Nguyên khi nó xuống bếp. Nó chỉ ậm ừ trọng họng. Mệt mỏi. Đêm qua nó gặp ác mộng.
- Hôm này là phiên của anh à?
- Ko. Của em.
Nó đưa mắt nhìn tờ giấy dán trên tủ bếp. Dòng chữ đỏ chói đập vào mắt:
"Nhóc yêu: nấu ăn,giặt giũ,dọn nhà."Nó bật cười. "Nhóc yêu" cơ đấy. Đây trăm phần trăm là trò của Zero.
- Vậy để tôi nấu.
Nó toan đứng dậy thì Nguyên đã xua tay:
- Để tôi. Nhìn em kìa,ko biết có cầm nổi cái muỗng ko. Hôm sau bù lại cũng đc.
- Cảm ơn.- Nó mỉm cười yếu ớt.
- Hôm này chúng ta có khách- Em chịu khó chút.
- khách ư? Ai thế?
- Rồi em sẽ biết.
Nó cũng ko hỏi nhiều. Chỉ muốn nhét thứ gì đó vào bụng. Tối qua hình như nó chưa có ăn gì. Nguyên cũng vậy.
- 2 người kia ko về sao?
- lát nữa.
- Tối qua...anh bế tôi lên phòng?
- Ừm....
Nó mỉm cười:
- làm phiền anh rồi. Tôi....tại lúc ấy...
- Tôi biết. Thế nên ms trở về.
Nó nhìn bóng lưng thẳng tắp của anh,bộ dạng bận rộn của anh,ko hiểu sao thấy có gì đó rất quen thuộc. Dường như....giống....Hạo. Nó bất giác thở dài. Lại nghĩ lung tung.
- Ăn đi chứ.
Nguyên lên tiếng thức tỉnh nó đang thẫn thờ. Nó miễn cưỡng cười. Nhét miếng bánh bông lan vào miệng. Thơm,và giòn tan.