Hoàng Hôn Huyết Sắc

Chương 22

Tai bay vạ gió



Melle xụ mặt không nói thêm gì, thẳng thắn rời khỏi, trong lòng Penn thở phào một hơi, bất kể thế nào, dưới sự trợ giúp của Laji, hiềm nghi về họ tạm thời rửa sạch. Sau đó, y bế Laji lên khách phòng lầu hai vốn chuẩn bị cho Ralph, lúc đang chuẩn bị rời khỏi lại bị kéo góc áo lại.

“ Ngài, ngài có ơn cứu mạng em, em nhất định sẽ báo đáp ngài.”

Laji yếu ớt mở miệng, khi Penn thấy được mị thái Laji cố ý làm ra, bất giác có chút buồn cười, thanh niên này là ám chỉ lấy thân báo đáp sao?

“ Không cần, cậu nghỉ ngơi cho tốt là được.”

“ Đức… Đức ngài! Xin ngài chờ một chút… Ngày đó vừa thấy ngài, em liền yêu ngài, hôm nay em cho rằng mình sẽ chết đi, nhưng em muốn trước khi chết nhất định phải nhìn thấy ngài một lần cuối…”

Nói, trong mắt Laji phủ một lớp sương mù, bất cứ người đàn ông nào thấy Laji xinh đẹp dùng bộ dạng này tỏ bày chắc chắn sẽ rung động, nhưng Penn là một ngoại lệ. Nếu là bình thường, y chắc chắn sẽ trốn rất xa những callboy dễ dàng động tâm như vậy, cái y cần chính là thanh niên trong lòng chỉ cảm thấy hứng thú với tiền của y, giao dịch đơn thuần như vậy mới có thể kéo dài, y mới có thể không cố kỵ hút máu đối phương.

“ Đức ngài… Ngài… Em từ nhỏ chính là trẻ mồ côi… Chưa từng có ai đối xử với em tốt như ngài…. Van cầu ngài….”

Laji khóc lên như một đứa trẻ, tiếng nức nở làm Penn âm thầm thở dài, kiểu khóc này không giống như đang diễn trò, đêm đó đầy đầu y đều là bổ sung máu cho Ralph gây sức ép, lại tìm tới người không nên tìm.

“ Ta sẽ không đuổi cậu đi ngay bây giờ, nhưng cậu cũng đừng nhắc tới chuyện này.”

Penn lạnh lùng nói, y hiểu rõ tình yêu là không xin được.

Laji run rẩy buông lỏng tay, khóc càng dữ dội, Penn xoay người rời khỏi phòng không dừng lại. Vừa ra khỏi cửa liền thấy Ralph đang chờ ở thang lầu, tâm tình hắn hình như rất tệ.

“ Hey, baby, hiềm nghi về chúng ta được rửa sạch, cậu chẳng lẽ không vui sao?”

Penn cười gượng, Ralph hẳn là nghe thấy đoạn đối thoại ban nãy, xem ra hắn là đang ghen? Nhưng y cho rằng, Ralph chắc chắn không biết tại sao bản thân lại xuất hiện cảm giác này.

“ Cho dù là kẻ bị tình nghi thì thế nào?” Ralph kéo khóe môi, dường như muốn nói hắn chính là Tử thần, những cảnh sát nhân gian giới có thể làm gì được hắn?

“ Nhà tù dơ bẩn hôi thối, chuột, rệp…”

Penn đếm ngón tay nói, thật sự thì họ làm sao tới nông nỗi đó được? Bất quá lấy mấy thứ này làm hắn mắc ói, vẫn hữu hiệu khiến hắn không bất chấp chuyện khác. Penn nhìn Ralph lộ ra vẻ mặt chán ghét, tự ý cười trộm.

“ Đúng rồi, hôm nay nghĩ tới kiểu chết gì?”

“……..”

Còn chưa lấy lại tinh thần từ cảm giác ghê tởm kia, Ralph không lập tức suy nghĩ vấn đề này.

“ Không bằng thử xem từ trên cao ngã xuống có thể chết hay không. Bất quá trước tiên đi tới một chỗ với tôi, sau đó mặc cậu xử lý.”

“…… ‘Mèo đen’?”

Ralph hừ một tiếng như hiểu rõ Penn muốn dụ dỗ hắn nên mới chủ động như vậy.

“ Hả, trời ạ, cậu rõ là trí tuệ động lòng người. Theo tôi chứ? Trở về tặng kèm một kiểu chết nữa nhé!”

Penn nói như quảng cáo một hàng đại hạ giá, sau khi Ralph ngầm đồng ý, họ lập tức khởi hành tới quán Mèo đen phố Compton.

‘Mèo đen’ ban ngày cũng không buôn bán, chủ quán vẫn lấy quán bar làm nhà hình như vừa mới đi ngủ không được bao lâu, tuy bị đánh thức nhưng sau khi gã thấy khách đến là Penn luôn ra tay hào phóng, lập tức đeo lên nụ cười buôn bán.

Penn dựa theo miêu tả của Laji, hỏi gã có khách quen nào như vậy hay không, chủ quán suy nghĩ nửa ngày sau nói cho y hẳn có một người như vậy, Neil–bịp bợm. Penn nghe được người này này thích lui tới một quán cần sa nào đó ở khu đông, hào phóng tặng cho chủ quán một xấp tiền để cảm ơn sau đó rời đi.

“ Ta không hiểu sao ngươi lại tích cực như vậy.”

Trên đường đi, Ralph nhịn không được hỏi, trong mắt hắn, chuyện này cùng Penn một chút quan hệ cũng không có.

“ Tôi chính là sứ giả chính nghĩa!”

Penn cười nói ra đáp án không nghiêm túc, lý do có rất nhiều, tên sát nhân này mang đến cho y rất nhiều phiền toái, sau khi tóm được, y muốn âm thầm dạy bảo một chút, y là một người thích xen vào việc của người khác, coi như là một loại thuốc điều hòa cho sự nhàm chán vô hạn của mình, cũng không biết Ralph thích đáp án nào.

Ralph liếc y một cái liền không nói lại, Penn cười trầm trầm, có lẽ y là muốn cùng Ralph trải qua một chuyện gì đó. Penn biết bất kể hai người họ cuối cùng là kết quả gì, việc này vẫn sẽ trở thành một kỷ niệm đẹp…. Có lẽ.

Xuyên qua nửa khu đông, họ tìm được quán cần sa theo lời chủ quán, bên trong tràn ngập không khí bẩn nát cùng những người nửa sống nửa chết trầm mê trong ảo giác. Penn cho chủ quán tiền trà nước, thấy kẻ gọi là Neil-bịp bợm ở trong góc.

Đã bị Penn dùng tiền mua chuộc, chủ quán và bồi bàn lôi Neil – giống như một vũng bùn nhão dậy, sau khi hất vào mặt gã nửa chậu nước lạnh, gã mới mở được con mắt đục ngầu. Penn quan sát kẻ có thể là hung thủ, cổ tay còn chưa to bằng phụ nữ cùng bộ dạng trầm mê thuốc phiện này, thật sự có thể chế ngự mấy thanh niên khỏe mạnh rồi giết hại họ sao?

“ Ta có việc hỏi ngươi.” Penn mở miệng, Neil chậm chạp nheo mắt mấy cái, dường như rất mờ mịt với tình cảnh bản thân.

“ Ngươi biết Laji không?”

“ La… Laji? He he, thằng *** bé nhỏ…”

Nghe được cái tên kia, Neil cười ngớ ngẩn, không quá một hồi liền biến thành cười hô hố, cả người cũng như phát điên.

“…. Ngươi tối hôm qua có gặp cậu ấy?”

Penn nhăn mày lại tiếp tục hỏi, nhưng Neil sau khi cười đủ đột nhiên cúi thấp đầu xuống, từ trên người gã truyền đến mùi hôi thối khiến người ta ghê tởm, đó gần như là mùi vị tử vong.

“ Neil đã gần mười ngày không rời khỏi nơi này, hắn chính là đem tất cả gia sản đốt vào đây.”

Chủ quán hở răng vàng đắc ý cầm lấy tẩu thuốc trên bàn, nịnh nọt nhìn Penn bắt đầu tiến về phía mình.

Mười ngày không rời khỏi? Penn càng cau mày chặt, là bọn họ tìm lầm người? Hay… Bỗng chốc, một vài chi tiết nhỏ chui vào đầu Penn, Laji sao lại xuất hiện trước cửa nhà y ngay lúc cảnh sát thay ca? Vết thương của nó thoạt nhìn là mới bị thương, nhưng áo choàng nó lại bị mưa dầm ướt, mà mưa cũng đã tạnh từ sau nửa đêm! Nếu dựa theo lời Laji nói, nó là buổi sáng từ quán bar về nhà mới bị tấn công….

“ Chết tiệt… Ralph, chúng ta đi!” Penn gầm nhẹ một tiếng xoay người rời khỏi, y lại sơ suất đến thế!

“ Laji đó có thể tự đâm mình bị thương.”

Penn vẻ mặt nghiêm túc nói, đối với vết thương có phần bất thường kia, y trước đó lại không để ý!

Một câu này khiến cho Ralph đại khái hiểu rõ chuyện Penn nghĩ. Họ tìm một chiếc xe ngựa, chạy về như bay!

Một chỗ khác, cảnh sát Melle bị suy sụp ở nhà Penn đã trở lại cục cảnh sát, buồn bực hút thuốc, gã cáu kỉnh lật sổ tay xem manh mối những vụ giết người liên tiếp phát sinh gần đây, vụ án chết tiệt này quả thực tương tự một vụ án hóc búa nào đó làm Anh quốc kinh hoàng ba mươi ba năm trước. Khi đó ngoại trừ xác định vụ giết người hàng loạt này đều do một người gây ra, bất luận là người bị hại, hay địa điểm vứt hung khí đều không giống nhau, không thể nói là mô phỏng phạm tội. Vụ án ba mươi ba năm trước kia, chứng cứ cảnh sát nắm giữ ít ỏi thưa thớt, nhưng vụ án hiện giờ chứng cớ lại nhiều đến mức làm gã chép đầy một cuốn sổ tay. Họ thậm chí ngay cả hình dáng hung thủ thế nào cũng biết được, nhưng chính là không tìm thấy nghi phạm, khó khăn lắm mới có đối tượng tình nghi rồi lại bị phủ định, chết tiệt…

Đột ngột, Melle chằm chằm nhìn một tờ nào đó trong ghi chép, sửng sốt, gã nhớ lần hỏi thứ nhất cùng thứ ba, nhân chứng đều là cùng mấy người, lúc ấy họ đều nói tối quá không thấy rõ, cho đến khi một người trong đó nói ra diện mạo tội phạm, họ mới liên tiếp phụ họa.

Melle hít sâu lại phun ra một ngụm khói, ký ức này làm gã cảm thấy thằng nhóc tên là Laji thoạt nhìn rất quen mắt…. Gã lập tức bóp tắt thuốc, tìm cấp dưới đến chuẩn bị ra tay điều tra. Melle quyết định sau khi nắm giữ chứng cứ mới tới chỗ hai con quỷ đáng ghét kia đòi người, bất kể thế nào lần này quyết không thể để bọn họ chế giễu nữa.

Lúc Penn và Ralph về đến nhà, cái họ thấy đầu tiên chính là cánh cửa mở rộng về phía bụi hồng héo rũ. Điều này làm nội tâm Penn chìm xuống, Bastet bất luận ở nhà hay ra ngoài cũng sẽ không quên khóa cửa.

Penn chạy vào nhà kêu tên Bastet, nhưng quản gia không chút đáp lại. Tất cả màn cửa trong phòng đều bị kéo xuống, ánh nắng xuyên qua nhung tơ dày màu đỏ nhuộm phòng ốc màu trắng thành như màu máu, kỳ quái nói không nên lời. Lúc bọn họ xông lên lầu hai, nháy mắt mở khách phòng đóng chặt ra, hai người đồng thời phát ra tiếng hút khí.

Rèm cửa cũng bị kéo xuống, trong phòng hỗn tạp hương bích quy sở trường của Bastet cùng mùi máu tươi không thể che giấu, mảnh vụn bánh quy cùng bàn ăn rơi đầy đất, vết máu màu đen kéo dài liên tục đến trên chiếc giường kiểu cổ, bị chăn hoàn toàn che lấp.

“………..”

Hai má Penn căng chặt, y tiến lên, bắt lấy một góc chăn xốc mạnh lên, dự cảm không tốt liên tục quấn quanh nội tâm lúc này biến thành sự thật.

Bastet nằm ngửa dang rộng tay chân trên giường, nơ bướm màu đỏ nó thích nhất đã bị kéo đến biến dạng, áo dưới ngực đã bị máu nhiễm đỏ, hai mắt trợn tròn vô thần nhìn chăm chăm trần nhà, trong miệng khẽ nhếch phảng phất như còn hàm chứa tiếng cầu cứu chưa kịp phun ra…

Penn nghe thấy tiếng máu mình sôi trào, y cắn chặt răng tiến lên phía trước sờ cái cổ đã lạnh của Bastet, phẫn nộ, mùi vị chua xót khuếch tán trong miệng. Dấu hiệu sinh mệnh đã hoàn toàn biến mất, cho dù là y cũng không thể trao lại cho nó sinh mệnh… Penn đột nhiên bắt đầu hối hận tại sao lúc trước không cho Bastet nhiều máu hơn một chút, để nó có thân thể bất tử? Y nghĩ rằng dưới sự bảo vệ của mình, thứ kia không cần thiết! Penn thúc ép mình thở một hơi, mới đè nén tức giận cơ hồ phun trào trong lòng xuống, tức giận với hung thủ, và với cả bản thân.

Y vươn tay vuốt hai mắt không thể nhắm lại của Bastet, phảng phất như còn có thể nghe thấy Bastet cuối cùng vừa giãy giụa vừa gào thét gọi chủ nhân cứu nó… Ngực phảng phất như bị mở một vết thương không thể tự lành, đau đớn liên tục truyền đến làm y không biết phải làm sao.

Bình Luận (0)
Comment