13.
Đích tỷ An Ý Như tới, trò chuyện với ta về chuyện hôn lễ, nói thiệp mời đã được phát đi, hơn nữa còn cố ý phát cho Tạ Vân Lam một cái.
Có điều, hình như Tạ Vân Lam bị bệnh, chỉ nhận thiệp mời, cũng không nói chuyện gì khác.
Ta không nói gì, An Ý Như ngược lại cảm thấy hứng thú với hồ ly trong lòng ta, nàng ấy đưa tay muốn sờ, hồ ly luôn dịu dàng ngoan ngoãn đột nhiên nhe răng trợn mắt với nàng ấy.
An Ý Như hơi kinh ngạc: “Sao con hồ ly này lại trông quen mắt thế nhỉ? Là con trong phủ tiểu Hoàng thúc sao? Nghe nói không ai có thể đụng vào con hồ ly đó ngoại trừ tiểu Hoàng thúc, nhưng ngày đó lại cứ li3m muội.”
Ta cười ngượng ngùng: “Đích tỷ nhận nhầm rồi, hồ ly trong thiên hạ đều như thế.”
An Ý Như ý tứ sâu xa nhìn ta: “Hồ ly trong thiên hạ đều giống nhau, nhưng đàn ông lại không giống nhau.”
Ngày hôn lễ vô cùng náo nhiệt, trên đường đều là tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc, nhưng bầu không khí phủ Thủ phụ lại quỷ dị.
Ta trùm khăn cô dâu cũng có thể cảm nhận được bầu không khí quỷ dị kia, chỉ có đích tỷ An Ý Như dìu ta lên kiệu.
Ta không khỏi có hơi xúc động, có lẽ đây là lần cuối cùng gặp mặt rồi.
Nói thế nào thì bọn họ cũng đã làm người nhà của ta mấy tháng, ta vén khăn cô dâu lên muốn nói lời tạm biệt với bọn họ, liền nhìn thấy ở góc đường có hai thân ảnh quen thuộc vội vàng đi tới.
Người nọ cũng nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, ta sửng sốt.
Bành Ngọc Châu?
Hơn nữa cô gái mà anh ta dắt theo không phải là công chúa ngoại tộc đó sao.
Hai người ăn mặc mộc mạc, vừa nhìn đã biết là muốn bỏ trốn.
Không phải ngươi nên thành thân với ta sao?!
Ta dùng ánh mắt hỏi anh ta, Bành Ngọc Châu gượng cười hai tiếng, dùng ánh mắt trả lời ta: Chuyện có nguyên nhân.
Còn liều mạng dùng ánh mắt ra hiệu cho ta lên kiệu.
Đây là đang làm cái gì vậy? Tiệc độc thân trước khi kết hôn à?
Đến nơi, ta được hỉ nương nắm tay, đưa đến phòng cưới.
Hỉ nương trước khi đi còn dặn đi dặn lại ta không được tự mình tháo khăn cô dâu xuống, phải đợi phu quân tới vén lên.
Nến đỏ cháy hơn phân nửa, cuối cùng người cũng đã tới.
Nhưng người vén khăn cô dâu của ta lên không phải là Bành Ngọc Châu.
14.
“Tiểu Hoàng thúc?!”
Tạ Vân Lam mặc hỉ phục đỏ chót, vừa nhìn đã biết là cùng một bộ với ta.
“Thích không? Đây là tú nương trong cung đã thêu suốt đêm.”
Trước đó vài ngày đưa tới một ít hỉ phục thêu mẫu cho ta chọn, hóa ra khi đó hắn đã lên kế hoạch rồi.
“Ngài muốn thành thân với ta ư?”
Ta thử mở miệng thăm dò.
Tạ Vân Lam ngồi trên giường, quay đầu nhìn ta: “Sao nào, nàng định bội tình bạc nghĩa bỏ chạy giống như ngày hôm đó sao?”
“Nhưng lẽ ra ngài phải thích An…”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng binh khí đụng vào nhau ngắt lời ta, sắc mặt Tạ Vân Lam trầm xuống, ôm ta trốn vào trong hỉ sàng.
Bàn tay to lớn mang phật châu nhẹ nhàng che miệng ta lại: “Đừng sợ, đừng kêu lên. Có ta ở đây rồi, nàng sẽ không sao đâu.”
Ta gật gật đầu, lúc này hắn mới thấp giọng cười cười, buông lỏng tay ra.
Ta nhớ rõ trong nội dung cốt truyện cũng không có đoạn này mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ta hỏi Tạ Vân Lam, hắn lắc đầu: “Nàng cho rằng phu quân của nàng là thần tiên cái gì cũng biết sao?”
Lời này ít nhiều gì cũng có chút âm dương quái khí, trong cốt truyện hắn cũng không có thái độ như vậy với An Ý Như, mặc dù biết nguyên nhân nhưng trong lòng ta vẫn không khỏi cảm thấy chua xót.
Đang suy nghĩ miên man, cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, Hạ Hạ lách mình đi vào.
Thấy thế, Tạ Vân Lam thu hồi chủy thủ trong tay, ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Vân Lam vừa muốn hỏi thăm tình huống bên ngoài, Hạ Hạ lại rút trường kiếm giấu sau lưng ra, đặt trên cổ Tạ Vân Lam.
“Chủ tử, lúc đầu vốn định cho ngài một bất ngờ vào ngày ngài thành thân—— khôi phục chiếm lại kinh thành, nhưng ai ngờ lại thất bại, chúng ta hãy bắt Tam vương gia làm con tin rồi trốn thoát thôi!”
15.
M.áu chảy khắp người ta lạnh buốt.
Hạ Hạ con hàng này thấy gần đây sức mạnh khôi phục của ta không đủ, bị vây trong nhi nữ thường tình, thế là liên hệ với bộ hạ cũ ẩn nấp trong núi rừng, dự định ép buộc ta gây dựng sự nghiệp.
Nhưng bộ hạ cũ đều là người già yếu tàn tật, hơn nữa ở trong núi rừng phơi gió phơi nắng không đủ chất dinh dưỡng, miễn cưỡng dựa vào tập kích đánh bất ngờ vào kinh thành nhưng rất nhanh đã bị bao vây lại.
Hạ Hạ sợ ta bị bắt, vì thế cố ý mang theo những người còn lại, tìm được vương phủ, định bắt Tạ Vân Lam làm con tin rồi đưa ta chạy trốn.
Bây giờ tất cả mọi người đều đã biết thân phận của ta.
Ta: “… Ta thực sự cảm ơn em.”
“Chủ tử không cần khách khí, đây là việc thuộc hạ nên làm!”
Ta quả thực bị chọc tức muốn ngất đi, có cô nàng thuộc hạ như này, dù nguyên chủ không bị Tạ Vân Lam chơi ch.ết thì cũng sẽ ch.ết trong tay Hạ Hạ thôi.
Lần này ta đã đâm lao thì phải theo lao, thân phận của ta đã bại lộ, nếu không chạy trốn thì chỉ còn một con đường ch.ết.
Chỉ có chạy trốn mới còn có chút hi vọng sống.
Ta nhận lấy con dao bắt cóc Tạ Vân Lam, hỉ phục trên người còn chưa thay, hôn lễ đã biến thành bắt cóc con tin.
Cũng may Tạ Vân Lam có thân phận tôn quý, giúp chúng ta thuận lợi chạy trốn tới cửa thành, lập tức có thể ra khỏi thành.
“Con dao của nàng phải hướng lên trên một chút.”
Tạ Vân Lam vân đạm phong khinh (1), giống như không phải bị bắt cóc, mà là tới du ngoạn.
(1) Vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
“Câm miệng!”
“Sao lại tuyệt tình như vậy với phu quân chứ?”
Hắn vẫn còn tủi thân, sao ta lại càng oan ức hơn vậy!
Ta xuyên sách trở thành nữ phụ độc ác, muốn tránh xa cốt truyện nhưng lại bị người hạ thuốc cùng hắn ý loạn tình m3, sau đó mang thai và thành thân, phu quân không hiểu sao lại biến thành Tạ Vân Lam, rồi không hiểu sao lại bị cuốn theo việc phát động một cuộc phản loạn.
Đại khái là gần đây thần kinh ta căng thẳng quá, lại thêm việc bản thân đang mang thai khiến cả thể xác và tinh thần ta đều không ổn, cả ngày hôm nay ta lại chưa ăn gì, còn trình diễn một tiết mục như thế, thân thể ta đã đến cực hạn.
Bụng dưới co rút đau đớn khiến ta rên lên thành tiếng.
Không tự chủ được buông tay, ôm bụng dưới của mình, đột nhiên Tạ Vân Lam hét lớn một tiếng: “Dừng tay!”
Tiếp theo chính là một tràng tiếng xé gió, ta bị Tạ Vân Lam kéo một phát, nhưng mũi tên vẫn đâm vào cánh tay của ta.
Trước khi ngất đi, ta thấy khuôn mặt khẩn trương của Tạ Vân Lam.
16.
Ta bị li3m tỉnh lại: “Tiểu hồ ly?”
Thấy ta đã tỉnh, tiểu hồ ly lẩm bẩm một tiếng, sau đó tiếp tục li3m láp tay ta.
Cảm nhận được dưới người là chiếc giường lớn mềm mại, cùng với gian phòng quen thuộc, ta có hơi sững sờ, tội danh của ta cũng không nhỏ, vừa mưu phản vừa bắt cóc Vương gia, cho dù có tốt số không bị gi.ết ch.ết tại chỗ thì chờ đợi ta cũng là cuộc sống lao ngục tối tăm không có ánh mặt trời, chờ bị thẩm vấn.
Sao lại trở về vương phủ vậy?
Mấy ngày tiếp theo, ta được ăn ngon uống sướng, được hầu hạ, nhưng Tạ Vân Lam lại không xuất hiện nữa.
Ta giữ chặt nha hoàn đưa cơm, nhưng cô ta cũng không biết, chỉ biết là phải hầu hạ ta thật tốt.
Chẳng lẽ đây là bữa tiệc hoan lạc cuối cùng trước khi ch.ết?
Ta nơm nớp lo sợ, mỗi ngày ăn không ngon ngủ không yên, chỉ khi mơ thấy Tạ Vân Lam mới có thể ngủ ngon giấc, nếu không ta sẽ bị các loại ác mộng tra tấn.
Đêm khuya ngày thứ mười, cuối cùng hắn cũng xuất hiện.
Tình cờ bụng dưới của ta có hơi khó chịu, không ngủ được, hắn vừa bước vào đã bắt đầu c ởi quần áo, leo lên giường, thuần thục vòng tay ôm eo ta.
“Tiểu Hoàng thúc, xin ngài hãy tự trọng…”
Hắn cũng không mở mắt, tựa đầu vào vai ta, hình như rất mệt mỏi.
“Đừng náo loạn nữa, mau ngủ đi. Hôm nay ta mệt rồi, không thể náo loạn cùng nàng được.”
“Ta quen ngủ một mình rồi…”
Hắn cười khúc khích: “Mấy ngày nay không có ta ở bên chăm sóc, nàng không thể ngủ ngon được.”
Cái gì? Hắn luôn giúp ta sao? Vậy mấy ngày nay cũng không phải là giấc mộng rồi, hồi tưởng lại trong mộng ta động tay động chân với hắn…
Hắn cảm nhận được cả người ta cứng ngắc, chậm rãi vuốt v e bụng ta: “Thả lỏng nào, nếu không đứa nhỏ và nàng đều sẽ không thoải mái.”
Ta đột nhiên đứng dậy: “Ngài biết ta mang thai ư?!”
Lúc này Tạ Vân Lam mới mở mắt ra, ánh mắt vô cùng thanh minh: “Đương nhiên. Lúc vừa đưa nàng về, ta đã mời thái y tới bắt mạch, đã được hơn một tháng rồi. Nàng mang thai con của ta mà còn muốn chạy à?”
17.
“Ngài định làm gì…”
Tuy rằng trong lòng tự nói với mình rằng đừng để ý thái độ của hắn, nhưng tay ta nắm chặt tấm chăn đã bán đứng ta.
Tạ Vân Lam nhìn chằm chằm đôi môi của ta, ngữ khí có phần quyết tâm: “Đương nhiên là giam nàng lại, khiến nàng không có cách nào chạy trốn…”
Hắn còn muốn nói điều gì đó, nhưng ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng gõ cửa.
Là thị vệ của vương phủ, nói là Hoàng đế sai người tới hỏi xem nên xử trí ta như thế nào.
“Ngươi nói cho bệ hạ biết, nói hoàng huynh yên tâm, Vân Lam tự có chừng mực, sẽ làm hoàng huynh hài lòng.”
Nhưng một lát sau, thị vệ đi rồi lại trở về.
“Vương gia, Hoàng thượng đến rồi, muốn gặp ngài…”
Xem ra là không chờ được nữa muốn xử trí ta rồi, cũng đúng, bỏ mặc ta – một người của tiền triều dư nghiệt ở chỗ này như thế, ai cũng sẽ không yên tâm.
Tạ Vân Lam đang mặc quần áo, ta ôm hắn từ phía sau.
Động tác của hắn dừng lại: “Nàng ngủ trước đi, ta đi một lát sẽ quay lại.”
Ta không nói chuyện, tham luyến ngửi mùi đàn hương nhàn nhạt trên người hắn, Tạ Vân Lam quay người lại, hôn lên trán ta một cái: “Sao đột nhiên lại nghe lời như vậy?”
Ta lắc đầu: “Mau đi đi, đừng để Hoàng thượng chờ quá lâu.”
Ta ngồi trên giường, nghe Tạ Vân Lam ở ngoài cửa đang dặn dò phái thêm ít nhân thủ bảo vệ viện tử, sau đó là tiếng hắn rời đi.
Ta mở mắt ra, nhìn màn giường, bắt đầu suy nghĩ một hồi nên làm cái gì bây giờ, ta chưa kịp nghĩ xem sau này sẽ như thế nào, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề.
Là Hoàng đế phái binh đến bắt ta.
Mặc kệ đây là chủ ý của Hoàng đế hay của Tạ Vân Lam, hôm nay ta có chắp cánh cũng khó chạy thoát.
18.
Ta bị nhốt vào địa lao, trái tim rộn ràng bấy lâu nay cuối cùng cũng đã ổn định lại, đây mới là đãi ngộ mà ta nên có, thay vì sự dịu dàng mà ta luôn nghi ngờ là âm mưu.
Chỉ là ta ngủ không được ngon thôi, chỉ có điều mấy ngày qua ta đã quen với việc có Tạ Vân Lam bầu bạn, thật đúng là không có tiền đồ.
Rạng sáng trời đổ mưa to, tí tách tí tách, khiến ta lạnh đến nỗi co người lại.
Cuối cùng ta cũng ngủ được một lát vào lúc hừng đông, lại bị cai ngục đánh thức, nói có người đến thăm ta.
Chỗ ta đang ở là thiên lao, ai còn có thể tới thăm tù chứ?
Khi nhìn thấy An Ý Như, ta thoáng ngạc nhiên, sau đó chỉ có thể cảm khái, đúng rồi, bây giờ cũng chỉ có nàng ấy mới có năng lực đến gặp ta.
Phu quân tương lai là hoàng tử có năng lực nhất, người thích nàng ấy là em trai mà Hoàng đế yêu thương nhất, bản thân nàng ấy lại là đích nữ nhà Thủ phụ.
Quả thực chính là người vô cùng hoàn mỹ.
An Ý Như mang đến rất nhiều thứ, chăn đệm quần áo, thậm chí còn có cả son phấn.
“Đích tỷ, cảm ơn chị. Bởi vì ta mà trong phủ bị liên lụy… A đúng rồi, ta không nên gọi chị là đích tỷ…”
Ta vẫn hơi áy náy, dù sao cũng là tại ta.
An Ý Như không thèm để ý chút nào: “Yên tâm đi, vụ án đang được điều tra, phủ cũng không bị ảnh hưởng gì, em mãi mãi là em gái nhỏ của ta.”
Ta cảm động suýt phát khóc: “Cảm ơn đích tỷ còn tặng cho ta nhiều đồ như vậy.”
An Ý Như vừa giúp ta trải giường vừa trả lời: “A, đây không phải là ta tặng, ta làm sao có năng lực vào thiên lao thăm tù, còn mang theo nhiều đồ như vậy chứ? Đây đều là tiểu Hoàng thúc nhờ ta đưa tới cho em, ta chẳng qua chỉ là một【người đưa thư】mà thôi.”
Ta sửng sốt: “Chị nói ai?”
“Phu quân của em đó. Bây giờ ngài ấy đang quỳ ở ngoài ngự thư phòng, chứng minh em không có bất cứ quan hệ nào với dư nghiệt. Chỉ là ông trời không chiều lòng người, từ lúc ngài ấy quỳ xuống liền đổ mưa to. Lúc ta tới, nghe nói hình như tiểu Hoàng thúc đã té xỉu, trước lúc té xỉu còn nói sẽ không rời đi.”