19.
Sao Tạ Vân Lam lại ngốc như vậy, tình cảm của hắn trong cốt truyện vốn vừa thâm trầm vừa lý trí, sao bây giờ lại trở nên kích động như vậy?
Thân phận của ta không dễ dàng tẩy trắng như vậy được.
Ta dùng bút mực giấy nghiên mà Tạ Vân Lam đưa tới để viết một phong thư, nhờ An Ý Như giúp ta đưa vào trong cung.
“Nếu tiểu Hoàng thúc biết em lo lắng cho ngài ấy như vậy, trong lòng…”
Những lời còn lại bị An Ý Như nuốt trở lại, nàng ấy nhìn ta với vẻ khó tin: “Em chắc chứ?”
Ta kiên định gật đầu: “Em chắc chắn.”
Một lúc lâu sau nàng ấy mới lên tiếng: “Được, ta sẽ giúp em.”
An Ý Như hành động rất nhanh, lúc chạng vạng đã có người đến thiên lao xách ta ra.
Nhưng người tới không phải là người của Tạ Vân Lam, cũng không phải là cấm vệ hoàng cung, lại càng không phải là quan viên, mà là người của phủ Tướng quân.
Phủ Tướng quân và hậu cung có quan hệ dây mơ rễ má, Đại tướng quân là cậu ruột của Hoàng đế và Tạ Vân Lam, cũng là nhà mẹ đẻ của Thái hậu.
Bây giờ chỉ có mỗi cách này mới có thể cứu Tạ Vân Lam.
Thái hậu ung dung quý phái, nhưng vốn là nữ tử thắng lợi trong mấy chục năm tranh đấu hậu cung này, sau khi nhìn thấy ta, khí phách khiếp người trên người lập tức biến mất.
“Ngươi là An Tiểu Lê à. Lúc trước Vân nhi nói cái gì mà muốn hoàn tục, sau này lại không để ý chuyện bị thiên hạ chê cười, lén đổi tân lang, bây giờ lại vì ngươi mà đi chọc hoàng huynh của nó, tất cả đều là vì ngươi.”
Ta chợt ngẩng đầu: “Ngài nói cái gì ạ?”
Thái hậu thở dài: “Chắc Vân nhi không có nói cho ngươi biết, khi nó vừa mới ra đời đã bị những phi tần khác nguyền rủa, linh hồn của nó không thể ở trong thân thể của mình quá lâu. Vì để ngăn khi linh hồn xuất ra nó sẽ ch.ết, ai gia đã tìm tới một vị cao nhân, liên kết linh hồn của nó và hồ ly, như vậy thì mỗi khi linh hồn của nó xuất ra, nó sẽ mượn cơ thể của hồ ly trong thời gian ngắn cho đến khi linh hồn của nó quay trở lại thân thể. Để giải quyết triệt để vấn đề này, Vân nhi chỉ có thể xuất gia, dùng Phật pháp để gột rửa lời nguyền. Lẽ ra chỉ còn ba năm nữa là nó sẽ thành công hoàn toàn, nhưng vì ngươi mà nó thà dùng chung một thân thể với hồ ly cũng phải ở bên ngươi.”
Đầu óc ta ầm một tiếng, nhớ tới đủ loại liên hệ giữa Tạ Vân Lam và hồ ly.
Thì ra hắn vẫn luôn bầu bạn với ta sao?
20.
“Ai gia biết tình huống này quá ly kỳ, nhưng đây là sự thật, Vân nhi không phải cố ý không nói cho ngươi biết, nó sợ ngươi không thể tiếp nhận nó. Con trai của ai gia không có khuyết điểm gì, chỉ là quá thâm tình.”
Ta đã biết sự thâm tình ấy của hắn từ lâu, chỉ là ta không nghĩ tới đối tượng thâm tình của hắn lại là ta.
“Thần muốn nhìn thấy ngài ấy.”
Trong nội thất, Tạ Vân Lam sốt cao bất tỉnh, mấy đại sư vây quanh người hắn, ngâm tụng kinh Phật.
“Nếu như không tổ chức gia trì tụng kinh Phật, hồn phách của Vân nhi sẽ tiêu tan.”
Đôi mắt Thái hậu đỏ hoe, nếu nhìn kĩ có thể thấy đôi mắt của bà ấy hơi sưng lên, xem ra bà ấy đã khóc rất nhiều lần.
Đại sư hướng về phía Thái hậu lắc đầu, tỏ vẻ bất lực.
Thái hậu nhào tới bên giường Tạ Vân Lam: “Vân nhi của ta…”
Ta đi đến, đưa tay muốn sờ hắn, nhưng lại không dám.
Tiểu hồ ly đã co rúm người lại trên giường, hình như cảm nhận được ta đến, nó cố mở mắt ra, kêu lên một tiếng yếu ớt với ta.
Các đại sư kích động hô to một tiếng Phật hiệu: “A Di Đà Phật, Vương gia được cứu rồi!”
Tiểu hồ ly có cảm ứng với ta, tuy rằng ta không biết nguyên nhân là gì, nhưng đại sư nói rằng ta vừa đến, linh hồn của Tạ Vân Lam ban đầu muốn tan biến dường như đã có dấu hiệu tụ lại.
Chỉ là sức lực yếu ớt, cần ngoại lực duy trì.
Mà ngoại lực kia chính là cần m.áu của ta.
Không chút do dự, ta cắt đứt cổ tay của mình, ở trong tiếng tụng kinh Phật của các đại sư, m.áu tươi chảy vào trong miệng Tạ Vân Lam.
Nhưng khi gia trì đã kết thúc, Tạ Vân Lam và tiểu hồ ly đã không tỉnh lại như ta dự đoán.
Đại sư nói bởi vì lúc trước tiêu hao quá nhiều, linh hồn của Tạ Vân Lam cần phải ngủ say để dưỡng lại.
Trong lòng ta không hiểu sao đã thả lỏng, như vậy cũng tốt, đỡ cho ta luyến tiếc.
Ta tìm tới Thái hậu: “Thần có cách có thể khiến Tạ Vân Lam không bị liên lụy.”
21.
Hôm nay là ngày sứ giả Thiên triều tới chơi, phụ vương bảo ta ăn mặc thật đẹp, tham dự bữa tiệc tối nay.
Thiên triều…
Tính ra ta đã rời đi được ba tháng, ba tháng trước Thái hậu đã giúp ta liên lạc với Bành Ngọc Châu.
Anh ta hổ thẹn với ta, mặc dù ban đầu là Tạ Vân Lam uy hiếp anh ta, nhưng tóm lại vẫn là lừa ta, anh ta thề nhất định sẽ cứu ta ra ngoài, nhưng mục đích của ta lại không chỉ có vậy.
Ta muốn hoàn toàn thay đổi thân phận.
Người trong lòng Bành Ngọc Châu là công chúa ngoại tộc, chẳng qua nàng ta lưu lạc trong dân gian, quen biết Bành Ngọc Châu khi đi buôn bán với ngoại tộc, hai người trốn thoát vương thất ngoại tộc nhận nhau, bỏ trốn đến Thiên triều.
Chỉ là vương thất ngoại tộc không thể chấp nhận việc huyết mạch hoàng tộc lưu lạc ở bên ngoài, thế là đã phái người luôn tìm kiếm.
Ta liền lợi dụng điều này.
Ta thay thế người trong lòng Bành Ngọc Châu, kể từ đó hai người họ cũng không cần phải trốn đông trốn tây nữa, mà ta cũng có thân phận mới.
Chỉ là công chúa thân bất do kỷ, cho dù ta không muốn thì cũng không thể không đi.
Ta đeo mạng che mặt, mới xuất hiện trong sảnh yến hội, ta liền cảm nhận được một ánh mắt sắc bén khiến cả người ta cảm thấy không thoải mái.
Ta nhìn xung quanh một vòng, sứ giả Thiên triều là người mà ta chưa từng gặp qua, hắn ngồi ở sau cái bàn thấp, đang tự rót tự uống, cảm nhận được ánh mắt của ta liền hờ hững nhìn về phía ta.
Một đôi mắt hồ ly hẹp dài khiến trong lòng ta không khỏi run rẩy.
Trong yến hội, ta ăn không biết vị, tâm trí có hơi không tập trung, phụ vương gọi ta nhiều lần mà ta cũng không nghe thấy.
Thì ra là tướng quân ngoại tộc đang muốn mời rượu ta.
Ta tay chân luống cuống bưng ly rượu lên, vừa định uống, đã bị một đôi bàn tay lớn nắm chặt, cứ như vậy mượn tay của ta nâng ly rượu uống một hơi cạn sạch.
“Vương thượng, lần này sứ giả Thiên triều ta đến đây ngoài việc tăng tình hữu hảo, còn có một thỉnh cầu, đó chính là hi vọng có thể hòa thân vĩnh kết với người cùng sở thích.”
“Phụ vương, con phản đối…”
“Như thế cũng rất tốt, chỉ là không biết hòa thân là vị Vương tộc nào?”
Sứ giả rũ mắt cười: “Tam vương gia, Tạ Vân Lam.”
22.
Ta không biết mình làm thế nào mà có thể trở lại tẩm cung, tuy không uống rượu nhưng đầu óc ta lại choáng váng. Ta đang định lên giường ngủ, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân.
“Ta đã nói không cần các ngươi hầu hạ rồi mà, lui xuống đi.”
Người tới không đi, ngược lại càng tới gần hơn, ta xoay người định nhìn xem là cung nữ nào không nghe lời, kết quả thoáng cái liền đụng vào lồ ng ngực của ai đó.
“Sao vậy, không nhớ phu quân sao?”
Nhìn Tạ Vân Lam đã ba tháng không gặp, vành mắt ta lập tức đỏ hoe, ta muốn giơ tay ra sờ sờ hắn, nhưng lại bị ta cứng rắn khống chế được.
“Ban đêm xông vào tẩm cung của bổn công chúa, đây là lễ tiết của Thiên triều sao?”
“Vậy công chúa mang theo con của bổn vương đi, là muốn gả cho ai đây?”
Ta vừa muốn cãi lại, Tạ Vân Lam liền trực tiếp hôn ta.
“Nàng biết không, không ngày nào là ta không nhớ đến nàng, nếu không vì mẫu hậu ngăn cản, lúc ấy ta đã tới tìm nàng rồi.”
“Bệnh của ngài…”
“Không tốt, nhưng nàng không ở đó, ta cũng không muốn chữa trị nữa.”
Đường đường là Hoàng thúc nhưng ngữ khí lại giống như tên vô lại không nói đạo lý.
Ta tức giận: “Không trị thì không trị.”
Hắn dựa vào vai ta: “Tiểu Lê đừng rời xa ta, có được không? Trước kia ta không dám nói cho nàng biết, là vì sợ nàng sẽ ghét bỏ ta, nhưng bệnh của ta sẽ tốt lên, sẽ cho nàng hạnh phúc. Đêm đó nàng cũng thấy kiến thức của ta.. ưm ưm ưm…”
Ta vội vàng che miệng hắn lại, bảo hắn chú ý thân phận, đừng có nói hươu nói vượn.
Tạ Vân Lam vui mừng: “Nàng đồng ý chứ?”
Ta gật đầu.
23.
Tạ Vân Lam đại khái là hoàng thất đầu tiên tự mình hộ tống công chúa đi hòa thân.
Trên đường vừa đi vừa nghỉ, giữa chừng còn ở biên quan mấy tháng, cho đến khi đứa nhỏ được sinh ra, mới chậm rãi về tới kinh thành.
Tạ Vân Lam giấu diếm ngày sinh của đứa nhỏ, cũng để cho ta và đứa nhỏ tránh khỏi những lời chỉ trích.
Hôn lễ lần thứ hai so với lần đầu tiên còn long trọng hơn, vừa ra khỏi kiệu liền thấy Tạ Vân Lam ôm con nghênh đón ta.
Khuôn mặt của hai người giống như từ một khuôn đúc ra đều đang nở nụ cười chân thành tha thiết nhất.
Đêm động phòng hoa chúc, Tạ Vân Lam vừa định hôn ta, chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non.
Ta giãy giụa muốn đứng dậy mặc quần áo: “Chắc Ngôn nhi đói bụng rồi, em đi đút…”
“Có nhũ mẫu.”
“Không được, đây là lần đầu tiên em và Ngôn Nhi tách nhau ra, chắc chắn con không thích ứng được…”
Tạ Vân Lam nắm lấy bàn tay đang thò ra ngoài màn giường muốn lấy quần áo của ta.
“Không tập trung phải bị trừng phạt.”
Kết quả cuối cùng là Ngôn nhi khóc suốt một đêm.
HẾT.