Nhìn động tác của hắn, ngực A Cửu giống như bị đâm một nhát đao.
Rất ngọt ngào, nhưng lại nảy sinh đau đớn.
Thậm chí, còn giống như một cây kim, muốn nhổ cũng nhổ không được
Hắn lạnh lùng, hắn tàn nhẫn, hắn xúc phạm, hắn ngạo mạn... nhưng mà, lại có đôi khi vô cùng ngây thơ, đối với nàng vô cùng thân thiết, thậm chí
còn ôn nhu.
A Cửu không dám tiếp tục suy đoán, nhưng vì sao sạch sẽ như hắn, lại thỏa mãn khi uống canh thừa của nàng?
Dưới khuôn mặt kia, rốt cuộc đang che giấu cảm tính gì?
Nàng không dám si tâm vọng tưởng. Có lẽ hắn chỉ thực sự đói bụng, chỉ thực sự muốn nếm thử mà thôi...
Nàng không dám ảo tưởng như trước rằng hắn thích nàng... Càng không dám
nghĩ hắn sẽ đem một phần cảm tình xa xỉ ấy phân cho nàng một chút...
Nghĩ đến đây, A Cửu cố nén đau xót xoay đầu qua một bên, con ngươi mực sắc nhìn đoàn người che giấu mạch suy nghĩ trong lòng.
"Nếu không, thì hồi cung đi."
A Cửu nhẹ nhàng mở miệng.
Hắn là cửu ngũ chí tôn, thân thể trân quý, nàng không dám bắt một người
đường đường là hoàng đế như hắn lại ở trên đường chịu đói.
Huống chi, nàng cũng không muốn ở lại.
Hai người càng ở riêng một chỗ, A Cửu càng cảm thấy nguy hiểm.
Nàng không muốn rơi vào trạng thái mê man lúc trước.
"Vừa mới qua buổi trưa, thời gian còn sớm." Quân Khanh Vũ buông bát, khuôn mặt trắng nõn bởi vì ăn canh mà ửng đỏ.
Da thịt hắn mỏng mềm, làm lòng người như bị mèo cào. Đặc biệt cặp con
ngươi màu tím trong vắt cùng lông mi dày dài kia ... A Cửu lại quay đầu, vô tình chú ý tới khóe miệng hắn dính một cọng hành.
"Hành thái."
A Cửu nhỏ giọng nhắc nhở.
"Cái gì?"
Quân Khanh Vũ nghi hoặc giơ tay lên, lại là không mò thấy.
"Khóe miệng."
"Không có a."
"Bên phải."
"Ân?" Con ngươi màu tím tràn đầy mờ mịt cùng vô tội.
Chán nản thở dài một hơi, A Cửu nâng tay lên, nhẹ nhàng phất hành thái trên khóe miệng Quân Khanh Vũ.
Đầu ngón tay xẹt qua, thuận tay cũng lau nước canh lưu lại.
Xấu hổ thu tay, A Cửu đứng dậy, "Đi thôi." Sau đó lướt thân đi qua, bên tai đã đỏ bừng.
Lúc nàng chủ động đụng chạm hắn, không hiểu vì sao tay lại phát run.
Nhớ tới lông mi hắn kích động như tinh linh mị hoặc, A Cửu cắn răng mắng thầm, đúng là yêu nghiệt!
Cuống quít đi qua, lại căn bản không chú ý tới người đang ngồi phía sau trộm cười, ánh mắt giảo hoạt cùng tà nịnh.
Bởi vì người trả tiền là nàng, cho nên tất cả mọi thứ A Cửu đều phải ôm
trong tay, đã phải trả tiền, lại còn phải vận chuyển miễn phí!
Càng ngày càng cảm thấy nam nhân bồi nữ nhân đi dạo phố rất rất vĩ đại.
Quân Khanh Vũ ghé xát bên người A Cửu, cười đến mức cả người phát run,
đông sờ tây nhìn, mặc dù là biết rõ trên tay chỉ còn một đồng, nhưng vẫn như trước cười quên trời đất.
Nếu không phải vì hắn là hoàng đế, nếu không phải có khuôn mặt tuấn mỹ,
nếu không phải bố y cũng không che đậy được khí chất, sợ rằng rất nhiều
người đã nghĩ hắn là một tiểu tử ngốc.
Mặc dù bất đắc dĩ, nhưng ngay cả A Cửu cũng không biết, kỳ thực nàng luôn mỉm cười...
Cuối cùng, Quân Khanh Vũ lại chen chúc vào một quán nhỏ phía trước.
Trong quán nhỏ có rất nhiều thứ, chuông trẻ em, trống gõ, khúc cầu, vòng sắt. Còn có cả ngựa gỗ mini...
Mà rất nhiều đứa nhỏ cũng đứng trong đó, tò mò nhìn tượng đất sống động, không ngừng cầm trống tay lắc lắc hát ca dao.
Quân Khanh Vũ cười cười nhìn những hài tử kia, sau đó cầm lên một cái
trống tay thử lắc, tiếng thùng thùng thanh thúy liền vang lên, thậm còn
có tiết tấu.
Sau khi xem xong, hắn lại cầm lấy một cái chuông nhỏ, ở bên tai quơ quơ, quay đầu nhìn A Cửu, "Ngươi nói xem Bình An có thích không?"
Không đợi A Cửu trả lời, hắn lại cầm lên ngựa gỗ, tiện thể cầm mấy tượng đất.
Sau khi chọn xong, A Cửu nhìn thấy hắn từ trong tay áo lấy ra một ... thỏi bạc!!!!!!!!!!!!!!
"Ngươi... Ngươi không phải nói không mang tiền sao?" A Cửu hỏi.
"Ta nói?" Quân Khanh Vũ vẻ mặt vô tội, "Ta đâu có nói, ta chỉ hỏi là, ngươi cảm thấy trẫm sẽ mang tiền?"
"..." Sắc mặt A Cửu lúc xanh lúc trắng. Nàng bị hắn đùa bỡn!
"Huống chi đây là mua cho Bình An, cho nên đương nhiên do ta bỏ tiền."
"Những thứ kia mua cho ngươi, sao ngươi không bỏ tiền?"
Vừa nghĩ tới lại bị hắn đùa bỡn, A Cửu có chút nghiến răng nghiến lợi.
"Đó là ngươi mua cho ta."
Nói xong, hắn cầm lấy đống đồ vật, xoay người đi về phía trước.
Một khắc kia, trên mặt hắn rốt cuộc cũng lộ ra vẻ cô đơn.
Kỳ thực hắn muốn cái gì? Hắn muốn, chính là nàng có thể tặng quà cho hắn . . .
Vì những món quà này, cho nên hắn mới hành động như thế.
A Cửu bị lời nói của Quân Khanh Vũ làm cho cả kinh trong chốc lát.
Nhìn hắn ôm những thứ đó, nàng đột nhiên cảm thấy, người này có lẽ
nghiêm túc muốn một đứa nhỏ... Cũng có lẽ quả thật như hắn nói, hắn nhất định sẽ để đứa nhỏ bình an sinh ra... Chí ít vào hôm nay, ánh mắt lúc
hắn nói chuyện có nghiêm túc hiếm thấy.
Trên người còn cầm túi thơm, A Cửu đứng tại chỗ tháo xuống, đặt trong lòng bàn tay tỉ mỉ quan sát.
Bên trong là hoa hồng và mấy vị dược khác, trong sách nói có thể phòng ngừa mang thai.
Mà lúc này nhìn túi thơm kia, nàng cảm thấy có chút chói mắt.
Cũng vào lúc này, một đám trẻ nhỏ đột nhiên chạy tới, đẩy nàng về phía trước, túi thơm liền từ trong tay rơi xuống.
"Uy! Họ Mai, qua đây!"
Phía trước truyền đến thanh âm Quân Khanh Vũ phi thường bình tĩnh, "Nhanh qua đây!"
"Ân!"
A Cửu rầu rĩ đáp một tiếng, sau đó vội vàng đuổi theo.
"Ngây ngốc gì đó!" Quân Khanh Vũ oán giận nói.
"Không."
A Cửu lúc này mới nhớ tới, vừa nãy đã quên nhặt túi thơm!