Thẳng đến khi trời tối, thấy A Cửu hơi có
vẻ mệt mỏi, Quân Khanh Vũ mới mượn cớ mình đói bụng mà trở lại xe ngựa,
lập tức Hữu Danh vẻ mặt đầy tiếu ý đứng chờ.
Xe ngựa nhanh chóng chạy về phía hoàng cung, nhưng không phải phương hướng lưu ly cung, là trái lại Quân Khanh Vũ Gia Vũ cung.
Trong chớp mắt khi tiến vào Gia Vũ cung, bước chân A Cửu không khỏi dừng lại.
Gia Vũ cung mặc dù là chỗ ở của Quân Khanh Vũ, nhưng bố trí lại tương
đối đơn giản, một tiểu liên trì, một tiểu sơn giả, bên trong đặt vài
chậu hoa.
Mà lúc này, hoa trong Gia Vũ cung mặc dù ít nhưng giữa mùa đông vẫn nở rộ.
Thỉnh thoảng có vài cánh hoa theo gió bay đến, thậm chí đèn cung đình
cũng đã đổi thành màu sắc ấm áp. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Gia Vũ
cung hơn một mảnh ôn hòa, làm cho lòng người như đang trong ngày xuân.
"Lưu ly cung cách đây khá xa, mấy ngày này ngươi ở đây đi, buổi tối sẽ trẫm an bài Thu Mặc cùng Tiểu Xuân Tử qua hầu hạ."
Vào trong phòng, màn sa đã biến thành hồng nhạt, giường lớn để hai người lăn qua lăn lại thoải mái thế nhưng cũng hồng nhạt một mảnh...
Cái này... Đây quả thực chẳng khác gì khuê phòng một thiếu nữ hoài xuân!
A Cửu nhìn vẻ mặt Quân Khanh Vũ đắc ý mà không khỏi lắc đầu, thưởng thức của hắn đúng là khiêu chiến cực hạn của nàng.
Hắn đang biến nàng thành Tô Mi sao? Thích màu phấn nộn? Thích phòng ở xinh đẹp, thích hoa thơm e thẹn?
Đã vậy còn quá phí tâm tư.
Con ngươi A Cửu trầm xuống, nhìn nhìn phòng ở rồi xoay người đi ra.
"Mai Nhị!" Quân Khanh Vũ nhìn bộ dáng nàng không cảm kích có chút không vui gọi lại. Nhưng vẫn tận lực đè thấp thanh âm.
"Hoàng thượng, ta muốn về lưu ly cung một chuyến."
"Lấy đồ sao? Thu Mặc cùng Tiểu Xuân Tử đã thu thập xong rồi."
"Có ít thứ khả năng bọn họ thu thập không được."
Chung quy vẫn không lay chuyển được, Quân Khanh Vũ đành để A Cửu quay về.
Ngồi trên xe phượng, A Cửu nhìn ngói đỏ tường trắng, tâm tư đã sớm loạn
thành một mảng. Ở chỗ khúc quanh, xe phượng cẩn thận từng li từng tí đi
qua dịch trì.
Cách đó không xa, là phương hướng Mai Ẩn điện.
Lúc ở chỗ khúc quanh, A Cửu đột nhiên chú ý tới có chút dấu vết màu nâu, mặc dù rất nhỏ, nhưng không tránh được ánh mắt của nàng.
Ngày đông sắc trời tối mau, lúc trở lại lưu ly cung, màn trời đã như vẩy mực.
A Cửu dặn Thu Mặc nói nàng đã ngủ, sau đó thay y phục dạ hành, xoay người nhảy lên tường.
Nhìn mấy vết chân kia, rất hiển nhiên sẽ đoán được là do có người trèo
tường lưu lại, hơn nữa lại chồng lên nhau, khẳng định có đến vài người.
Xem ra có người muốn đến Điều nghiên địa hình hoàng cung!
Vị trí điều nghiên địa hình gần dịch trì, sau đó gần nhất Phương Hoa
viên, rồi đến Mai Ẩn điện, Hải Đường cung, sau cùng là Quân Khanh Vũ Gia Vũ cung.
Thân hình như mèo đêm chạy trong bóng tối, A Cửu nhìn vết chân, phát
hiện mấy vết chân này ngoại trừ Mai Ẩn điện thì đều phân tán về phía
những nơi khác.
Từ sau khi nàng trở về, Mạc gia vẫn rất trầm mặc, cũng không có bất luận động tác gì thêm.
Nhưng gần đây lại có nhiều thương đội đi qua Đế đô, ngây ngốc ở hai ngày rồi liền vội vã rời đi.
A Cửu phủ phục trong góc tối bí mật nhất ở Gia Vũ cung, trong không khí băng lãnh, nàng nghe được có tiếng bước chân nho nhỏ.
Nhất Tha từ rất lâu cũng đã ẩn nấp trong góc khuất, đến giờ còn không thấy có động tĩnh, xem ra rất nhiều nơi đã bị phục kích.
Lúc này, một trận mưa tên dày đặc bỗng bắn về phía tẩm cung Quân Khanh
Vũ, ý đồ muốn xuyên thấu cửa sổ. Sau đó một đám người nhanh chóng xẹt
qua nơi A Cửu ẩn núp —— bảy người!
"Có thích khách, bảo hộ hoàng thượng." Thị vệ rất nhanh đã phát hiện, mà Nhất Tha cũng từ chỗ tối đuổi theo mấy tên sát thủ đó.
Bầu không khí ngưng kết sát ý làm cho người ta rùng mình, mưa tên vẫn không ngừng bắn phá.
A Cửu khẽ nhíu mày, cuối cùng cảm thấy sự tình hình như không đúng, mà
lúc này, một thân ảnh bỗng từ hướng khác chạy đến, như quỷ mỵ chạy vào
thư phòng!
Điệu hổ ly sơn?!
A Cửu kinh hãi... Không đúng, người này không phải sát thủ, phía trước bảy người kia cũng không phải sát thủ!
Bọn họ là cố ý bại lộ, làm cho Nhất Tha truy đuổi mà nhân cơ hội vào phòng!
Nhưng, Quân Khanh Vũ đâu?
Không được phép suy nghĩ nhiều, A Cửu vội vàng xoay người nhảy xuống, sau đó tiến vào gian phòng.
Nàng rất ít khi tới thư phòng, lúc này chỉ thấy trên hàng loạt các giá
sách đặt rất nhiều sách, mà người áo đen kia, lại đứng gần một mặt dán
tường trên giá sách, vội vàng tìm đông tây...
A Cửu từ từ đi tới, muốn xem người bịt mặt kia rốt cuộc muốn tìm cái gì?!
Nhưng, một đạo kiếm khí lại bỗng nhiên từ phía sau đâm tới, thân thể A
Cửu hơi nghiêng, vội di động về bên trái mấy bước, mới thật vất vả né
tránh.
Đó là ánh trăng của Quân Khanh Vũ... Quân Khanh Vũ ở phòng này?!
A Cửu kinh hãi, đồng thời cũng kinh động hắc y nhân kia.
Mà hắc y nhân kia lúc quay đầu lại nhìn thấy A Cửu, liền vội ném ra một chỉ bạc quấn vào nóc nhà, sau đó như con dơi bay lên.
A Cửu vội vàng nắm được sợi tơ, muốn mượn lực leo lên, nhưng ánh trăng đã nhanh như tia chớp bay tới, chặt đứt chỉ bạc.
A Cửu bất ngờ suýt nữa rơi xuống mặt đất, mà Quân Khanh Vũ đã đến gần người, ngăn nàng trong góc tường.
"A Cửu!" Quân Khanh Vũ lạnh lùng cười, "Ngươi làm trẫm thật vất vả chờ đợi! Cuối cùng hôm nay ngươi cũng tự động tới!"
"Hoàng thượng chờ ta?" A Cửu khàn giọng cười, "Không biết hoàng thượng vội vã muốn thấy A Cửu là có chuyện gì?"
"Ngọc bội của trẫm đâu!"
Ánh trăng đột nhiên trở lại trong tay hắn, kiếm phong chĩa về phía yết hầu nàng.
Ngọc bội? A Cửu sửng sốt! Sau ngày hắn bị đâm, chẳng phải nàng đã để trở lại Gia Vũ cung sao!