Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 55

Mạnh Nhạn Hành phải thừa nhận, lời Hoàng Thượng nói với mình tràn ngập dụ hoặc, theo lời bệ hạ văng vẳng bên tai, hắn phảng phất như nhìn thấy cảnh ngày sau mình được vạn người tôn sùng, vạn người cung phụng, thậm chí khi khảo thí khoa cử cũng muốn đem sách hắn làm một môn bắt buộc, có lẽ còn có một số người dựng luôn cả tượng cho hắn.

Chỉ là trong lòng Mạnh Nhạn Hành vẫn có bất an, cảm thấy chuyện này sẽ không đơn giản giống như Hoàng Thượng nói vậy, hắn mở miệng nói: "Bệ hạ có thể cho thảo dân chút thời gian, để thảo dân suy xét lại hay không."

"Thiên hạ này, hiện tại là Khổng học thịnh hành, mà Mạnh Tiên sinh lại là người tài năng khó gặp trong thiên hạ, hiện giờ khai sáng ra tân học, viết quyển 《 Nam Đức 》 này, ngàn năm sau, chưa chắc sẽ không có Mạnh học." Thấy thần sắc Mạnh Nhạn Hành càng thêm chần chờ, Mạnh Phất liền biết mình nói đã đủ rồi, nàng lại chuyển lời, nói, "Thôi, nếu Mạnh Tiên sinh còn muốn suy xét......"

Nàng đang nói, Cao Hỉ bước thấp bước cao chạy từ bên ngoài vào tới, Mạnh Phất ngừng tiếng, nhìn Cao Hỉ hỏi: "Chuyện gì?"

Cao Hỉ đi tới, khom người nói: "Hồi bẩm bệ hạ, Lưu đại nhân lại viết thêm một chương trình lên, thỉnh ngài xem qua."

Mạnh Nhạn Hành quỳ trên mặt đất, dựng lỗ tai lên nghiêm túc mà nghe, hắn có trực giác là cái chương mà Cao Hỉ muốn trình lên có quan hệ với cái quyển sách《 Nam Đức 》 mà bệ hạ kêu hắn viết, chỉ là trong triều không ít quan viên họ Lưu, không biết Lưu đại nhân trong miệng Cao Hỉ vị Lưu đại nhân nào?

Ban nãy sau khi hạ triều, Mạnh Phất đã kêu vài vị quan viên cùng học sĩ, bảo bọn họ viết một quyển sách vỡ lòng cho tiểu hài tử học, tốt nhất là có thể kết hợp cả số học cùng kiến thức hằng ngày, làm người đọc có thể tự đọc tự hiểu, quyển sách này chủ yếu là nhắm cho Cửu hoàng tử, cho nên Mạnh Phất dặn bọn họ đừng nhắc đến việc này với người khác.

Nhưng Mạnh Phất cũng có nói, nếu viết tốt, sẽ thu vào sử dụng bên trong đại điển, ngày sau cũng sẽ cho sao chép ra, truyền tới dân gian, bọn quan viên nghe được lời này, quả nhiên biểu hiện thật sự tích cực, mới không lâu, Lưu Trường Lan đã viết liền hai chương rồi.

Thu hết biểu cảm của Mạnh Nhạn Hành vào đáy mắt, Mạnh Phất nói: "Ừm, cái này có chút tiến bộ so với chương ban nãy, nhưng vẫn còn thiếu chút mặn mà sâu sắc nhỉ. Sao trẫm cứ cảm thấy Lưu Trường Lan hành văn không bằng năm đó, nhưng thắng ở chỗ tình cảm chân thành tha thiết, thôi trước cứ nhận chương này đi."

Thế mà lại là Lưu Trường Lan của Mộ Hạ Tĩnh, trong lòng Mạnh Nhạn Hành hơi chấn động, Lưu Trường Lan thế mà lại tranh giành muốn viết thứ này!

Cao Hỉ đáp một tiếng, cất chương sách kia cẩn thận vào trong cái tráp kế bên.

Mạnh Phất nhìn Mạnh Nhạn Hành nói: "Trẫm cho Mạnh tiên sinh đây thời gian nửa ngày suy xét, sáng mai hồi đáp cho trẫm, hy vọng Mạnh tiên sinh có thể suy xét rõ ràng. Còn nữa, việc này trẫm không muốn quá nhiều người biết, nếu người khác hỏi, Mạnh tiên sinh chỉ nói là phải viết sách cho trẫm là được, Cao Hỉ, ngươi gọi người tiễn Mạnh tiên sinh đi thôi."

Mạnh Nhạn Hành ôm một đống tâm sự đi về phía ngoài cung, trên đường gặp Lễ Bộ thượng thư Chương Tụng Chi cùng quan gián nghị Cố Xuyên, hai người này đang liên tục thở dài, cảm khái bệ hạ yêu cầu quá cao,  mình viết nhiều như vậy vẫn không thể vào mắt bệ hạ.

Mạnh Nhạn Hành theo bản năng cho rằng bọn họ là đang nói 《 Nam Đức 》, hai vị này đều là tài tử nổi danh trong thiên hạ, Chương Tụng Chi kia lại chính là Trạng Nguyên vào năm Văn Khang thứ ba, tài học vô cùng tốt, bọn họ đều nguyện ý vì bệ hạ chiếu theo 《 nữ giới 》 mà viết một quyển 《 Nam Đức 》sao?

Mạnh Nhạn Hành càng thêm cảm thấy mình nhìn không hiểu thế đạo này nữa rồi.

Hắn đi tới, hàn huyên cùng với hai vị đồng liêu cũ này một phen, chờ đến khi câu chuyện đã cởi mở hơn. Cố Xuyên mới hỏi hắn Hoàng Thượng tuyên triệu hắn tiến cung vì chuyện gì.

Mạnh Nhạn Hành nói: "Bệ hạ muốn ta viết một quyển sách."

Khi giọng Mạnh Nhạn Hành vừa dứt, hai vị đối diện lập tức lộ ra biểu tình đã hiểu.

Cố Xuyên gật gật đầu, nói: "Ta đoán cũng là như thế, nhưng mà bệ hạ lệnh chúng ta không được lén nghị luận việc này."

Sự tình liên quan đến Cửu vương gia, cũng là liên quan đến uy nghiêm hoàng thất, bệ hạ có yêu cầu như vậy, bọn họ đều có thể hiểu được.

Mạnh Nhạn Hành càng cảm thấy dễ hiểu, cái quyển《 Nam Đức 》 này quả là đi ngược dư luận, sao có thể nghị luận được chứ?

Hắn khẽ thở dài, nhịn không được nói: "Bệ hạ muốn giao việc này cho ta, nhưng ta còn chưa nghĩ xong có nên viết hay không."

Chương Tụng Chi kinh ngạc nói: "Chuyện tốt như vậy, Mạnh huynh, ngươi còn từ chối cái gì chứ?"

Cái lão Mạnh Nhạn Hành này không phải là muốn chạy đến trước mặt bọn họ khoe ra chứ?

Cố Xuyên cũng nói theo: "Đúng vậy, bệ hạ không nói với ngươi, sách này nếu như viết tốt, sẽ thu dụng vào trong đại điển luôn sao?"

Mạnh Nhạn Hành thở dài: "Nói thì thật ra có nói, chỉ là này một khi sách này viết xong, tất sẽ gặp một phen công kích."

Cố Xuyên hơi hơi sửng sốt một chút, mấy quyển viết lòng cho tiểu hài tử này có gì mà công kích? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, quyển sách vỡ lòng này cũng xác thực không giống như những quyển trước đây, đúng là có khả năng sẽ có ít người không tiếp thu được. Mạnh Nhạn Hành đã từ quan nhiều năm, hành sự lại còn cẩn thận như thế, trách không được có thể được tiên hoàng coi trọng, mình vẫn là tu luyện không tới. Cố Xuyên nghĩ nghĩ, nói: "Có thể là sẽ có một ít người đi, rốt cuộc trước đây chưa từng có ai viết cái này, nhưng có sao đâu, tuy nói quân tử phải thận trọng, nhưng Mạnh huynh cũng quá cẩn thận rồi, trong này chính là cơ hội hiếm thấy."

Mạnh Nhạn Hành đã từng làm thái phó cho Thái Tử, cho nên làm thế nào dạy dỗ con em hoàng tộc, hắn có kinh nghiệm phong phú nhất, trách không được bệ hạ muốn giao chuyện này cho hắn làm. Trong lòng Cố Xuyên có vài phần ghen ghét, lại cũng có thể hiểu được, hắn tiếp tục khuyên nhủ: "Mạnh huynh, huynh hẳn là rất am hiểu viết loại văn chương này, ta liền không được, chút mực nước trong bụng dốc ra hết cũng không đầy được một chương."

Mạnh Nhạn Hành rất nghi hoặc, mình am hiểu chuyện viết 《 Nam Đức 》 sao? Cố Xuyên nhìn đâu ra được vậy?

Mạnh Nhạn Hành vậy mà nhất thời không biết mình nên cao hứng, hay nên tức giận.

Hắn nhìn kỹ Cố Xuyên một cái, biểu tình của Cố Xuyên rất chân thành, không giống giả bộ, hẳn là thật sự cảm thấy như vậy.

Cố Xuyên hơi thấp giọng xuống, lén hỏi Mạnh Nhạn Hành: "Chẳng lẽ ngươi đối với bệ hạ còn......"

Vì bốn phía có người, Cố Xuyên không dám biểu đạt ý tứ quá mức rõ ràng, Mạnh Nhạn Hành quyết đoán lắc đầu.

"Vậy ngươi vì sao lại không muốn? Tuổi của Cửu Vương gia cũng ——"

Thái giám đưa Mạnh Nhạn Hành ra cung khụ một tiếng, Cố Xuyên nhận thấy mình nói lỡ, vội vàng im lặng, không dám nói đến Cửu vương gia nữa.

Mạnh Nhạn Hành chỉ nghe được Cố Xuyên nói đến Cửu vương gia, nghĩ thầm Cửu vương gia này còn nhỏ tuổi như vậy mà phải bắt đầu học 《 Nam Đức 》rồi sao? Xem ra bệ hạ đã quyết tâm muốn hoàn thành chuyện này.

Chương Tụng Chi nghe xong một lúc lâu, cảm thấy Mạnh Nhạn Hành càng thích làm ra vẻ hơn trước đây, nhịn không được âm dương quái khí nói: "Được rồi được rồi, Mạnh huynh hắn không muốn liền không cần miễn cưỡng, Mạnh huynh là người chỉ viết mấy thứ như bình phẩm văn chương thánh hiền, làm gì nguyện ý viết mấy thứ này."

Mạnh Nhạn Hành tất nhiên có thể nghe ra ghen tị trong giọng nói của Chương Tụng Chi, hắn không khỏi lại lần nữa tự mình hoài nghi, chẳng lẽ thật là mình suy nghĩ nhiều, xưa nay người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, nếu gánh vác một chút tiếng mắng là có thể đổi lấy cơ hội lưu danh sử sách, còn có thể làm Mạnh gia càng huy hoàng đến mức trước nay hắn không dám tưởng tượng, vậy đây đúng là một đánh đổi không tồi.

Ba người đều không lên tiếng nữa, sau đó không lâu liền ra cung, ba người tách ra, ai về nhà nấy.

Mà thái giám đi theo bên cạnh tiễn Mạnh Nhạn Hành về Mạnh phủ xong, lập tức trở về cung, đem hết chuyện trên đường đi nghe được, một chữ không lọt tường thuật cho Mạnh Phất nghe, Mạnh Phất gật gật đầu, trong lòng nàng biết việc này xem như chín phần sẽ thành.

Mà Mạnh Nhạn Hành trở về Mạnh phủ, Mạnh phu nhân thấy hắn thần sắc buồn bực, khẳng định sẽ dò hỏi đã xảy ra chuyện gì, sau đó Mạnh Nhạn Hành liền nửa che nửa lộ mà nói cho Mạnh phu nhân nghe, Mạnh phu nhân cùng Mạnh Du không suy xét quá nhiều, nhất định sẽ khuyên bảo Mạnh Nhạn Hành đáp ứng việc này.

Dưới nhiều thúc đẩy như vậy, chuyện này sẽ thành công, Mạnh Nhạn Hành tất nhiên không có khả năng tiếp tục cự tuyệt, sáng hôm sau hắn liền sẽ tới trong cung, đồng ý sáng tác quyển 《 Nam Đức 》.

Trong lòng Mạnh Phất rất rõ ràng bệ hạ cũng không phải thật sự muốn thi hành 《 Nam Đức 》, chỉ là muốn nương theo quyển 《 Nam Đức 》 này cấm cái quyển 《 nữ giới 》 kia. Phụ thân nàng đến cuối cùng có thể sẽ phải nhận lửa giận của một ít người, nhưng bởi vậy chuyện là bệ hạ đưa ra, những người đó cũng không dám làm gì quá mức, nhiều nhất chỉ là chơi chút trò mồm mép, đến lúc đó Mạnh Nhạn Hành sẽ biết nên đi ứng phó như thế nào.

Đợi bao nhiêu năm sau, thế nhân sẽ định luận chuyện này như thế nào, cũng chưa biết được.

Tóm lại chuyện này xem như bọn họ hố Mạnh Nhạn Hành một vố, nhưng trong lòng Mạnh Phất vậy mà không sinh ra một chút áy náy nào, thậm chí cũng chả có cảm xúc gì, thật giống như nếu bỏ cái nguyên nhân là bệ hạ muốn làm vậy ra, thì chuyện này không có bất luận quan hệ gì với nàng.

Mạnh Phất biết mình trời sinh tính tình lương bạc, có lẽ cũng không phải nàng lương bạc, chỉ là bọn họ không cần nàng có quá nhiều tình cảm.

Không ngoài Mạnh Phất sở liệu, sáng sớm ngày hôm sau, Mạnh Nhạn Hành đi vào trong cung, hắn quỳ trên mặt đất nói: "Bệ hạ, thảo dân nguyện vì bệ hạ sáng tác 《 Nam Đức 》."

Mạnh Phất thực vừa lòng, bảo Cao công công nâng Mạnh Nhạn Hành dậy, ban ngồi cho hắn, đợi Mạnh Nhạn Hành ngồi xuống xong, Mạnh Phất lập tức đội cho Mạnh Nhạn Hành một cái mũ cao (Editor: tâng bốc), nói: "Trẫm biết Mạnh Tiên sinh là người có đại tài, 《 Nam Đức 》 mà ngươi viết ra tất nhiên sẽ không làm trẫm thất vọng."

Không ai không thích người khác khích lệ mình, đặc biệt những lời này lại xuất phát từ người trước đây từng đối đầu với mình, Mạnh Nhạn Hành cảm giác cả người mình phảng phất như đi trên đám mây, hắn vội vàng chắp tay nói: "Thảo dân chắc chắn sẽ tận lực mà làm."

Mạnh Phất hơi hơi gật đầu nói: "Vậy thì tốt, chỉ là không biết Mạnh Tiên sinh muốn bao lâu mới có thể hoàn thành quyển 《 Nam Đức 》 này?."

"Chuyện đó......" Trong lòng Mạnh Nhạn Hành cũng chưa ước lượng được.

Mạnh Phất nói: "Trẫm không muốn chờ quá lâu, như vầy đi, trẫm cho Mạnh Tiên sinh thời gian một tháng trước, Mạnh Tiên sinh viết cái cương lĩnh chi tiết một chút ra, trẫm nhìn xem còn chỗ nào cần cải biến, vất vả Mạnh tiên sinh rồi."

Mạnh Nhạn Hành đứng dậy nói: "Thảo dân tuân chỉ."

Mạnh Phất giữ Mạnh Nhạn Hành lại Tử Thần Điện đến gần giờ ngọ thiện mới thả hắn rời đi, ra khỏi Tử Thần Điện, Mạnh Nhạn Hành giơ tay lau lau mồ hôi trên thái dương. Thủ đoạn của Hoàng Thượng đã lợi hại hơn so với khi hắn còn là hoàng tử quá nhiều, Manh Nhạn Hành có hơi cảm thấy may mắn vì mình sớm từ quan, dựa vào tính tình bệ hạ, năm đó nếu hắn  vẫn luôn lưu lại trong triều chướng mắt Hoàng Thượng, không chừng không biết đã rơi vào cái kết cục gì. Mấy năm gần đây, trong triều cũng không thiếu người chết.

Nhưng nếu hắn có thể viết ra một quyển 《 Nam Đức 》làm bệ hạ vừa lòng, nói không chừng ngày sau còn có cơ hội trở về trong triều.

Đừng thấy Mạnh Nhạn Hành mấy năm nay vẫn luôn thành thành thật thật ở nhà dạy học, nhưng nội tâm hắn vẫn luôn khao khát có thể được thiên tử thưởng thức, khát vọng được thi triển một thân tài nghệ của chính mình.

Hắn bị ép nhẫn nại nhiều năm như vậy, trước mắt xem như hắn đã nhìn thấy hy vọng.

Sau khi an bài ổn thoả công việc sáng tác 《 Nam Đức 》 xong, Mạnh Phất mở mật báo do đám ám vệ đưa tới. Dựa theo tin mật báo, Tuyên Vương Lý Dư đã liên lạc hết các đạo nhân mã, còn tung tin đồn ở khu vực Đông Nam, nói có người sắp sửa mưu phản, đại khái là muốn diễn trò dương đông kích tây với bệ hạ, làm bệ hạ xuất binh đi Đông Nam, hắn lại liên hợp dị tộc, tiến quân từ phía Bắc cương, đáng tiếc vị Vương gia này không che đậy quá tốt, nên chưa làm gì đã bị người khác biết.

Mạnh Phất tin tưởng năng lực Lý Việt, cho dù bọn họ không biết được tin tức trước tiên, thì kế hoạch của Tuyên Vương cũng không có khả năng thành công, nhưng khi đã biết trước mỗi một động tác của Tuyên Vương, đứng một bên xem vở diễn này càng thêm vài phần thú vị.

Tuyên Vương bên kia cảm thấy mấy ngày gần đây có thể thu võng rồi, hắn bằng vào tài ăn nói xuất sắc của mình cùng với tin tức lúc trước thám thính được từ chỗ Lưu ma ma, đạt được hợp tác với người của tiền Thái Tử. Những người tiền Thái Tử để lại này cũng thật xúi quẩy, đều đã bị bệ hạ doạ trừ khử vài lần vẫn chưa từ bỏ ý định, lúc này bị hai ba câu của Tuyên Vương lừa lên thuyền tặc, lần này mới thật sự là kết thúc.

Khi nào động thủ, phải động thủ như thế nào, những điểm này Mạnh Phất đều lưỡng lự, cần phải hỏi ý kiến của bệ hạ thêm một chút, vừa lúc buổi chiều có thời gian, có thể ra cung gặp mặt bệ hạ một lần.

Đám ám vệ đã nhiều ngày nay nhẹ nhàng rất nhiều, lúc trước hai người Mạnh Phất cùng Lý Việt có cái chuyện nhỏ như hạt mè cũng phải kêu bọn họ đi truyền tin qua lại, từ hoàng cung đến Hầu phủ, tới tới lui lui một ngày phải năm sáu lần, cũng không phải do hiện tại hai người bọn họ thấy chuyện hạt mè liền mặc kệ, mà là bọn họ trực tiếp gặp mặt nhau nói chuyện luôn.

Đám ám vệ lén bàn tán, đỉnh đầu của Tuyên Bình Hầu càng ngày càng xanh rồi, nhưng bản thân hắn còn ta cả ngày cứ ở một chỗ thương xuân buồn thu, lão bà đã sắp không còn mà không hề hay biết chút gì.

Nói đến mới nói, bệ hạ cứ định chơi trò theo đuổi kích thích như vậy sao? Nhìn phu nhân Tuyên Bình Hầu kia cũng không phải không có tình ta với bệ hạ, vậy bệ hạ không nên an bài vị phu nhân này hoà li cùng Tạ Văn Chiêu sớm một chút sao?

Bọn họ đã học được ở bệ hạ rất nhiều thủ đoạn lấy lòng cô nương, có thể hành động này của bệ hạ khẳng định là có thâm ý khác, là bọn họ quá mức ngu dốt, không thể kịp thời lĩnh ngộ.

Đám ám vệ còn phát hiện nhị di nương trong phủ Tạ Văn Chiêu gần đây rất hay qua lại cùng gã sai vặt bên cạnh hắn, ánh mắt đám ám vệ đang âm thầm nhìn về phía Tuyên Bình Hầu càng thêm đồng tình, đặc biệt muốn biết cái nón xanh trên đầu Tuyên Bình Hầu còn có thể xanh thêm đến mức nào nữa.

Khi rảnh rỗi không có việc gì, mấy tên ám vệ này còn tụ nhau đánh cuộc, đánh cuộc xem cuối cùng trên đầu Tuyên Bình Hầu tổng cộng sẽ có mấy cái nón xanh.

Tuy rằng không nên niềm vui sướng của bản thân đặt lên trên sự thống khổ của người khác, nhưng như vậy thật sự rất vui vẻ.

Nhìn bộ dáng cả ngày xuẩn xuẩn hoàn toàn không biết gì cả của Tạ Văn Chiêu kia, đám ám vệ cảm giác như niềm vui sướng của mình như nhân lên gấp bội.

Hôm nay thời tiết không được tốt, bầu trời âm trầm, gió lạnh thổi từng cơn, buổi tối có lẽ trời sẽ muốn mưa, sau khi xuất cung, Mạnh Phất liền trực tiếp đi đến trường bắn Tây Giao, bệ hạ đã ở chỗ này chờ một lúc rồi, hắn ngồi trên ghế quý phi, híp mắt lại, như là không được ngủ đủ, tinh thần không quá tốt.

Mạnh Phất đi tới, thấy sắc mặt Lý Việt xấu như vậy, nàng nhất thời liền hiểu ra, nhịn ý cười xuống, hỏi hắn: "Bệ hạ hôm nay tới nguyệt sự sao?"

Ai.

Bệ hạ tới nguyệt sự.

Đây là câu nói buồn cười cỡ nào chứ!

Lý Việt hữu khí vô lực ừ một tiếng, đây không phải là lần đầu tiên hắn tới nguyệt sự, nhưng vẫn không thể quen được, tay phải hắn đặt trên bụng nhỏ, cả người hiển lộ ra một vẻ mảnh mai mà ngày thường không có.

Mạnh Phất đến gần hai bước, ngồi xổm xuống trước mặt Lý Việt, hiện tại thân hình nàng cao lớn, ngồi như vậy cũng không thấp hơn bệ hạ quá nhiều, trong giọng nói Mạnh Phất mang theo chút oán trách cùng hối hận không dễ bị phát hiện, nàng nhẹ giọng nói: "Ngài nên nghỉ ngơi nhiều một chút, sớm biết như vậy, ta đã không gọi ngài ra ngoài."

"Vậy thì không được, ta ở Hầu phủ nhìn thấy bọn họ càng thêm khó chịu." Hơn nữa gặp Mạnh Phất có thể làm hắn vui vẻ hơn một ít.

Mạnh Phất có chút bất đắc dĩ mà nói câu thôi được, vừa chuyển đầu nhìn thấy trên cái bàn nhỏ bên cạnh vậy mà còn đặt sẵn một chén bông tuyết sữa đặc, nàng nhíu nhíu mày, hỏi Lý Việt: "Ngài sao lại còn mua thứ này chứ? Ngài hiện tại cũng không thể ăn lạnh."

"Biết —— rồi ——" Lý Việt cố ý kéo dài âm, sau đó giải thích với Mạnh Phất, nói, "Ta không định ăn, chính là nhìn đẹp, nên mua cho ngươi."

Hắn nói xong, duỗi tay đẩy chén bông tuyết sữa đặc kia đến trước mặt Mạnh Phất, Mạnh Phất tiếp, rũ mắt nhìn thấy trên cổ tay phải của Lý Việt có chút bầm xanh, thuận miệng hỏi: "Ngài bị thương?"

Lý Việt lập tức thu tay trở về, lớn tiếng nói: "Không, không có."

Mạnh Phất kỳ thật cũng không thấy rõ cổ tay hắn bị cái gì, nhưng bệ hạ có đôi khi thật sự không nói dối được, nàng trực tiếp lừa hắn nói: "Ngài đừng giấu, ta thấy rồi, để ta nhìn xem."

Lý Việt chẹp chẹp miệng, thấy thái độ Mạnh Phất kiên quyết, chỉ có thể thành thật vươn tay, Mạnh Phất xắn tay áo hắn lên, trên cánh tay trắng nõn lại xuất hiện một vệt bầm xanh nổi bật, vừa nhìn thấy liền có chút dọa người, nhưng không thương tổn đến xương cốt, không phải rất nghiêm trọng.

Mạnh Phất buông tay áo hắn xuống, hỏi hắn: "Ngài sao lại bị thương như thế?"

Lý Việt một năm một mười nói với Mạnh Phất. Ngày hôm qua hắn ở trong hoa viên đánh quyền, nguyệt sự đột nhiên đến đột ngột, hắn giật mình thu lực, lúc hất tay qua vô tình đánh vào sau núi giả, thế là hắn liền quang vinh bị thương.

"Đã bôi thuốc chưa?" Mạnh Phất hỏi.

"Bôi rồi." Nếu vết thương này là ở trên người Lý Việt, hắn khẳng định sẽ không để ý tới, nhưng nó không nên xuất hiện ở trên người Mạnh Phất.

Mạnh Phất thật ra không thèm để ý trên người mình có bị sẹo hay bị gì hay không, chỉ dặn dò hắn nói: "Lần sau ngài cẩn thận một chút, đừng lại làm mình bị thương."

Lý Việt ừ một tiếng, hắn cũng không muốn lại để lại trên người Mạnh Phất bất luận cái vết thương gì.

Mạnh Phất ăn chén bông tuyết sữa đặc bệ hạ mua cho mình, thấy bệ hạ nhìn chằm chằm mình như vậy, do dự một chút, buông chén xuống, hỏi hắn: "Bụng ngài rất đau sao?"

Lý Việt nói: "Cũng không đến nỗi. Khi ta ở Bắc cương đánh giặc, bị thương còn hơn thế này."

Câu này nghe không thấy có gì tốt.

Khi Lý Việt bị phái đến Bắc cương, hắn chỉ có mười bốn tuổi lại bị ăn khổ đến như vậy, là do ngoại trừ chuyện hắn không được tiên hoàng coi trọng, cũng có nguyên nhân là hắn chọc tiên hoàng tức giận. Mạnh Phất có hơi muốn biết những năm đó khi bệ hạ tới Bắc cương, đã trải qua những chuyện gì.

Chuyện này cũng không có gì không thể nói, nên Lý Việt đương nhiên kể. Nhưng mà ông trời thật sự quá mức phối hợp, khi Lý Việt mới vừa nói đến đoạn khi cái ngày hắn mới tới Bắc cương, cuồng phong nổi lên quét qua khắp chốn, gió thổi như đao cắt, thì bỗng nhiên nơi này của bọn họ liền nổi lên một trận gió to, câu chuyện xưa Lý Việt kể bị tịt nửa đường, khi Mạnh Phất lại mở mắt ra nhìn, liền phát hiện trong ánh mắt bệ hạ lại long lanh ân ẩn nước.

Bệ hạ nhớ tới những chuyện cũ ở Bắc cương nên khổ sở sao.

Mạnh Phất vội vàng tiến lên hỏi hắn: "Ngài làm sao vậy?"

"Không có việc gì, chỉ là cát bay vào mắt thôi." Lý Việt vốn định mắng một tiếng ông trời khốn khiếp, nhưng nghĩ đến mình và Mạnh Phất không biết khi nào mới có thể đổi về, lại nhịn xuống, hắn duỗi tay liền muốn dụi mắt.

Mạnh Phất bắt lấy cổ tay hắn, bất đắc dĩ nói: "Ngài đừng nhúc nhích, ta xem cho ngài."

Lý Việt ừ một tiếng, mở to mắt, ngoan ngoãn ngồi yên, Mạnh Phất lại tới gần hắn chút, cẩn thận đưa hai ngón tay căng mi mắt hắn ra xem.

Nàng hình như ghé vào quá sát mặt hắn, hơi thở của hai người bọn họ đều giao triền với nhau, mang theo hương khí làm người hơi say, giữa những tầng mây bỗng nhiên để lọt qua một tia nắng vàng nhạt chiếu xuống dưới, dừng lại trong đôi mắt ôn nhu mà chuyên chú của nàng.

Có một số người khi trời thổi gió sắp mưa thì gương mặt liền sẽ nóng lên, Lý Việt cảm thấy mình có khi cũng là như thế, hắn hoảng hốt ý thức được mình vừa rồi không nên đi mắng ông trời đâu.

Hắn mím môi, giơ tay che lại trên ngực mình, Mạnh Phất nhận thấy được động tác hắn, vội vàng cúi đầu hỏi hắn: "Bệ hạ ngài làm sao vậy?"

Lý Việt ngửa đầu đối diện với đôi mắt nàng, thâm trầm mà nói: "A Phất, ta có thể lại trúng độc rồi."

Lại trúng độc?

Lý Việt nghiêm túc nói: "Sao tim ta đập nhanh quá rồi này."
Bình Luận (0)
Comment