Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 56

Mạnh Phất không xác định được tim bệ hạ đập nhanh hơn thì thật sự có liên quan gì đến chuyện trúng độc hay không, nhưng xuất phát từ lo lắng cho thân thể bệ hạ, nàng vẫn mở miệng hỏi: "Hay là gọi đại phu lại đây xem cho ngài đi?"

"Chờ một chút, hình như không trúng độc," bệ hạ kịp thời gọi nàng lại, hắn hoãn thần trong chốc lát, sau đó bắt đầu nghiêm túc phân tích bệnh tình của mình với Mạnh Phất, hắn nói, "Có thể là vừa rồi do ngươi đột nhiên tới gần quá, nên ta kích động."

Trong lòng chính bệ hạ cũng đang buồn bực, này có gì mà kích động chứ.

Lông mi Mạnh Phất nhẹ nhàng run run lên, nàng không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn vào mắt bệ hạ, phảng phất như muốn xuyên thấu qua cái thể xác này, nhìn thấy linh hồn bệ hạ bên trong.

Lý Việt bị nàng nhìn đến mức trái tim vừa mới bình phục lại liền đập có chút nhanh lên.

Hắn muốn trò chuyện cùng Mạnh Phất, nhưng hình như cũng không biết lúc này mình nên nói cái gì với nàng.

Hắn vắt hết óc mà suy nghĩ một câu chuyện cười mà từ trước nghe được, kể cho Mạnh Phất nghe, hắn tụ nói một mình trong chốc lát liền ngừng lại, yên lặng nhìn Mạnh Phất.

Mạnh Phất lúc này có chút thất thần, chuyện cười bệ hạ kể xong rồi mà nàng cũng không cười, thật lâu sau sau, nàng buông tay, lui về phía sau nửa bước, nhìn Lý Việt nói: "Cát đã không còn, nhưng có thể còn có chút khó chịu, ngài đừng dùng tay chạm vào."

Lý Việt à một tiếng.

Gió đã ngừng, trong lúc nhất thời toàn bộ trường bắn đều an tĩnh lại, trong thiên địa chỉ còn lại tiếng côn trùng vang lên trong mấy bụi cỏ, phảng phất như đang kể một ít chuyện tình nhân gian.

Mạnh Phất sửa sang lại cảm xúc dư thừa của bản thân, nhìn Lý Việt hỏi: "Tuyên Vương bên kia, ngài muốn xử trí như thế nào?"

Nàng kể lại tin mật báo hôm nay được ám vệ đưa tới thật cặn kẽ cho Lý Việt nghe, Tuyên Vương có thể tìm được người nào, trong lòng Lý Việt ít nhiều cũng đoán được một ít, chỉ là không nghĩ tới môn hạ của tiền Thái Tử còn có nhiều người như vậy, bọn họ đến nay đều chưa từ bỏ ý định, rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, đại để là như thế.

Sau khi Mạnh Phất nói xong, Lý Việt tính tính ngày tháng, nhìn nàng nói: "Chờ đến trung thu, bảo đám ám vệ động thủ đi."

Cho Tuyên Vương thêm thời gian hai ngày, nói không chừng Tuyên Vương còn có thể lung lạc thêm chút cá tạp, Lý Việt thật ra hy vọng Tuyên Vương có thể lung lạc thêm nhiều người một chút, đỡ cho hắn mỗi lần bắt một đám, lại mỗi lần bắt một đám, dây dưa không dứt, chỉ mong lần này có thể thanh trừ sạch sẽ chút.

Mạnh Phất gật gật đầu, ghi nhớ lời Lý Việt nói.

Nửa người trên của Lý Việt hơi nghiêng nghiêng về phía trước, hỏi Mạnh Phất: "Ngươi thoạt nhìn hình như có điểm không vui."

"Không có đâu. " Vì cho thấy mình không phải không vui, Mạnh Phất lại cong khóe miệng nở nụ cười với hắn.

Lý Việt lắc đầu, vươn tay, có chút thân mật mà véo véo má nàng, nói với nàng: "Ngươi cười thế này quá giả rồi."

Lý Việt thu tay, Mạnh Phất liền giơ tay xoa xoa chỗ vừa rồi hắn véo.

Lý Việt hỏi: "Đau hả?"

Hắn cảm giác vừa rồi mình hoàn toàn không có dùng lực, nhưng mà da Mạnh Phất vốn mỏng, không đúng, đó mặt của chính hắn, vậy hẳn là không có việc gì.

"Không có, không đau," Mạnh Phất buông tay, nhìn Lý Việt giải thích nói: "Ta chỉ là suy nghĩ một chút chuyện thôi."

Lý Việt hỏi nàng: "Chuyện gì? Nói nghe đi."

Mạnh Phất lắc lắc đầu, nhìn Lý Việt cười cười, lần này nụ cười của nàng thật ra lại có thêm chút chân tình, nàng nói: "Đây là một bí mật, không thể nói với người ta."

Lý Việt cũng không truy vấn nàng, chỉ gật đầu nói: "Thôi được rồi."

Hắn ngoài miệng nói như thế, nhưng biểu tình thoạt nhìn vẫn có chút ủy khuất.

Mạnh Phất cảm thấy bệ hạ như vậy thật là quá đáng yêu.

Nếu hiểu sâu hơn về vị bệ hạ này, ai sẽ không thích hắn chứ?

Nàng thậm chí còn nghĩ, hắn có thể đừng như vậy hay không.

Nàng vẫn luôn cho rằng tình cảm cùng cảm xúc con người đều là thứ có thể khống chế, hơn nữa từ trước đến nay nàng đều khống chế không tồi.

Chỉ là gần đây mới phát hiện, muốn khống chế trái tim mình cũng không dễ như trong tưởng tượng của nàng.

Trong lòng nàng âm thầm thở dài một hơi, có một số việc thật sự không thể nghĩ đến, vừa nghĩ đến chỉ làm người càng thêm khổ sở.

Nàng nói với Lý  nói: "Ta qua đi luyện cưỡi ngựa bắn cung, nếu cảm thấy lạnh, ngài liền vào nhà cho ấm áp chút."

Lý Việt xua xua tay, nói với nàng: "Đi đi, đi đi, ta ở chỗ này nhìn ngươi."

Lý Việt ngoài miệng nói như thế, nhưng chờ Mạnh Phất đi đến trường bắn, hắn cũng ngồi không yên, khi đang ngồi thì không có cảm giác gì, nhưng vừa đứng lên, lập tức cảm giác được một dòng nước ấm mạnh mẽ tràn đi xuống.

Bệ hạ hít sâu một hơi, đây là rốt cuộc là cái khó khăn nhân gian gì thế này!

Hắn đứng tại chỗ trong chốc lát, cảm giác dòng nước đã chảy xong, mới kéo ghế dựa chậm rì rì đi theo qua, Mạnh Phất có chút không tán thành mà nhìn hắn một cái, bệ hạ không để ý tới, nghênh ngang ngồi xuống trên ghế, nói đợi chút có thể hỗ trợ chỉ điểm một chút.

Mạnh Phất thu ánh mắt lại, kỳ thật bệ hạ ngồi ở chỗ nào cũng không khác nhau mấy.

Nàng cầm lấy cung tiễn, kéo căng dây cung, híp mắt nhắm ngay bia ngắm nơi xa.

Trời lại nổi gió, sắc trời cũng âm trầm hơn trước một chút, hoàn cảnh này vẫn sẽ ảnh hưởng đến Mạnh Phất bắn cung ở trình độ nhất định nào đó, chỉ là ảnh hưởng tốt hay là ảnh hưởng xấu, trong lúc nhất thời cũng không thể hoàn toàn xác định, bởi vì mũi tên thứ năm Mạnh Phất bắn ra đã cắm vào giữa hồng tâm, đây là lần đầu tiên Mạnh Phất chỉ dựa vào chính mình đạt được thành tích như vậy.

Đương nhiên, gió cũng có thể đang âm thầm lén giúp nàng một phen.

Ai biết được.

Một khắc nhìn thấy mũi tên cắm vào trong hồng tâm kia, bản thân Mạnh Phất đều là có chút không tin, nàng cho rằng trình độ này của mình, trước khi thu săn có thể làm cho mỗi một mũi tên đều không trúng được bia ngắm đã là rất tốt rồi.

Nàng quay đầu lại, mặt mày cùng khóe miệng đều cong lên, trong ánh mắt lóe sáng vô số ngôi sao li ti, trong giọng nói nàng mang theo một chút khoe khoang, nàng nhìn Lý Việt nói: "Bệ hạ, ta bắn trúng rồi."

Mạnh Phất là người rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, giống như một tiểu hài tử được tiên sinh khích lệ vậy.

Trái tim Lý Việt như bị một bàn tay nắm lấy, ngay sau đó liền mềm đến rối tinh rối mù, hắn đột nhiên muốn ôm nàng vào trong lòng ngực, muốn khen tặng nàng một phen.

Nhưng mà đến cuối cùng Lý Việt cũng không làm gì, chỉ là nở nụ cười theo Mạnh Phất, vỗ tay cho nàng.

Hôm nay chỉ có một mũi tên này trúng hồng tâm, nhưng đối với Mạnh Phất mà nói, đã là tiến bộ thực ghê gớm, sắc trời dần dần tối, trên không trung bắt đầu có những hạt mưa bay lất phất, ám vệ mang đến cho bọn họ hai cây dù, lại vội vàng biến mất trong tầm mắt bọn họ.

Loại thời tiết này khẳng định không thể tiếp tục bắn tên, huống hồ thời gian cũng không còn sớm, bọn họ đều cần phải trở về, rời khỏi trường bắn, khi sắp sửa tách ra, Lý Việt đột nhiên hỏi nàng: "Ngươi tính trung thu làm thế nào?"

Hậu cung của bệ hạ không có ai, trong hoàng cung cũng chỉ có ba vị chủ tử là nàng, Thái Hậu cùng Cửu vương gia, mà Cửu vương gia tuổi còn nhỏ, lại không quá thích nói chuyện, người có thể trò chuyện cũng chỉ có hai người Hoàng Thượng cùng Thái Hậu, trung thu và ngày thường hẳn là không có gì khác nhau.

Mạnh Phất đáp: "Mới đây không lâu Ngũ công chúa tiến cung thỉnh an Thái Hậu, nói nàng ấy trung thu này chuẩn bị một buổi tiệc ngắm trăng trong Bách Hương Viên, muốn mời Thái Hậu đi tham dự."

Năm rồi trung thu trong cung thật ra cũng có làm một cung yến nhỏ, nhưng lại không có gì thú vị, Lý Việt hỏi: "Ý mẫu hậu thế nào?"

Mạnh Phất nói: "Thái Hậu nói với ta là bà ở trong cung là được rồi, nhưng ta thấy Thái Hậu hẳn là muốn ra ngoài."

Lý Việt trong mấy việc thế này rất dễ nói chuyện, gật đầu đáp: "Vậy thì xuất cung đi thôi, náo nhiệt một chút cũng tốt."

Trong không gian tràn ngập mưa phùn, dãy núi Thanh Sơn xa xa nằm vắt ngang chân trời, mây khói lượn lờ.

Mười lăm tháng tám, ngày hội trung thu, Ngũ công chúa cùng phò mã tổ chức một bữa tiệc ngắm trăng ở Bách Hương Viên, mời đại bộ phận vương công quý tộc cùng các quan to trong kinh, phủ Tuyên Bình Hầu cũng trong danh sách được mời.

Bách Hương Viên được xây ở Đông Nam đế đô, trong vườn có hằng trăm loại danh hoa, mấy chục loại cây ăn quả, một năm bốn mùa luôn có hoa cỏ xanh um, hương khí mê người, cho nên được gọi là "Bách Hương Viên", vườn này cũng đủ lớn, hơn trăm người tới cũng không thấy đông đúc chút nào.

Lý Việt vẫn là lần đầu tiên tham gia yến hội ngoài cung với thân phận phu nhân Tuyên Bình Hầu, vốn dĩ hắn cho rằng loại yến hội này chả khác mấy so với cung yến, nhưng trên thực tế thì hắn quá ngây thơ rồi.

Trên cung yến, mọi người không dám có một tia sai lầm, cho nên ai cũng thận trọng từ lời nói đến việc làm, tận lực ít nói bớt làm, thành thành thật thật ngồi trên chỗ ngồi của chính mình, chỉ có khi được người trên hỏi mới có thể mở miệng. Nhưng hôm nay không giống vậy, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu còn chưa tới, rất nhiều người thậm chí còn không biết bọn họ sẽ tới, cho nên mọi người tốp năm tốp ba mà tụ bên nhau, nói chuyện phiếm một phen.

Mạnh Phất cùng với các phu nhân này tình cảm hẳn là đều không tồi, cho nên khi Lý Việt đi vào Bách Hoa Viên, các quý phụ sôi nổi tiến lại đây, hỏi hắn cái này hỏi kia.

Mùi hương của các loại son phấn cơ hồ muốn bao phủ lấy Lý Việt, hắn vốn định thử giúp Mạnh Phất cùng các quý phụ này duy trì một chút quan hệ hữu hảo, nhưng nhìn từng gương mặt xa lạ xen lẫn ít người quen thuộc trước mắt này, trong đầu Lý Việt chỉ còn lại có, đây là ai? Đó là ai? Kia nữa lại là ai vậy?

Hắn đã nỗ lực, nhưng thật sự là không được, hơn nữa mấy cái mùi son phấn này trộn lại với nhau có chút sặc người.

Lý Việt hắt xì một cái, tùy tiện tìm cớ dẫn theo Thanh Bình rời khỏi cái địa phương đáng sợ này, khi chuẩn bị tìm một góc không người tránh đầu sóng ngọn gió, trên đường đu lại gặp được một vị phu nhân toàn thân lụa là, vị phu nhân kia vừa thấy hắn liền tiến lên, cười ngâm ngâm nói: "Phu nhân Tuyên Bình Hầu, sao ngươi cũng ở chỗ này? Ta đang có mấy lời muốn nói cùng ngươi đây!"

Lý Việt căn bản không biết người trước mắt này là ai, nhưng nơi này chỉ có một mình nàng ta, bệ hạ cảm thấy mình vẫn có thể ứng phó được, liền hỏi: "Có chuyện gì?"

Phu nhân cười nói: "Hai ngày trước trong phủ của ngươi tặng cho chúng ta một đôi vòng cổ bằng vàng, ngươi có phải đưa sai rồi hay không? Ngày ấy là sinh thần của lão đại nhân nhà ta mà."

Phu nhân này là cố ý muốn làm bẽ mặt Mạnh Phất, mọi người đều nói nữ nhi này của Mạnh đại nhân được dạy dỗ rất tốt, thỉnh thoảng lại đem ra so sánh với nàng ta, hiện tại Mạnh Phất bị sai lầm, nàng ta sao có thể dễ dàng buông tha được.

Lý Việt nghe không hiểu cái vẻ vui sướng khi người gặp họa trong giọng nói của phu nhân kia, hơn nữa việc này chả quan hệ gì với hắn, hắn nói thẳng: "Hiện tại là Tạ Văn Chiêu quản gia, ngươi đi hỏi hắn đi."

Vị phu nhân kia trừng to đôi mắt, không thể tin được mình mới nghe được gì từ miệng vị phu nhân Tuyên Bình Hầu này.

Tạ Văn Chiêu đang quản gia? Mạnh Phất lấy cớ này cũng quá có lệ rồi, nhưng không thể không nói, xác thật là hù nàng ta giật mình.

Phu nhân xua tay nói: "Đừng nói đùa chứ, Tuyên Bình Hầu sao có thể quản gia được?"

Lý Việt ừ một tiếng, biểu đạt sự đồng ý nhất định với lời này của nàng ta, sau đó nói: "Chắp vá đi, rốt cuộc đầu óc không được tốt lắm, có thể quản thành như vậy đã không tồi rồi, không thể cưỡng cầu quá nhiều."

Thấy phu nhân này tựa hồ không còn lời gì khác muốn nói, Lý Việt lướt qua nàng ta, tiếp tục đi về phía trước.

Phu nhân kia ngơ ngẩn nhìn theo bóng dáng Lý Việt rời đi, chờ hắn đi ra thật xa, nàng ta vội vàng chạy trở lại trong một đám người, bắt đầu chia sẻ với bọn tỷ muội chuyện mình mới nghe được.

Trong lúc nhất thời, tin tức Tạ Văn Chiêu quản gia lập tức truyền khắp toàn bộ Bách Hương Viên.

Hôm nay Mạnh gia cũng thu được thiếp mời của Ngũ công chúa, mọi người không biết bệ hạ hai lần triệu kiến Mạnh Nhạn Hành là vì chuyện gì, nhưng thấy hắn mỗi lần đều có thể nguyên vẹn mà trở ra từ Tử Thần Điện, nên lường trước được hắn là vào mắt bệ hạ, ngày sau nói không chừng sẽ lại lần nữa vào triều, đến lúc đó chức quan bệ hạ ban cho hắn khẳng định sẽ không thấp, cho nên lúc này mới đưa thiếp mời cho Mạnh Nhạn Hành.

Mạnh Nhạn Hành là dẫn theo Mạnh phu nhân cùng Mạnh Du tiến đến, hôm nay Mạnh Du trang điểm phá lệ dụng tâm, từ đầu đến chân không có một chỗ nào không thỏa đáng, trong Bách Hương Viên mỹ nữ như mây này, nàng ta đứng giữa mọi người cũng coi như là xuất sắc.

Mọi người đều biết Mạnh Nhạn Hành còn tiểu nữ nhi này chưa có xuất giá, khi biết được Mạnh gia có khả năng sẽ phục khởi, không khỏi động tâm muốn cùng Mạnh gia kết thân, chỉ là không biết ý của Hoàng Thượng cùng Thái Hậu thế nào, cho nên trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không dám có động tác, nhưng tuổi của Mạnh Du không nhỏ, không kéo được bao lâu.

Mạnh phu nhân lần này tới là muốn tìm cho Mạnh Du một cửa hôn nhân thích hợp, Mạnh Du ngoài miệng nói muốn chọn người mà mình thích, nhưng trong lòng rất rõ ràng, nàng ta muốn tìm phu quân nhất định phải tốt hơn cả Tạ Văn Chiêu, nàng ta chính là không thể chịu đựng được chuyện bị Mạnh Phất áp một đầu.

Lý Việt muốn tìm được một chỗ yên lặng ngồi trong Bách Hương Viên, tìm tới tìm lui, lại đi tới gần chỗ cửa chính, vừa lúc nhìn thấy mấy người Mạnh Nhạn Hành tiến vào, hắn thầm than một tiếng đen đủi.

Trên mặt Mạnh Nhạn Hành vốn là mang theo ý cười, kết quả nhìn thấy Lý Việt, khuôn mặt kia lập tức liền xụ xuống thật dài, hắn còn chưa quên được ngày ấy trong thư phòng ở Mạnh phủ, đại nữ nhi này của mình đã chống đối mình như thế nào. Hắn sợ mình lại liếc "nàng ta" thêm một cái sẽ nhịn không được muốn giáo huấn "nàng ta" một trận, nhưng nơi này là Bách Hương Viên, có nhiều người nhìn như vậy, không phải chỗ để giáo huấn con cái, vì thế dứt khoát quay đầu đi về phương hướng khác, cách xa cái đại nữ nhi này của mình một ít.

Lý Việt thấy, trong lòng hơi có chút kinh ngạc, Mạnh Nhạn Hành này vậy mà còn rất thức thời, biết mình không được ưa thích, chủ động rời đi rồi.

Chuyện sáng tác 《 Nam Đức 》 mang lại hiệu quả nhanh như vậy sao?

Được nha, được nha.

Nếu Mạnh Nhạn Hành có thể biết được suy nghĩ trong đầu Lý Việt lúc này, phỏng chừng có thể tức giận đến phun ra một búng máu.

Trong Bách Hương Viên vô cùng náo nhiệt, mãi cho đến khi có người nói bệ hạ cùng Thái Hậu đã tới, hiện tại đang ở phía Đông vườn, đợi chút nữa sẽ lại đây, những người này mới hơi hơi thu liễm một chút, nhưng vẫn không thể nén được tính tò mò, sau khi biết ở phủ Tuyên Bình Hầu hiện tại là Tạ Văn Chiêu ở quản gia, liền đi đến trước mặt Lý Việt, quanh co lòng vòng mà hỏi thăm xem có chuyện gì xảy ra, Lý Việt không muốn ứng phó, đứng dậy rời đi.

Mọi người biết hiện giờ Hoàng Thượng đang ở phía Đông vườn, cho nên không dám đi qua quấy rầy, nhưng những người này rõ ràng không bao gồm Lý Việt, mà chắc cũng không bao gồm Mạnh Du.

Khi Lý Việt đến đây, liền nhìn thấy Mạnh Du đang đứng trong bụi hoa, nơi này là con đường nhất định phải đi qua nếu muốn từ phía Đông đi về chính đường. Mạnh Du đứng dáo dát nơi đó nhìn tây nhìn đông một chút, như muốn làm cái chuyện xấu gì, Lý Việt lui về sau hai bước, tránh ở một chỗ Mạnh Du nhìn không thấy.

Sau đó không lâu, Mạnh Phất đi về hướng bên này, Mạnh Du lập tức lộ ra bộ dáng ta lạc đường mờ mịt, dưới chân lảo đảo một cái, liền té ngã trong bụi hoa, chờ đến khi Mạnh Phất đi ngang qua, nàng ta mới ngẩng đầu, mắt rưng rưng, một bộ nhìn thấy mà thương.

Sau khi nàng ta nhìn thấy Mạnh Phất, lập tức lộ ra biểu tình kinh ngạc lại khiếp đảm, thanh âm kiều mị, kêu lên: "Hoàng, Hoàng Thượng?"

Mạnh Phất liếc mắt một cái liền nhìn ra Mạnh Du muốn làm cái gì, nàng ta quá nóng vội, thời gian địa điểm cũng chọn không tốt, biểu diễn cũng thực bình thường, nhưng mà cũng có nam nhân thích ăn một bộ này của nàng ta.

Mạnh Phất không muốn lấy thân phận hiện tại có cái dây dưa gì với muội muội này của mình, chỉ coi như không hề nhìn thấy nàng ta, biểu tình lãnh đạm, mắt nhìn thẳng đi ngang qua nơi này, khi bước qua núi giả, nhìn đến Lý Việt đứng ở chỗ này, bước chân Mạnh Phất mới ngừng lại.

Lý Việt trực tiếp bảo Cao công công: "Đi mang Mạnh Du đi chỗ khác đi."

"Chờ một chút," Mạnh Phất gọi Cao công công lại, "Bảo người của phủ công chúa qua làm đi."

Nếu như bảo Cao Hỉ đi, nói không chừng còn sẽ làm Mạnh Du tưởng bệ hạ có ý với nàng ta, thật sự không cần như thế.

Thấy Hoàng Thượng cùng vị này phu nhân này tựa hồ còn có chuyện muốn nói, Cao công công vô cùng thức thời mà thối lui đến một bên, thuận tiện hỗ trợ nhìn chung quanh xem có ai lại đây hay không, Mạnh Phất thấp giọng hỏi: "Bệ hạ, sao ngài lại ở chỗ này?"

Lý Việt không trả lời câu hỏi của Mạnh Phất ngay, mà sờ sờ cằm, nói: "Cái Mạnh Du kia......"

Mạnh Phất cho rằng bệ hạ nhìn ra ý đồ của Mạnh Du, kết quả nghe được bệ hạ hỏi: "Nàng ta có phải bị tật chân hay không vậy?"

Mạnh Phất: "?"

Bệ hạ cho rằng kết luận của mình cũng rất có lý, hắn lập tức chia sẻ một chút cùng Mạnh Phất tư thế khi Mạnh Du té ngã, nghiêm túc nói: "Ngươi có thể quan sát một chút, người bình thường có ai ngã kỳ cục như nàng ta."

Mạnh Phất mím môi cười cười, gật đầu nói: "Có thể là có chút đi, ngài sao lại tới nơi này?"

Lý Việt thở ra một hơi, lập tức oán giận với Mạnh Phất về tra tấn vừa rồi khi mình bị các quý phụ vây quanh, kỳ thật là hắn cũng chính là người từng cãi nhau với đám quan viên lao nhao như vịt trên triều, mấy chuyện tò mò của các quý phụ cũng không tính là cái gì, nhưng ở trước mặt Mạnh Phất, hắn không khỏi kể lể làm mình đáng thương hơn một chút.

Mạnh Phất thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, xác thật có chút đau lòng, an ủi nói: "Ngài cố gắng chịu đựng một chút, đợi lát ta nghĩ cách nhờ Thái Hậu đổi vị trí cho ngài."

Lý Việt được an ủi, lại quay về chính đường, sau đó không lâu, Hoàng Thượng cùng Thái Hậu giá lâm, các quý phụ lại không còn tâm tình mà bàn tán, bên tai Lý Việt cuối cùng được chút thanh tịnh.

Thái Hậu mới vừa ngồi xuống không lâu, Trần cô cô liền đi tới, tuy Mạnh Du cùng Lý Việt không ngồi cùng một bàn, nhưng cách nhau không xa, nàng ta nhớ tới mấy tin đồn nhảm nhí cách đây vài ngày, tuy rằng vừa rồi Hoàng Thượng nhìn cũng không nhìn nàng ta một cái, nhưng nghe nói hắn từ trước đến nay không thích nữ sắc, phản ứng lãnh đạm cũng bình thường, có lẽ là Thái Hậu mới là người muốn nàng ta vào cung.

Kết quả nàng ta trơ mắt nhìn Trần cô cô đi đến trước mặt tỷ tỷ mình, nói: "Mạnh phu nhân, Thái Hậu mời ngài qua đi."

Khăn lụa trong tay Mạnh Du đều sắp bị nàng ta xé rách l.

Lý Việt đứng dậy, dưới muôn ánh mắt đánh giá mà đi đến trước mặt Thái Hậu, hắn vừa bước qua, Thái Hậu liền nắm lấy tay hắn, cười ha hả nói: "Hài tử ngoan, mấy ngày không gặp ngươi, ngươi càng thêm xinh đẹp."

Lý Việt: "......"

Tuy là Thái Hậu đang khen hắn, nhưng mà loại khích lệ thế này có nên bớt chút được hay không.

Ngay từ đầu Thái Hậu thật sự là vì Hoàng Thượng có ý đối với vị phu nhân Tuyên Bình Hầu này mới chú ý nàng, nhưng hiện tại là càng nhìn càng cảm thấy thích, thậm chí cảm thấy mình cùng Hoàng Thượng không hổ là mẫu tử, mắt nhìn người sao lại giống nhau đến thế.

Trong lòng mấy người ở Bách Hương Viên cũng có cân nhắc, hôm nay trùng hợp là tiểu nữ nhi của Mạnh đại nhân cũng ở chỗ này, nếu thật sự có ý đưa nàng ta tiến cung, Thái Hậu sẽ trực tiếp gọi Mạnh Du vào trước mặt mình, nhưng thoạt nhìn Thái Hậu cũng không có ý này.

Mọi người nhất thời có chút không rõ, chẳng lẽ Thái Hậu thật sự chỉ là đơn thuần thích Mạnh Phất?

Người ôm cái loại suy nghĩ này không hề ít, đám ám vệ đang ẩn thân ở khắp nơi, trong lúc vô tình còn nghe thấy lão phu nhân Hầu phủ đang dặn dò Tạ Văn Chiêu nói: "Ta thấy Thái Hậu là thật sự thích Mạnh Phất, ngày sau ngươi bảo nàng ta ngẫm biện pháp, đi lại với trong cung nhiều một chút."

Ám vệ: "......"

Ai cha! Lão phu nhân sợ mũ trên đỉnh đầu Tuyên Bình Hầu còn chưa đủ xanh nha!
Bình Luận (0)
Comment