Hoàng Thượng Thay Ta Trạch Đấu

Chương 57

Thái Hậu vẫn luôn dẫn theo Lý Việt bên người, mọi người trong vườn cho dù có tò mò, cũng không dám tự tiện tiến đến trước mặt Thái Hậu mà hỏi.

Bên cạnh Thái Hậu thật ra cũng có chút người muốn vòng vèo nói chuyện với Lý Việt mấy lời, nhưng Lý Việt đều không để ý tới. Người có thể đứng bên cạnh Thái Hậu đều là những nhân vật có uy tín địa vị ở đế đô, thấy biểu tình hắn lãnh đạm vậy, tất nhiên sẽ không cứng rắn muốn dán vào, chỉ là khó tránh khỏi chửi thầm trong lòng, vị phu nhân Tuyên Bình Hầu này nhìn thế nào cũng thấy không giống như bình thường cho lắm nhỉ?

Sau đó bọn họ liền nghe nói hiện giờ trong phủ Tuyên Bình Hầu là Tạ Văn Chiêu quản gia, tức khắc cảm giác mình chạm được chân tướng, đây khẳng định là có mâu thuẫn với Tuyên Bình Hầu rồi, hiểu rõ, hiểu rõ.

Thái Hậu vẫn luôn nắm tay Lý Việt, khi nói chuyện với người khác cũng không nỡ buông ra, Ngũ công chúa đi tới, nhìn thấy một màn này, cười trêu ghẹo nói: "Mẫu hậu ngài thích phu nhân Tuyên Bình Hầu như vậy, làm nhi thần ghen tị nha."

Thái Hậu vỗ vỗ mu bàn tay Lý Việt, cười nói: "Ai gia liền thích cô nương xinh đẹp ôn nhu như vậy."

Lý Việt hơi ngẩn mặt ra, cảm tạ, nhưng mẫu hậu hắn thật sự không cần khen hắn như vậy.

À, nhưng đúng là A Phất xác thật rất xinh đẹp.

Nghĩ như vậy, biểu tình Lý Việt lại đắc ý lên.

Những người khác chú ý tới thay đổi biểu tình của hắn, quả thực không biết nên nói gì, có cần không khiêm tốn như vậy không? Cái này có gì mà đắc ý!

À, được Thái Hậu khen thì xác thật cũng đáng đắc ý một chút.

Nhưng may mắn Mạnh Phất đã gả cho Tuyên Bình Hầu, nói cách khác, dựa vào yêu thích của Thái Hậu đối với nàng ta, cũng không thể bắt Hoàng Thượng cưới nàng ta vào cung?

Ngũ công chúa tuy không phải do Thái Hậu sở sinh, nhưng tính cách nàng ấy hoạt bát thẳng thắn, khi còn nhỏ đã rất được các cung phi yêu thích, sau này trong cuộc chiến đoạt đích của các hoàng tử, nàng ấy cũng không hề nhúng tay vào, cho nên quan hệ với Thái Hậu vẫn luôn không tồi, bằng không cũng không mời được Thái Hậu xuất cung. Nàng ấy liền theo Thái Hậu hỏi: "Chẳng lẽ nhi thần thì không ôn nhu xinh đẹp?"

Nụ cười trên mặt Thái Hậu càng rạng rỡ, cười nói: "Ngươi cũng xinh đẹp, nhưng còn chuyện ôn nhu không ôn nhu hả, ngươi hỏi phò mã một chút đi."

Ngũ công chúa đỏ mặt, cúi đầu nói: "Mẫu hậu cứ chê cười nhi thần."

Mặc dù tính tình nàng ấy không táo bạo giống như Hoàng Thượng, nhưng cũng không dính được chút nào vào hai chữ ôn nhu, mọi người xung quanh sôi nổi cười theo Thái Hậu.

Chỉ là trong lòng bọn hắn vẫn nhịn không được suy nghĩ, mấy cô nương ôn nhu xinh đẹp trong Bách Hương Viên này nhiều đếm không hết, sao chỉ có mỗi phu nhân Tuyên Bình Hầu lọt vào mắt Thái Hậu, thật không hiểu, thật sự nghĩ mãi cũng không hiểu.

Đang lúc mọi người muốn quan sát một chút xem vị phu nhân Tuyên Bình Hầu này còn có cái chỗ nào hơn người, liền nhìn thấy tiểu vương gia ngồi ngay bên cạnh Thái Hậu đột nhiên đứng dậy, nó bước hai cái chân ngắn nhỏ lộc cộc đi đến trước mặt Lý Việt, đứng lại rồi ngẩng đầu lên nhìn, cái miệng nhỏ của nó cứ há ra khép lại một hồi lâu, cuối cùng nói ra một câu: "Lại đâu, kêu một tiếng hoàng huynh ta nghe xem."

Lý Việt: "......"

Mạnh Phất: "......"

Hai người bọn họ lập tức liền nghe ra tiểu vương gia đang bắt chước cái câu Lý Việt trước đây từng nói với mình, tiểu vương gia không quá hiểu việc thế tục, lại có thể nhìn ra được hai người bọn họ trao đổi thân thể.

Mọi người không rõ nguyên do, nhưng Thái Hậu thật ra lập tức nở nụ cười, bà cho rằng Cửu vương gia chỉ đơn thuần đang biểu đạt mình thích Mạnh Phất, rốt cuộc ngoại trừ bà cùng Hoàng Thượng, nó chưa từng nói chuyện với ai khác, tuy rằng lời này của tiểu vương gia đầu không ra đầu, đuôi cũng không ra đuôi, nhưng thằng bé vốn dĩ là như vậy, Thái Hậu không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Xem ra tiểu Cửu là thật sự rất thích ngươi."

Bà nghĩ nghĩ, lại nói thêm: "Hài tử ngoan, về sau nếu là có thời gian, ngươi thường xuyên đi trong cung một chút, trò chuyện với ai gia."

Khi Thái Hậu nói lời này, cũng có hơi chột dạ cùng áy náy, mình làm như vậy ít nhiều gì cũng có chút xin lỗi Tuyên Bình Hầu, bà theo bản năng mà nhìn thoáng qua hướng Tạ Văn Chiêu một chút, lại thấy Tạ Văn Chiêu đang ngơ ngẩn nhìn chằm chằm một tiểu cô nương khác trong vườn, Thái Hậu đột nhiên cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều.

Cũng không biết Hoàng Thượng rốt cuộc nghĩ như thế nào, sao còn chưa nghĩ biện pháp làm phu nhân Tuyên Bình Hầu cùng Tuyên Bình Hầu hòa li đi, chẳng lẽ hắn định cứ mãi như vậy sao? Quay đầu lại có thời gian phải hỏi hắn đàng hoàng một câu.

Ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về phía Lý Việt tràn ngập ghen ghét cùng hâm mộ, ở nơi này ai mà không muốn kéo gần quan hệ với hoàng gia chứ, nhưng hậu cung của bệ hạ không có ai, bọn họ cả một cái phương pháp cũng tìm không ra, lúc trước nghe nói quan hệ của Thái Hậu cùng Hoàng Thượng bất hòa, hiện nay xem ra mẫu tử nhà người ra rất tốt, vậy lấy lòng Thái Hậu, chẳng khác nào là lấy lòng Hoàng Thượng.

Bọn họ nhìn ra được, phu nhân Tuyên Bình Hầu có thể được Thái Hậu thích hẳn là có chút liên quan đến Cửu vương gia, nhưng nói thật, muốn lấy lòng vị Cửu vương gia này, phỏng chừng còn khó hơn so với lấy lòng bệ hạ.

Trong yến hội này không cần quá mức nghiêm túc, Mạnh Phất bảo các tân khách cũng cứ tùy ý, mới đầu mọi người còn hơi ngại bệ hạ ở đây, không dám nói gì, sau lại thấy bệ hạ cùng Đường tướng quân nói chuyện rất vui vẻ, bọn họ cũng dần dần thả lỏng ra chút, trong vườn có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ, nghe Thái Hậu nói muốn náo nhiệt một chút, Ngũ công chúa liền an bài bọn họ tiến lên biểu diễn, có người diễn tấu nhạc cụ, có người làm thơ, cũng có người kể chuyện cười, làm cho Thái Hậu vui vẻ không thôi.

Đợi cho đến khi đại bộ phận mọi người đều biểu diễn xong, sắc trời cũng tối lạ, một vòng trăng tròn treo trên không trung, Mạnh Du đứng dậy đi tới, nàng ta muốn múa một điệu.

Điệu múa của nàng ta vẫn luôn rất tốt, ánh trăng như khoác lên trên người nàng ta một lớp ánh sáng, phối hợp với vàng bạc đeo trên người, theo động tác nàng ta mà chợt lóe lại chợt loé, ở đây có không ít thanh niên đều xem đến mắt choáng váng, Mạnh Phất nương theo động tác uống, khẽ liếc qua về hướng Lý Việt, thấy bệ hạ hơi hơi nhíu mày, như đang trầm tư, Mạnh Phất phán đoán một chút, chắc bệ hạ đại khái đang suy nghĩ là chân cẳng Mạnh Du không phải không được tốt sao, vì sao có thể nhảy lên cao như vậy?

Lý Việt nhận thấy có người đang nhìn mình, hắn quay đầu liền đối diện với cặp mắt mang cười của Mạnh Phất, Lý Việt nhất thời nở nụ cười, còn chớp chớp mắt với nàng.

Mạnh Phất liền cũng nở nụ cười theo hắn.

Ánh trăng động lòng người, ám hương lay động, tiếng đàn sáo hoà theo gió mát không dứt, tất cả những người chung quanh đều đang xem Mạnh Du múa, không có ai chú ý tới hỗ động của hai người bọn họ dưới ánh đèn mờ nhạt.

Lý Việt nghe thấy tiếng trái tim mình nhảy bang bang, tiếng động này như đang gõ vào trong màng tai hắn, trong nháy mắt lấn át hết tất cả âm thanh trong Bách Hương Viên, phảng phất như nơi đây chỉ còn lại hai người hắn cùng Mạnh Phất.

Điệu múa của Mạnh Du kết thúc, bốn phía tiếng vỗ tay như thủy triều vọt tới, nàng ra đã lâu không được nhiều người chú ý đến như vậy, trong lòng tất nhiên là vô cùng vui sướng, nàng ta không lập tức lui xuống, mà lén giương mắt nhìn Hoàng Thượng, Hoàng Thượng lại đang nhìn hướng khác, trong lòng Mạnh Du không khỏi có chút thất vọng.

Nhìn ra được, Thái Hậu thật ra cũng thích điệu múa này của nàng ta, nhưng hoàn toàn không muốn gọi riêng nàng ta lên.

Trong lòng Mạnh Du khó chịu, tại sao người được Thái Hậu thích không phải là mình, nếu là mình...... Mình nhất định có thể làm cho Mạnh gia được huy hoàng như ngày xưa.

Mọi người náo nhiệt một trận, Mạnh Phất thấy trên mặt Thái Hậu xuất hiện một chút mệt mỏi, liền chuẩn bị khởi giá hồi cung.

Thái Hậu rất có tâm cơ mà nói không muốn rời xa phu nhân Tuyên Bình Hầu, bảo Lý Việt lại đi cùng bà trong chốc lát, chờ rời xa đám người, Thái Hậu nói muốn nghỉ một lát, rồi dẫn theo Cửu vương gia cùng mấy cung nhân đi qua đình hóng gió bên kia ngồi xuống, nơi này chỉ còn lại hai người Mạnh Phất cùng Lý Việt.

Mạnh Phất: "......"

Kỹ thuật diễn của Thái Hậu hình như cần tiến bộ thêm một chút.

Nàng quay đầu, phát hiện Lý Việt nhìn chằm chằm vào dưới chân mình, liền hỏi: "Bệ hạ ngài xem cái gì vậy?"

"Ta xem ngươi đi có thẳng được hay không."

Thấy Mạnh Phất đầy mặt nghi hoặc mà nhìn mình, Lý Việt giải thích nói: "Ta nhìn thấy ngươi uống rượu."

Mạnh Phất nói: "Không có, ta bảo Cao công công đổi rượu thành nước trắng trước rồi."

Nàng đã biết cho dù mình đã đổi đến trên thân thể bệ hạ rồi, nhưng tửu lượng cũng không tăng một chút nào.

Lý Việt hỏi: "Đường Minh Khải không phát hiện?"

Mạnh Phất cười nói: "Đường tướng quân vẫn luôn oán trách với ta, căn bản không chú ý."

Sau khi Quý Duẫn phát hiện tiền riêng của mình bị bại lộ, thực mau tra được là Đường Minh Khải lộ ra tiếng gió, Quý Duẫn hoàn toàn không thể hiểu nổi cái hành vi hại người mà chẳng ích ta này của hắn, mọi người đều là nam nhân giấu tiền riêng, nam nhân tội gì vạch mặt nam nhân chứ? Vì để Đường tướng quân cũng có thể trải nghiệm được nỗi thống khổ của mình, hắn liền đem chuyện Đường Minh Khải ở Bắc cương còn lén giấu đi mấy vò rượu cho Đường phu nhân, thế là những vò rượu cuối cùng này của Đường Minh Khải cũng bị Đường phu nhân tịch thu.

Đáng thương thay cho Đường tướng quân, hắn đứng trước mặt Mạnh Phất nghiêm khắc chỉ trích Quý Duẫn là vô sỉ, đến nay hắn còn chưa biết mình bị bệ hạ bán đứng.

Lý Việt nghe kể hoàn cảnh bi thảm của hai vị huynh đệ, không chỉ có không đồng tình, còn thực kiêu ngạo mà nói: "Ta về sau khẳng định sẽ không giấu tiền riêng đâu."

"Hả?" Mạnh Phất không phải không nghe rõ bệ hạ nói gì, nàng chỉ là không nghĩ tới bệ hạ sẽ nói như vậy.

Lý Việt bị nàng nhìn như vậy, không biết vì cái gì đột nhiên có chút thẹn thùng, hắn khụ khụ mấy cái, quay đầu nhìn về phía khác, nói: "Không, không có gì."

Mạnh Phất không tiếp tục hỏi nữa, nhưng Lý Việt ngược lại cảm thấy có chút mất mát.

Mạnh Phất ngửa đầu nhìn phía vầng trăng tròn trịa trên trời đêm kia, bỗng dưng nhớ tới tết Thượng Nguyên năm Văn Khanh mười một đó, nàng nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, đêm nay ánh trăng thực tròn ha."

Nếu người khác nói như vậy, Lý Việt hơn phân nửa sẽ trả về một câu, nói chuyện vô nghĩa, mười lăm tháng tám trung thu, ánh trăng đương nhiên tròn rồi, nhưng mà lời này là Mạnh Phất nói, hắn chỉ cảm thấy đêm nay ánh trăng còn đẹp hơn mấy lần trung thu trước.

Hắn nghiêng đầu, không phải nhìn ánh trăng trên bầu trời, mà là nhìn ánh trăng trong mắt Mạnh Phất, hắn nhẹ giọng trả lời: "Ừ, thật tròn."

Ánh trăng sáng trong, gió cũng ôn nhu.

Mạnh Phất bảo cung nhân đưa Lý Việt về Bách Hương Viên, Thái Hậu thấy chỉ còn lại một mình nàng, mới đứng dậy đi tới, hỏi nàng: "Nói xong rồi?"

Mạnh Phất gật gật đầu.

Kỳ thật cũng không có gì để nói, những gì bọn họ muốn nói đã nói hết trong mấy tin tức do ám vệ truyền qua lại rồi, chỉ là không tiện cô phụ ý tốt của Thái Hậu, mới nói chuyện phiếm hai câu.

Thái Hậu nhẹ nhàng thở phào một hơi, nói với Mạnh Phất: "Ai gia thật sự thực thích nàng ấy, chỉ là không biết Hoàng Thượng rốt cuộc là nghĩ như thế nào."

Mặc kệ là muốn phong phi hay là lập hậu, dù sao cũng phải tách người ra khỏi Tuyên Bình Hầu trước đã.

Mạnh Phất hơi mím môi, không biết nên trả lời Thái Hậu như thế nào.

Thái Hậu cảm thấy đứa con trai này của mình từ trước đến nay đều hành sự quyết đoán, lần này không biết sao lại dây dưa lần lữa như vậy, bà khó có thể hiểu được nguyên nhân bên trong, chỉ có thể nói: "Thôi tự con ngẫm lại đi."

Mạnh Phất đáp lên tiếng, nhưng chuyện này cũng không cần nàng suy nghĩ.

Nàng ngồi trên ngự liễn, xốc mành một bên lên, ánh mắt đầu hướng về phía đoạn núi đồi yên tĩnh phía sau, không biết nàng cùng Hoàng Thượng khi nào mới đổi về.

Trung thu vừa qua, Mạnh Phất dựa theo ý bệ hạ thông tri cho đám ám vệ đang theo dõi Tuyên Vương, có thể thu võng rồi.

Đó là một đêm không trăng không sao, gió lạnh rít gào, Tuyên Vương tập hợp tất cả mưu sĩ thủ hạ, liên hợp với những người của tiền Thái Tử còn sót lại, chuẩn bị điều binh khởi sự, khi đám ám vệ động thủ, vị điện hạ này còn đang ngồi diễn thuyết hết sức dõng dạc hùng hồn trước mặt mọi người, hắn cho rằng bệ hạ đã phái hết binh mã ở đế đô đi Đông Nam, Bắc cương có dị tộc l, tất nhiên không thể thả lỏng, nội binh bên trong đế đô lại bạc nhược, lúc này chính là ưu thế ở ta!

Một câu "Ưu thế ở ta" của hắn vừa dứt lời, một mũi tên từ chỗ tối bắn ra, trực tiếp chấm dứt tính mạng hai mưu sĩ bên cạnh hắn, không chờ Tuyên Vương phản ứng lại đây là chuyện gi, thân hình mơ hồ giống như quỷ mị của đám ám vệ đã xen lẫn vào trong phản quân, tiếp cận các tướng lãnh, trong ánh nến lau động phản chiếu ánh sáng đủ loại binh khí, đám ám vệ ở chỗ này cực kỳ nhanh chóng thu hoạch đầu người, có người quyết phản kháng, cũng chỉ là châu chấu đá xe, trong nháy mắt nơi này đã phơi đầy thây người.

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ló dạng, những tia nắng đầu ngày phá vỡ tầng mây, xuyên qua ngàn vạn dặm sông núi biển rộng, trải khắp nhân gian, đêm qua nơi này đã xảy ra một trận tàn sát, nhưng chờ đến ngày thứ hai, những thi thể ở đây đều đã bị rửa sạch vùi lấp, binh khí quân tư đều bị đoạt lại, phảng phất như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì.

Tuyên Vương bị bắt, nhốt vào trong lao, đêm qua có hai tên người của tiền Thái Tử được một vị cao thủ không biết tên cứu đi, Mạnh Phất nghĩ, hay là đến nhìn xem Tuyên Vương có biết thân phận tên cao thủ kia hay không.

Có thể là Tuyên Vương điện hạ bị kích thích quá lớn, vừa thấy Mạnh Phất liền bắt đầu cười lạnh, Mạnh Phất đứng ở bên ngoài cửa lao, từ đầu đến cuối đều một mặt bình tĩnh nhìn hắn, khoé miệng Tuyên Vương nhếch lên cười đến sắp rút gân, biểu tình của Mạnh Phất cũng không gì thay đổi, Tuyên Vương tức khắc có chút xấu hổ buồn bực, hắn cảm giác mình giống một thằng ngốc bị người quan sát.

Tuyên Vương nghe ám vệ hỏi quan hệ của hắn cùng cao thủ kia, vừa định trả về một câu không quen biết, nhưng lời vừa đưa tới miệng liền đột nhiên ý thức được đây vô cùng có khả năng là cơ hội sống cho chính mình, liền sửa lời nói: "Bổn vương sẽ không nói cho các ngươi."

Mạnh Phất liếc mắt một cái liền nhìn ra Tuyên Vương căn bản không quen biết người nọ, nếu hắn thật sự kết giao được một vị cao thủ như vậy, biết được đối phương cứu người khác không cứu mình, dựa vào tính cách của Tuyên Vương, tuyệt đối không thể nào có biểu cảm dửng dưng như vậy.

Chuyện Tuyên Vương không quen biết đối phương cũng nằm trong dự đoán của Mạnh Phất. Trong khoảng thời gian này, nhà Tuyên Vương có mấy cái quần lót cũng bị đám ám vệ điều tra đến rành mạch, nếu hắn thật sự quen biết một cao thủ tuyệt đỉnh như vậy, đám ám vệ sẽ không có chuyện không phát hiện. Hiện giờ giữ lại tánh mạng của Tuyên Vương cũng vô dụng, Mạnh Phất rời khỏi thiên lao, dựa vào lời bệ hạ, viết thánh chỉ ban chết.

Quan viên trong triều đột nhiên nghe được tin Tuyên Vương mưu phản, ai cũng đều hoảng sợ, bọn họ còn nhớ trước đây không lâu dư đảng của tiền Thái Tử tác loạn, bệ hạ dùng thủ đoạn dứt khoát một lần thanh trừ rất nhiều người, không biết lần này có phải sẽ thanh tẩy luôn các quan lại hay không.

Vì thế mấy ngày gần đây, lâm triều phá lệ nhạt nhẽo, các quan lại ai cũng giả làm chim cút, đặc biệt là những người từng có giao hảo với Tuyên Vương, càng là một câu cũng không dám nói, sợ chọc giận bệ hạ, bị kéo đi ra ngoài chôn cùng Tuyên Vương.

Lưu Trường Lan nhiều ngày nay vô cùng lo sợ, lúc trước Tuyên Vương hay dùng một bộ người yêu thích sơn thủy phong nguyệt, thỉnh thoảng lại thỉnh Lưu Trường Lan vẽ tranh, giao tình của hai người không cạn, nếu bệ hạ kiên quyết đuổi đến cùng, chắc mạng nhỏ của hắn khó bảo toàn.

Ngụy Quân An thì thật ra chưa từng vẽ tranh gì cho Tuyên Vương, nhưng tiểu nhi tử của hắn và Tuyên Vương có chút giao tình, nghe nói Tuyên Vương bị ban chết, cũng rớt hai giọt nước mắt, làm Ngụy Quân An tức giận hết sức.

Trong triều còn có không ít đồng liêu ôm mối sầu chung với bọn họ, tuy không tham dự mưu phản, nhưng cũng sợ sẽ liên lụy đến mình.

Ngụy Quân An cùng Lưu Trường Lan lén thương lượng một hồi, hạ triều xong liền chủ động đến bên ngoài Tử Thần Điện thỉnh tội, muốn xử trí như thế nào cũng được, chỉ mong bệ hạ có thể cho cái thống khoái.

Bọn họ có tham dự chuyện mưu phản hay không, đám ám vệ đều đã điều tra rất rõ ràng, khi Lý Việt xử lý việc này, căn bản là không thèm nhìn đến hai người bọn họ. Mạnh Phất có tính toán của mình, ôn nhu nói: "Trẫm biết việc này không liên quan đến hai vị ái khanh, các ngươi không cần như thế, đều đứng lên đi."

Ngụy Quân An cùng Lưu Trường Lan liếc nhau, nhất thời không thể tin được bệ hạ cứ dễ dàng buông tha bọn họ như vậy.

Mạnh Phất ban ngồi cho bọn hắn, lại nhìn Cao Hỉ nói: "Cao Hỉ, mang hai ly trà tới."

Nàng chậm rãi nói: "Trẫm biết các ngươi dù nhiều dù ít cũng có chút quan hệ với Tuyên Vương, nhưng mà việc đó cũng không tính là cái gì, có tham dự mưu nghịch hay không, trong lòng Trẫm đều hiểu rõ, Trẫm tin tưởng lòng trung thành của hai vị ái khanh, các ngươi tất nhiên sẽ không làm trẫm thất vọng."

Lưu Trường Lan cùng Ngụy Quân An vừa mới ngồi xuống nghe xong lời này, vội vàng quỳ xuống khấu tạ thánh ân, Mạnh Phất vừa bảo cung nhân đỡ hai người bọn họ dậy, vừa nói thêm mấy lời trấn an nhân tâm.

Loại lời nói kiểu này bệ hạ chưa bao giờ nói, Lưu Trường Lan hôm nay mới biết được hoá ra bệ hạ lại tin tưởng mình đến như thế, hắn không khỏi giơ tay chùi chùi khoé mắt có hơi ướt át, Ngụy Quân An bên cạnh tuy không cảm tính như Lưu Trường Lan, nhưng cũng thật sự xúc động.

Mạnh Phất thấy hai vị này một bộ muốn vì bệ hạ máu chảy đầu rơi, chết muôn lần cũng không chối, liền biết không khí đã vừa đủ ấm rồi, tiếp tục hàn huyên vài câu với bọn họ về chuyện sẽ xử trí những võ quan làm con tốt trong tay Tuyên Vương như thế nào, sau đó liền thuận miệng nói: "Còn hai ngày nữa các quan võ mới được đề bạt sẽ vào triều, trong số bọn họ có mấy người chưa hiểu quy củ trên triều, hai vị ái khanh hỗ trợ chỉ điểm một chút."

Tuy nói các quan viên đã đồng ý thêm vị trí võ quan vào trên triều, nhưng trong lòng bọn họ cũng có điều bất mãn với chuyện này, đến lúc đó hơn phân nửa sẽ có người đối chọi gay gắt với võ quan mới tới, nếu như có hai người Lưu Trường Lan cùng Ngụy Quân An chắn trước, bọn họ sẽ không đến mức gây ra nhiều chuyện.

Bệ hạ đề bạt võ quan vào triều, cũng không phải muốn cho bọn họ suốt ngày cãi nhau với các quan văn.

Hai người Lưu Trường Lan cùng Ngụy Quân An nghe lời này, vội vàng đảm bảo với Mạnh Phất, nói: "Bệ hạ yên tâm, vi thần biết nên làm như thế nào."

Mạnh Phất thực vừa lòng, Lưu Trường Lan cùng Ngụy Quân An cũng thực vui vẻ, khi rời khỏi Tử Thần Điện còn nghĩ bệ hạ thật tốt, hy vọng bệ hạ có thể vẫn luôn như vậy.

Chuyện Tuyên Vương vừa qua, đảo mắt đã đến tháng chín, hai người Mạnh Phất cùng Lý Việt trong khoảng thời gian này bận rộn xử lý án Tuyên Vương mưu nghịch, cơ hồ tìm không có thời gian nhàn rỗi đi ra ngoài, chỉ có thể phiền đám ám vệ truyền tin qua lại, bệ hạ ngẫu nhiên sẽ kẹp một đoá hoa nguyệt quế thật xinh đẹp vào trong thư tín, hoặc là một cái lá cây hình dáng kỳ lạ nào đó.

Tháng chín còn là tháng thu săn, địa điểm thu săn mỗi năm đều đã định ở bãi săn Phùng Sơn, Phùng Sơn cách đế đô cũng không tính xa, chỉ cần hai canh giờ cưỡi ngựa mà thôi, nhân số đội ngũ thu săn tương đối nhiều, tốc độ có chậm hơn một chút, đại khái sẽ tốn khoảng nửa ngày để tới nơi.

Trong khoảng thời gian này, Mạnh Phất lại không luyện bắn tên, vốn dĩ bản thân cọng đang tự tin rằng nếu luyện tốt sẽ không đến mức làm mất mặt bệ hạ, nhưng bây giờ cũng không dám chắc. Để hôm thu săn giữ được mặt mũi bệ hạ nhiều nhất có thể, trước đó một ngày, Mạnh Phất còn tranh thủ thời gian luyện bắn mấy mũi tên trong Ngự Hoa Viên, quả nhiên thành tích thực không tốt lắm, xem ra vẫn nên mượn cớ ốm đi thôi.

Sau khi trở về, có cung nhân đang quét dọn trong điện, khi giơ tay lên vô tình đụng phải một cái tráp bằng gỗ tử đàn ở trên giá.

Tráp rơi xuống tấm thảm thật dày dưới chân vẫn phát ra một âm thanh khá lớn, ngay sau đó tráp gỗ bị bật ra, từ bên trong rớt ra một cái ngọc bội, cung nhân hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.

Ánh mắt Mạnh Phất chợt dừng lại, chưa kịp để ý đến cung nhân, liền bước nhanh đi qua, cúi đầu nhìn miếng ngọc bội kia.

Đó là một miếng ngọc bội song ngư nho nhỏ, à không, nói đúng ra, chỉ là một nửa của ngọc bội song ngư mà thôi.

Nàng hoảng hốt trong chớp mắt, cong lưng, ngón tay có chút run rẩy nhặt nó từ trên thảm lên.

Tết Thượng Nguyên năm Văn Khang mười một, một lão hoà thượng điên điên khùng khùng đi ngang qua trước mặt nàng cùng thiếu niên, hắn chợt dừng lại, móc ra một miếng ngọc bội song ngư, chia làm hai nửa, nhét mỗi miếng vào tay nàng cùng thiếu niên.

Chính là cái này.

Kỳ thật vận mệnh chú định, hết thảy sớm đã chú định sẵn.
Bình Luận (0)
Comment