Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 5


"Hừ, bất quá là chó cậy thế chủ!" Thiếu niên áo tím oán giận nói, hắn nhìn mấy người trước mặt, "Ta trước đây cũng ở chỗ này gặp qua thằng nhãi đấy đem tiểu Phủ đi bán, lúc ấy cũng đã nhắc một lần, không nghĩ hôm nay cũng đụng phải."
Đoạn Hành Húc nhịn không được thở dài, "Thật quá đáng!"
"May mà có nhị ca." Hắn lại nhìn về phía Đoạn Hành Dư, lập tức xốc lên biểu tình sùng bái, "Nhị ca, chữ của ngươi viết thật tốt!"
"..." Đoạn Hành Dư im miệng chớp mắt một cái, "Ta ở Hứa nhàn rỗi không có việc gì nên học một ít."
"A?" Đoạn Hành Húc lại là vẻ mặt kinh ngạc, "Ta ở nhà nhưng lại không thấy qua."
"Chỉ là trước kia nhàm chán nên viết chơi." Đoạn Hành Dư quay lại bàn của mình ngồi, "Lần này là do vận khí tốt."
Đoạn Hành Húc thực mau dời đi lực chú ý, "Ta nghe nương ta nói ngươi ở Hứa đều đi theo Nhị nương cùng ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, bên người không có bạn chơi cùng, đúng là không thú vị."
"Phải." Đoạn Hành Dư không định nhiều lời, gắp khối thịt ném vào miệng nhai, "Vịt nướng này không tồi."
"Đúng vậy." Đoạn Hành Húc gãi gãi đầu, lại hỏi Đoạn Hành Dư, "Nhị ca, vậy vì sao ngươi không trực tiếp cho bọn hắn bạc? Còn tìm việc cho họ?"
Ta chỉ không muốn hắn cứ mãi không làm mà hưởng.

Làm bất cứ chuyện gì đều giống nhau, dựa vào sức lao động của bản thân vẫn tốt hơn đi đường tắt." Đoạn Hành Dư bưng chén rượu lên uống một ngụm, than thở một tiếng, "Rượu ở kinh thành cũng không tồi."
Lục Minh Chiêu nói, "Hành Dư làm rất đúng.

Mới vừa nghe hài tử kia nói chuyện liền biết hắn là người có lòng tự trọng, chẳng qua vì nương hắn nên mới nhẫn nhục, ca hắn lại không phải người tốt."
Đoạn Hành Dư gật gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm đĩa thịt, lại có chút mơ hồ.
"Đúng vậy."
"Nguyên lai là như vậy!" Vị Thái công tử vẫn luôn ở một bên nghe, lúc này tựa hồ bừng tỉnh đại ngộ, rồi tựa như vô cùng thân quen vỗ vỗ vai Đoạn Hành Dư, "Ta trước kia lại không nghĩ nhiều như thế, cho rằng chỉ cần cho hắn bạc là được, còn oán trách hắn."
"Đúng rồi, mới nghe các ngươi nói chuyện, ngươi là vừa đến kinh thành, nếu sau này gặp phiền toái có thể tìm đến ta, không có việc gì tìm ta chơi cũng được.


Ta là Thái Vũ Quân, còn ngươi?"
"Phụt..." Đoạn Hành Dư mới vừa nhấp rượu liền phun ra ngoài, hắn nhìn đĩa vịt nướng trên bàn, rồi chậm rãi quay đầu về phía thiếu niên đang đỡ bả vai hắn.
Hắn mở to hai mắt nhìn, chậm rãi phun ra hai chữ -
"Tiểu thụ?"
Người trước mặt lộ vẻ mặt nghi hoặc, "Cái gì tiểu thú?"
Đoạn Hành Dư tuy thời điểm nghe bạn cùng bàn kể chuyện cũng chỉ có lệ, nhưng lúc sau trải qua những khung cảnh trong mơ cũng biết vai chính là một thiếu niên tên Thái Vũ Quân, hơn nữa Tạ Thời Quyết còn yêu say đắm nhưng không có được người ta nên bức tiểu thụ đến mức hắc hóa!
Bất chợt gặp được vai chính, hắn vẫn còn điểm tỉnh táo.
Hắn ngước nhìn người trước mắt, khuôn mặt, vóc dáng không cao, lớn lên có điểm đáng yêu, ừm...!Còn rất tiểu thụ.
Hắn tiếp nhận khăn tay từ Đoạn Hành Húc, lau lau miệng, hít thở bình tĩnh, ở trong lòng lại gào thét: " À...!Ta định nói...!Gầy ốm...!Ừm, nương ta nói gần đây ta hơi gầy, cần ăn nhiều thịt."
Vừa nói hắn liền hạ đũa, tiếp tục gắp một miếng thịt vịt lung tung nhét vào miệng nhai.
"Ặc...!phụt..." Hắn nhìn thịt mỡ bị phun trên bàn, thiếu chút nữa lại phun ra, khi nãy không cẩn thận gắp phải miếng thịt đầy mỡ, lúc này cũng không còn tâm tư ăn thịt nữa.
"Nhị ca, nhị ca sao vậy?"
"Không việc gì không việc gì." Đoạn Hành Dư nhanh chóng rót rượu uống giải ngấy, rồi nhẹ nhàng đem đĩa vịt nướng đẩy xa.
"Thái huynh, hân hạnh gặp mặt, cái kia...!Ta còn có việc, đi trước."
Nghe thấy vậy, tiếc nuối cơ hội nghe khúc, đành ước hẹn khi khác lại tụ tập một phen.

Đoạn Hành Dư càng chạy trối chết, lần này nhìn thấy Thái Vũ Quân, khiến hắn đang quen với nhịp sống bình bình mấy năm trời cũng phải nhảy dựng, càng cảm nhận được tính chân thực ở thế giới tiểu thuyết này.
Vòng sinh hoạt mới phải bắt đầu, hắn hy vọng bản thân có thể thay đổi quỹ đạo của tiểu thuyết, ít nhất cũng sẽ không để nguyên chủ vô tội chịu chết.
*
Không khí mùa thu mang theo một chút lạnh lẽo, bởi vì phải đi học, Đoạn Hành Dư dậy sớm hơn mọi ngày, đêm qua tuy không chơi quá trễ, nhưng bởi vì uống hơi nhiều rượu, lại nằm mơ, khiến đầu óc hơi choáng váng.
Hắn lại mơ thấy Thái Vũ Quân.

Tuy cũng không phải ác mộng, nhưng trong lòng hắn lại dấy lên cảm giác lạ, luôn cảm thấy sẽ thực mau tái ngộ y.
Hắn xốc lên chăn đệm ấm áp, từ trên giường ngồi dậy, trong chốc lát phát ngốc.
Ngoài cửa A Mao liền tiến vào kêu hắn dậy.
A Mao là tiểu đồng của hắn, năm nay mười tuổi, đã theo hắn được ba năm.
"Công tử, nên rửa mặt thay quần áo." A Mao ở trước mành trướng nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ừm.

Tiến vào."
A Mao đem xiêm y tiến vào, chuẩn bị hầu hạ Đoạn Hành Dư thay quần áo.
Đoạn Hành Dư nhìn thoáng qua, thấy A Mao hôm nay đem đến một bộ xiêm y màu đen, lúc hắn xuyên qua mới để ý nguyên chủ tiểu công tử Hành Dư thường ngày mặc y phục màu đen, trước kia nghe bạn cùng bàn miêu tả nhân vật này không chỉ có nhát gan, thực ra là người âm trầm.
Nguyên chủ bị người khi dễ, cùng với tính tình vâng vâng dạ dạ của hắn không phải không có quan hệ, hắn vẫn luôn muốn kiên cường một chút.
Đoạn Hành Dư khác với hắn, muốn thay đổi hình tượng bản thân tươi sáng một chút, vì thế cố ý luôn mặc xiêm y màu trắng, "Hôm nay sao lại mặc màu đen? Đổi một bộ màu trắng đi."
A Mao đương nhiên biết sở thích của hắn, "Công tử, ta thấy ngươi đều chỉ mặc màu trắng, A Cần ca ca cũng vậy, các ngươi không định thay đổi chút sao? Kỳ thực công tử màu da ngươi trắng nõn, mặc màu đen tất nhiên sẽ càng đẹp."
Đoạn Hành Dư đã thanh tỉnh hơn một chút, vẫn kiên trì như cũ, "Đi đổi đi đổi, màu trắng nhìn thoải mái hơn."
A Mao không có biện pháp, chỉ đành quay lại lấy bạch y hắn thường mặc đem tới.

Quần áo của Đoạn Hành Dư đều dựa vào sở thích của hắn rồi mới đặt làm, tuy tính tình hắn thích tươi tắn, nhưng chưa bao giờ cầu kỳ, trên quần áo cũng hiếm khi có hoa văn, chỉ riêng bên phải bên trong tay áo giấu hoa văn một đóa hải đường.

Thoạt nhìn có chút thuần tịnh, mặc vào lại có nét riêng biệt, không nói lời nào liền tự như trích tiên hạ phàm.
Đoạn Hành Dư nhìn chính mình trong gương, dung mạo hắn hiện giờ ngày càng giống với bản thân ngày trước.


Ở hiện đại, thường xuyên có người khen hắn có lông mày cùng đôi mắt đẹp, sự thật chứng minh hắn cũng thật thích hợp với cổ trang, mày kiếm mắt sáng, vô cùng thích hợp với hình tượng nam nhân cổ trang.
Hắn lại nghĩ tới Thái Vũ Quân, y không phải loại mỹ nam có bộ dáng truyền thống cổ đại, trên mặt có chút non nớt, có chút trẻ con, nếu phải nói là soái, chi bằng nói là đáng yêu.
Nói đến mỹ nam tử ở Duyệt triều, đương nhiên...
Nghĩ tới người kia, Đoạn Hành Dư thở dài, không biết hiện tại hắn đã trưởng thành ra dạng gì...
Hắn cúi đầu sửa sang lại ống tay áo, bỗng nhiên không thấy ngọc quyết tùy thân đâu, "Ngọc quyết của ta đâu?"
"Công tử, phu nhân nói ngài đi học, sợ bị va chạm, bảo ta thu hồi nó." A Mao đáp.
Đoạn Hành Dư nhíu mày, chỉ cảm thấy chút kỳ quái, hắn vẫn luôn đeo bên người, chưa bao giờ xảy ra vấn đề gì, chỉ là đi học, sẽ không đến mức xảy ra va chạm, "Không sao, mang tới đi."
Ngọc quyết cùng loại với Ngọc Hoàn hình tròn, nhưng lại có một lỗ hổng, mẫu thân nói là ngày trước cầu đại sư trong chùa Bảo Hoa, hắn vừa sinh đang luôn mang bên mình.
Ngay cả tên hắn cũng là do đại sư đặt, ý tứ Dư có mỹ ngọc, hơn nữa bội ngọc này giúp hắn cầu phúc tránh nạn.
Nương hắn cho rằng qua một lần bệnh sốt hắn sẽ mơ hồ, nhưng hắn không quên, ngọc quyết này là của người nọ.
*
Trước cửa Quốc Tử Giám, hai tòa sư tử bằng đá ngồi ngay ngắn hai bên sườn, vài chiếc lá cây ngô đồng chậm rãi bay xuống, dừng ở đỉnh đầu sư tử.
Tiếng vó ngựa không nhanh không chậm tới gần, đến phía trước sư tử đá thì dừng lại.
Ở vị trí lái xe chính là tiểu thiếu niên mặc bạch y, quần áo tuy thuần tịnh, mặc ở trên người hắn lại có vẻ thanh nhã hào phóng.

Thiếu niên "Hu" một tiếng, con ngựa chậm rãi dừng bước chân, "A Mao, đi vào gọi công tử."
A Mao nghe tiếng chui vào trong xe ngựa, hương thơm bên trong thổi vào chóp mũi, hắn liền nhẹ hắt xì một cái.

Một tiếng này khiến người bên trong bừng tỉnh.
Đoạn Hành Dư đang ngủ gật, tay phải đặt trên cửa sổ xe ngựa, ngón tay hơi hơi đung đưa, chống đầu, lúc này mới chậm rãi mở to mắt.

Rõ ràng mới vừa rồi còn nhắm mắt dưỡng thần, mở mắt ra lại hoàn toàn không giống bộ dáng vừa tỉnh ngủ, đôi mắt đã là một mảnh thanh minh.
A Mao chuyên chú nhìn hắn phục hồi tinh thần, thấy Đoạn Hành Dư vén rèm nhìn thoáng qua cửa sổ, lại nghe y ảo não nói: "Đã tới rồi? Ta còn chưa ngủ đủ đâu.


Nếu không ta ở chỗ này ngủ trong chốc lát? Đợi lát nữa lại xuống xe."
Chịu đựng thi đại học đã đủ thống khổ, tuy nói ở chỗ này làm tiểu hài tử sống vẫn yên ổn, nhưng hắn không có muốn đi học đâu.
Đặc biệt Quốc Tử Giám còn có một tiểu bá vương, Đoạn Hành Dư nghĩ lại liền thấy đau đầu.
A Mao phục hồi tinh thần, gãi gãi đầu, thầm than công tử lúc không nói thì đúng là mỹ nhân an tĩnh, vừa nói một câu thì...!ừm.
"Công tử...!Như vậy không tốt lắm đâu?"
"Có cái gì không tốt?" Đoạn Hành Dư thật sự không muốn đi vào, muốn chạy trốn!
Khuôn mặt A Mai nhăn nhó lại, dường như rất rối rắm, "Chính là...!Hầu gia đã cùng phu tử nói tốt, hôm nay đúng giờ ngài sẽ đến học."
"Được được đã biết." Đùa với tiểu hài nhi vài câu, Đoạn Hành Dư cũng thanh tỉnh không ít, hắn ngồi thẳng dậy, duỗi duỗi người, ngón tay thon dài kéo lại ống tay áo, đem hoa văn đóa hải đường giấu vào trong.
Làm xong một loạt động tác vô nghĩa, hắn mới chậm rì rì di chuyển mông.
"Xuống xe xuống xe."
Gió thu phơ phất, dù chưa vào đông, trong không khí vẫn lôi cuốn một chút lạnh lẽo, mành trướng vừa kéo lên, A Mao lại hắt xì một cái.
Thiếu niên xuống xe, thân mình cao dài đứng trước cửa, một bộ bạch y mỏng manh, người lại trời sinh trắng nõn, lại càng giống tuyết trắng bay xuống đầu thu, đặc biệt thu hút người chú ý.
Hắn nhìn bảng hiệu "Quốc Tử Giám", lại bắt đầu có ý chí lùi bước.
Hắn khẽ cắn môi, nghiêng đầu nói với thiếu niên mặc bạch y giống hắn: "A Cần, ngươi mang theo A Mao đi về đi, trước khi tan học lại đến chờ ta là được."
Đoạn Hành Dư dứt lời liền một bộ thấy chết không sờn đi vào.
Vào Quốc Tử Giám liền có người dẫn hắn đi, khai giảng đã qua một tháng, còn có người nhập học đã là hiếm lạ, huống hồ thiếu niên này có dung mạo thật sự đáng chú ý, khiến người khác không nhịn được liếc xem vài lần.
Đoạn Hành Dư làm như không nhìn thấy mà hơi nhíu mày, hắn tuy rằng tự luyến, cũng tự nhận bản thân sinh ra đã đẹp, nhưng vẫn không thích những ánh mắt đánh giá này kia, hắn nhanh chóng bước chân, không tiếng động thúc giục gã sai vặt mau dẫn đường.
Gã sai vặt đem người tới nơi, liền ở ngoài cửa cúi mình vái chào rồi cúi xuống.

Bên trong có lác đác vài tiếng nói chuyện, tựa hồ không ai phát hiện ra hắn.
Đoạn Hành Dư không do dự nhấc chân liền đi vào, rất có bộ dáng bất chấp tất cả mà làm..

Bình Luận (0)
Comment