Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

Chương 6


Lúc trước đi trên đường bị người chú ý đã khiến hắn có chút không khỏe, bây giờ cả mấy chục con người nhất thời im lặng, dồn mấy chục đôi mắt nhìn về phía hắn, Đoạn Hành Dư càng cảm thấy không được tự nhiên.

Trên mặt không cảm xúc, hắn đưa mắt nhìn khắp nơi, muốn tìm kiếm vị trí còn trống, đồng thời tầm mắt cũng dừng tại khuôn mặt mỗi người, muốn tìm tìm xem có gương mặt hắn quen thuộc không.
Đột nhiên, có một bóng người nhanh chóng chạy tới, thiếu niên có khuôn mặt non nớt xuất hiện bên cạnh Đoạn Hành Dư, hắn tỏ ra thập phần quen thuộc, hưng phấn vỗ bả vai Đoạn Hành Dư, "Hóa ra người nhập học hôm nay chính là ngươi?"
Đoạn Hành Dư có chút ngốc, lúc này mới thấy rõ người tới, cư nhiên là Thái Vũ Quân.
Không nghĩ tới nhanh như vậy lại gặp mặt, quả nhiên trong người có nhiệm vụ, tùy tiện đi học cũng vừa vặn gặp vai chính trong cùng một lớp.
"Thái huynh, ngươi khỏe a, ha hả..." Hắn vừa rồi cũng cố tình nhìn một chút, vẫn không thấy Tạ Thời Quyết, nghĩ chắc hẳn y cũng không học cùng lớp, hắn thoáng thở nhẹ một hơi.
Trải qua hôm qua, Đoạn Hành Dư đã điều chỉnh tâm tình tốt, giờ phút này nhìn thấy Thái Vũ Quân cũng không còn quá mất tự nhiên, hắn tận lực đem y trở thành đồng học bình thường mà đối đãi.
"Xin hỏi, còn bàn trống nào không?"
"Chỗ đó." Thái Vũ Quân chỉ vào bàn gần cuối ở góc tường.
"Đa tạ." Đoạn Hành Dư hướng tới vị trí được chỉ mà đi đến.
Trí Thức đường bên trong bài trí không nhiều, Đoạn Hành Dư nhìn lướt qua, ước chừng chỉ khoảng hai mươi người.

Quốc Tử Giám phân thành bốn học đường, từ cao tới thấp phân biệt thành Bác Nhã đường, Cao Đức đường, Hàm Hậu đường và Trí Thức đường, mỗi học đường không chia quá nhiều học sinh, chỉ gồm con cháu đến tuổi đi học của trọng thần đương triều, Đoạn Hành Dư mới vào học, liền vào Trí Thức đường.
Đoạn Hành Dư mới vừa ngồi xuống, phát hiện Thái Vũ Quân cũng đi theo hắn, ở vị trí bên cạnh hắn mà ngồi xuống, khuôn mặt cười hì hì nhìn hắn, "Không biết nên xưng hô thế nào?"
"Đoạn Hành Dư."

"Dư trong cái gì?"
"Mỹ ngọc."
"Thì ra là thế." Hai người câu được câu không mà trò chuyện, bởi vì đoạn thời gian này Đoạn Hành Dư luôn mơ thấy những sự tình liên quan đến Thái Vũ Quân, đối với y thật ra đã biết rất nhiều, lúc này gặp mặt không giống với Thái Vũ Quân mới gặp hắn sẽ thắc mắc nhiều đề tài.
Thái Vũ Quân tiếp tục hăng hái hướng đầu lại gần, ra vẻ thần bí hề hề.
Thấy thế Đoạn Hành Dư cũng ghé đầu sang, nghe y nói: "Người ngồi phía trước ngươi là một nhân vật cực kỳ hung dữ..." Hắn càng nói càng nhỏ giọng, tựa hồ có chút kiêng kị, "Không ai dám chọc hắn, ngươi tốt nhất cũng đừng trêu chọc hắn."
Đoạn Hành Dư gật gật đầu, nghĩ đến một nửa, trong lòng đột nhiên có dự cảm bất an-
"Vì sao?" Hắn nhìn chăm chú vào đôi mắt tròn tròn của Thái Vũ Quân, "Vì sao không nên chọc hắn?"
"Ở nơi này ai cũng công nhận hắn chính là tiểu bá vương!"
Nói đến người này, Thái Vũ Quân tựa hồ đối với hắn có phê bình kín đáo: "Luôn mang khuôn mặt lạnh lẽo, một bộ dáng không coi ai ra gì."
"Tiểu bá vương?!" Hắn bắt đầu dại ra, nhất thời người đằng trước cũng quay xuống nhìn, trong mắt Thái Vũ Quân cũng lộ ra một chút nghi hoặc.

Hắn nuốt nước miếng, yên lặng ghé sát vào Thái Vũ Quân, ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi thêm một câu: "Tiểu bá vương kia...!Tên gì vậy?"
"Tạ Thời Quyết."
"Tạ trong cảm tạ, Thời trong thời gian, còn Quyết là cái này?" Hắn chỉ vào ngọc quyết bên hông.
Bởi vì Đoạn Hành Dư giải thích họ tên khá kỳ lạ, Thái Vũ Quân trong chốc lát mới phản ứng lại, gật gật đầu.
"..." Hắn còn tưởng có thể tránh thoát Tạ Thời Quyết, không nghĩ tới cư nhiên cùng hắn thành đồng học.
Hơn nữa nghe Thái Vũ Quân nói, tựa hồ hắn đã bị chán ghét, cho nên bánh bao lúc nhỏ luôn thích khóc khi lớn lên thành nam phụ phá hư tình cảm công thụ?

Có thể xin thay ca không? Online chờ...!Gấp...
"Đoạn huynh? Đoạn huynh?"
"Hả?"
"Làm sao vậy? Ngươi biết Cửu hoàng tử sao?"
"Không quen biết!" Đoạn Hành Dư phủ nhân theo bản năng, hắn biết trong tiểu thuyết tiểu thụ ghét bỏ nam phụ luôn lì lợm la liếm, hắn quyết định đứng về phe công thụ vai chính.
"Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Hắn nhìn về vị trí phía trước, lúc này không có một bóng người, chỉ có mấy quyển sách xếp thành một chồng, trên bàn bút lông để lung tung, "Vậy người đâu?"
Thái Vũ Quân nói, "Nghe cha ta nói Thái Hậu bị bệnh, hắn lưu lại trong cung hai ngày."
"À." Đoạn Hành Dư nhẹ nhàng thở ra, chỉ hy vọng Tạ Thời Quyết đừng nhớ rõ sự tình hồi nhỏ đi.
Hắn gật gật đầu, cúi xuống lấy một quyển sách lật lung tung.
Thái Vũ Quân còn tưởng hắn nói thêm gì nữa, đột nhiên người phía trước nhanh nói một câu "Phu tử tới", hắn lập tức ngậm miệng lại.
Thái Vũ Quân cùng Lâu Tri Muội tựa hồ là "tội phạm", Khương phu tử vẻ mặt nghiêm nghị, "Thái Vũ Quân, Lâu Tri Muội, có vấn đề gì quan trọng đến mức phải trao đổi ngay lúc thần nói sao? Vậy cùng nói ra cho tất cả mọi người nghe, rồi cùng nhau tham khảo."
"Không có." Hai người hai miệng một lời, Thái Vũ Quân lại hắc hắc cười nói, "Đệ tử đang đọc đệ tử đang đọc..."
Phu tử cũng không nói thêm, "Ngươi đọc cho nghiêm túc.

Đoạn Hành Dư, sau khi kết thúc nhớ tới Thanh Bình các một chuyến."

Thanh Bình các, Đoạn Hành Dư vừa nghe liền biết đây giống như văn phòng, toàn thân hắn dấy lên chút kháng cự, theo phản xạ có điều kiện mà hỏi: "Có việc ạ?"
Phu tử tựa hồ có chút kinh ngạc, nghe đồn ở Đoạn Hầu gia nhị công tử luôn vâng vâng dạ dạ, ngày thường cũng không dám cùng người khác lớn tiếng, giờ phút này nhìn thấy có vẻ lời đồn đãi không đúng, phu tử nhìn chằm chằm hắn một lát, liền nói: "Ngươi mới nhập học, vi sư muốn cùng ngươi tâm sự."
"Vâng."
Phu tử đi rồi, Thái Vũ Quân lại ghé mặt, "Đoạn huynh, ngươi vừa rồi làm ta sợ muốn chết."
Trực tiếp hỏi phu tử "Có việc ạ", thật gan dạ.
"Khương phu tử nổi tiếng nghiêm khắc nhất, bất quá ngươi yên tâm, hắn hẳn chỉ muốn hiểu biết một chút tình huống của ngươi thôi."
Như lời Thái Vũ Quân, phu tử gọi Đoạn Hành Dư qua chỉ nói mấy câu, đại khái để hiểu biết một chút tình huống của hắn, rồi cũng cho hắn đi.
Đoạn Hành Dư lại không lập tức về Trí Thức đường, mà đi sang Cao Đức đường tìm Lục Minh Chiêu.
Lục Minh Chiêu thực vui vẻ, lôi kéo hắn đi nói chuyện, đương nhiên đại đa số là một bên ríu rít nói chuyện, đại khái là hỏi hắn ở chỗ này thế nào, các công tử khác đối với hắn thế nào, có quen không hoặc vài việc linh tinh, biểu ca này của hắn, trình độ quan tâm săn sóc hắn có thể so với nương.
Đoạn Hành Dư nghe đến hai lỗ tai mọc kén, chỉ ngẫu nhiên trả lời một hai câu, hiện tại hắn còn đang hơi phiền não.
Sau một phen "hỏi han ân cần", Lục Minh Chiêu mới nhìn nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi, "Nhìn thấy hắn chưa? Hắn còn quấn lấy ngươi giống như trước không?"
Đoạn Hành Dư theo bản năng hỏi lại: "Ai cơ?"
"Cửu hoàng tử ấy." Lục Minh Chiêu thần bí hề hề nói, "Hiện giờ hắn mà giống như trước, ngươi lại không thể không màng lễ nghĩa, dù sao người ta cũng là hoàng tử."
"Ngươi như thế nào lại biết?" Lúc trước khi đi Hứa hắn cũng chỉ gặp biểu ca này hai ba lần, cũng không quá quen thuộc, không nghĩ hắn đối với sự việc của mình lại có biết đến?
"À- ta nghe nương ta nói, bảo Cửu hoàng tử khi còn nhỏ thực thích quấn lấy ngươi, bất quá nói lại, ta còn nghe được hắn không thích cùng người khác nói chuyện, vì sao lại dính lấy ngươi được?"
"Này..." Đoạn Hành Dư cũng thực nghi hoặc, bất quá đã mấy năm đi qua, hẳn là cái gì cũng sẽ thay đổi đi, "Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, ngươi nói xem hiện tại ta xin thay ca thì khả năng thành công có lớn không?"
Tuy rằng hắn biết Tạ Thời Quyết cũng ở Quốc Tử Giám, nhưng hắn không có chuẩn bị sẵn sàng cùng y học chung một lớp, dù sao đời trước nguyên chủ đã bị y làm hại không nhẹ, nếu muốn tránh vết xe đổ, vẫn nên cách Tạ Thời Quyết xa một chút mới tốt.
"Chuyện này chắc không được." Lục Minh Chiêu lắc lắc đầu, "Trình tự học lên của Quốc Tử Giám rất nghiêm khắc, nói đến Cửu hoàng tử, hắn từ nhỏ ở trong cung đã có tiên sinh chuyên môn dạy dỗ, vốn dĩ đã giỏi hơn chúng ta rất nhiều, nhưng vẫn phải thành thành thật thật vào Trí Thức đường sao."
"Vào Quốc Tử Giám cần đủ mười sáu, nghe nói vẫn là Thái Tử cầu tình Hoàng Thượng, cho phép ngươi nhập học năm nay, đương kim Thái Tử là thân ca ca của Cửu hoàng tử, ta tưởng rằng Hầu gia đã nói cho ngươi."
Thái Tử cầu tình Hoàng Thượng.

Hóa ra còn có chuyện này.
Chuyện này Đoạn Hành Dư không biết chút nào...
Cha hắn chỉ kêu hắn tới học, vừa lúc hắn đang nghĩ biện pháp vào Quốc Tử Giám, liền ngây ngốc đi tới.
Ban đêm, Đoạn Hành Dư nằm trên giường trằn trọc.
Hắn ở chùa Bảo Hoa ở một thời gian.

Ít nhất là từ khi hắn bệnh nặng đến tận khi hết bệnh, vẫn luôn sống ở chùa Bảo Hoa, sau lại ở bên kia tu dưỡng tốt một thời gian.
Thích Tuệ đại sư nói có thể do vốn hắn cùng trần thế ràng buộc quá yếu, đoạn thời gian kia xảy ra chuyện cũng là do ràng buộc đột nhiên gia tăng, linh hồn khó có thể thừa nhận.
Hắn tưởng, hắn đã có thân phận mới, nên ràng buộc cùng người nhà nhất định sẽ có, cũng khó có thể tránh.

Hắn biết ở trong tiểu thuyết, Đoạn Hành Dư chỉ là tiểu nhân vật, cùng Cửu hoàng tử ban đầu không có tiếp xúc, sau này phát sinh sự tình cũng chỉ là ngẫu nhiên, chỉ có thể trách "Đoạn Hành Dư" vận khí quá kém, lá gan cũng quá nhỏ.
Đoạn Hành Dư không phải nguyên chủ, làm một đoàn viên thanh niên cộng sản kiên định hướng lòng tin vào chủ nghĩa Mác ở thế kỷ 21, hắn đương nhiên sẽ không tin cái gì mà quỷ quỷ thần thần, cũng sẽ không bị dọa sợ.
Nhưng sau khi trải qua việc bị xuyên thư hắn lại không thể không thay đổi cách nhìn đối với huyền học, đối với Thích Tuệ đại sư tuy không tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng không dám bỏ qua.
Nghĩ đến đoạn thời gian kia cùng Cửu hoàng tử thân cận quá mức, chắc vì thế nên đã dẫn tới cốt truyện tan vỡ đi.
Chỉ là không biết đã qua ngần ấy năm, linh hồn của hắn liệu đã thích ứng với thế giới này chưa.
Nếu đã thay thế hắn, hắn liền muốn cùng người nhà của y phụ trách, không thể lấy sinh mệnh có được ra làm trò đùa, vì sinh tồn, chỉ có thể tránh đi Cửu hoàng tử, giảm bớt tiếp xúc cùng y, dù sao chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ giúp công thụ giao tiếp là tốt rồi.
Nghĩ đến đó Đoạn Hành Dư liền yên tâm đi ngủ.
Một đêm này, hắn lại nằm mơ, chỉ là không phải mơ thấy Thái Vũ Quân, mà mơ thấy một người đã lâu không mơ phải....

Bình Luận (0)
Comment