Sau khi đã nghĩ ngợi thông suốt, trí óc của Hoàng tử Quỷ thanh tỉnh trở lại. Hắn phóng ra một sợi hấp dẫn màu trắng, cắm thẳng chúng vào mẩu linh hồn còn sót lại của Vua Quỷ, bắt đầu quá trình nghiên cứu tựa như một nhà khoa học đang nghiên cứu một mẫu vật chưa từng gặp bao giờ. Đây là một quá trình dài và buồn tẻ, nhưng hắn không thực sự lo lắng. Thời gian còn nhiều. Hãy còn rất lâu nữa đứa con của hắn mới chào đời. Hắn đã được tôi rèn qua đủ loại sóng gió để biết kiên nhẫn vào những thời điểm cần thiết. Hắn chậm rãi tìm kiếm một dấu hiệu của sự sống từ linh hồn Vua Quỷ, ban đầu hắn không tìm thấy gì hết, nhưng dần dần hắn cảm nhận được ở rất sâu bên trong, qua tầng tầng lớp lớp những trống trải và mơ hồ, thực sự có tồn tại một dấu vết rất khó phát hiện, một sự liên kết vô cùng ảo diệu nhưng càng nhìn kỹ càng thấy rõ ràng hơn, một sự kiên kết giữa linh hồn đã mất sức sống nhưng vẫn chưa chết của Vua Quỷ với một linh hồn khác đang ở cách đây rất xa.
- Martha.
Hắn thốt lên, gần như không thể tin vào tai mình.
- Trái Tim Quỷ. Lão đã trao Trái Tim Quỷ cho Martha và vì thế mà lão sẽ không chết hẳn chừng nào Martha chưa chết. Ta không thể giết lão nếu không giết người vợ thứ hai của ta, cũng là mẹ đứa con duy nhất của ta. Ta không thể thay đổi số phận. Không có cách nào. Ôi, trời cao, sao ngươi tàn nhẫn với ta đến thế?
Phát hiện ấy khiến Hoàng tử Quỷ choáng váng. Nước mắt hắn lại chảy ra, lần này là vì lòng căm hận khôn nguôi.
- Tại sao? Tại sao? Tại sao? Ta muốn đặt ra muôn vàn câu hỏi tại sao. Ta không hiểu được tại sao ngươi lại nhắm vào ta, Obadia, tại sao ngươi lại hành hạ ta đến tận cùng, tại sao ngươi nhất định ép ta đi theo con đường người muốn và con đường ấy chỉ toàn đau khổ? Ngươi là người hay là thú vật? Ngươi nhất định là con người bởi trên đời này không tồn tại con thú nào ác độc đến thế. Ngươi là con người xấu xa nhất, đê tiện nhất và độc ác nhất mà ta từng biết.
Một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu hắn, và hắn lập tức bình tĩnh lại:
- Ồ nhưng khoan đã, trong sách Tự nguyên viết rất rõ rằng ta phải giết cha trước rồi mới giết chị gái, tức là Martha vợ ta, nhưng nếu muốn giết cha ta lại phải giết chị gái trước, ở đây có một điểm mâu thuẫn mà ta chưa hiểu được. Vậy thì chẳng lẽ quyển sách đã dự đoán sai? Hay có một thứ gì đó đã không tuân theo kế hoạch Tam Nguyên? Làm thế nào ta giết được Vua Quỷ nếu không giết Martha trước? Ta thực sự không hiểu. Ta thực sự không hiểu.
Hắn cưỡng ép nhét linh hồn Vua Quỷ vào trong đầu, miệng lẩm bẩm:
- Dù thế nào mặc lòng, ta cũng phải giữ lại linh hồn này. Mọi việc tùy cơ ứng biến, trước mắt cứ quay trở về với vợ con đã. Ta sẽ không bao giờ hại mẹ con nàng, kể từ khi mối quan hệ giữa hai ta bắt đầu thì Martha đã trở thành người quan trọng nhất với ta, ta sẽ lấy tính mạng của mình ra để bảo vệ hai người, nhưng ta cũng sẽ phải tìm ra một con đường vòng nào đó vượt qua rào cản của sách Tự nguyên. Quyển sách khốn kiếp, chỉ là vài dòng mực mà đã ghê gớm đến thế, nếu mình xé sách, ồ, nếu mình xé tan quyển sách ấy liệu có xóa bỏ được lời nguyền không nhỉ? Liệu mình đã đủ mạnh để xé bỏ quyển sách ấy không? Thần Điện, mở cửa cho ta trở về.
Lúc quay trở về, Hoàng tử Quỷ cảm thấy bụng của Martha đã lớn hơn trước. Dường như ngày sinh nở không còn xa.
Hắn không muốn dùng quyền năng của mình để tìm hiểu xem đó là con trai hay con gái, con trai hay gái đều tốt cả, đều là con hắn, thậm chí ngay cả nếu đó là một đứa trẻ xấu xí như quái vật thì hắn cũng sẽ hết lòng yêu thương. Hắn đã đọc được dòng chữ ghi trên sách Tự nguyên, biết rằng chuyện sắp tới sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng cũng không làm thế nào khác được, chỉ còn cách cùng Martha chờ đợi.
Martha không hề biết rằng linh hồn của Vua Quỷ đang ở trong đầu của chồng mình. Chỉ Chu Tước là nhận ra được. Hiện tại con bé đã được hai tháng tuổi, sức mạnh càng lúc càng phi thường.
- Bố mang thức ăn về cho con à?
- Thức ăn? Thức ăn nào?
- Thức ăn giấu trong đầu bố. Con nhìn thấy hai miếng mồi ngon, một cái còn sống khỏe, một cái chẳng động đậy gì cả nhưng màu sắc đỏ như lửa, con thích chúng lắm. Cho con ăn đi.
Hoàng tử Quỷ tránh không dám nhìn vào mắt Martha khi đó đã liếc sang bên, cười gượng:
- Vớ vẩn, con đừng quan tâm đến việc không phải của mình.
Martha hỏi ngay:
- Hai người đang nói chuyện gì thế?
- Chỉ là một ít dấu vết những linh hồn từng bị anh đánh bại và chinh phục vẫn còn lay lắt trong đầu mà thôi. Với Chu Tước thì cái gì nó chẳng nhìn thành thức ăn.
Đôi khi hắn nhìn Martha, tự hỏi làm thế nào để lấy được Trái Tim Quỷ ra khỏi người cô mà không gây ra hậu quả gì. Hiển nhiên cô sẽ không chết, nhưng chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều, trái tim ấy đã trở thành một phần cơ thể cô và tiếp thêm sức mạnh cho cô. Không có nó chắc gì cô đã tiếp nhận được liền một lúc hai giọt Thần Huyết Tối Cao? Cô lại còn đang mang thai đứa con của hắn, muốn làm gì cũng phải đợi cho đến khi Martha hạ sinh. Thêm vào đó, nếu cô biết rằng hắn muốn lấy Trái Tim Quỷ để hủy diệt nó và giết cha mình, cô sẽ không ngần ngại chiến đấu sống chết với hắn. Đây đã không còn là mâu thuẫn gia đình mà là cuộc chiến giữa thiện và ác, giữa đạo nghĩa và hung tàn; nhưng bên nào là thiện, bên nào là ác, bên nào là nghĩa, bên nào là tàn thì thật khó nói. Thứ mà với người này là tốt đẹp thì với người khác lại là xấu xa. Giữa Martha và Vua Quỷ chẳng những không hề có thâm thù đại hận nào, ngược lại tràn ngập tình thương yêu, lão yêu thương cô một cách vô điều kiện, với cô lão là một người cha tuyệt vời, không thể mong muốn gì hơn, lão cho cô mọi thứ mà lão có, thậm chí ngay cả Trái Tim Quỷ là nền tảng sức mạnh của loài Quỷ cũng dùng làm quà tặng mà không hề ngần ngại; ở chiều ngược lại Martha cũng thành tâm coi lão như cha. Cô đối đãi với lão bằng tất cả tấm lòng hiếu thảo của một người con gái. Bản chất của cô là một nữ chiến binh nhưng cô cũng là người rất giàu cảm xúc, nếu không giàu cảm xúc như vậy thì cô đã không yêu Hoàng tử Quỷ chỉ bằng những giấc mơ từ thời trẻ con. Cô vẫn thường tìm cách nhắc đến Vua Quỷ trước mặt hắn, nói tốt cho lão, khuyên hắn từ bỏ những phẫn hận ngày xưa. Nhưng làm sao hắn từ bỏ được? Giữa hai người đã là chuyện sống chết, không thể đứng ở vị trí trung dung nữa rồi.
Đó thực sự là một bi kịch và Hoàng tử Quỷ tự hỏi có phải hắn quá đen tối hay Martha quá ngây thơ? Phải chăng cô nghĩ rằng chỉ vì Vua Quỷ tốt với mình cô thì tất cả những tội lỗi của lão đều cần phải được rửa sạch? Chẳng hạn như với hắn, cái ngày Vua Quỷ giết Tuyết Lan cũng chính là ngày lão đã ký án tử cho mình, kể từ đó trở đi hắn luôn nung nấu trong đầu ý nghĩ trả thù. Còn một lý do khác, tuy có phần mơ hồ nhưng gần đây hắn bắt đầu thường xuyên nghĩ về nó, tựa như một thứ bản năng tự nhiên xuất hiện trong đầu mà không cần được ai truyền dạy, đó là thế giới này không thể dung chứa cùng lứa hai con quỷ đực trưởng thành. Loài Quỷ cũng như sư tử, mỗi đàn chỉ có một con sư tử lãnh đạo mà thôi, con còn lại sẽ bị buộc phải rời đàn trên tinh thần tự nguyện hoặc bằng vũ lực, nếu là con sư tử già thì thứ chờ đợi nó sẽ là cái chết không thể tránh khỏi trên thảo nguyên mênh mông và tàn nhẫn.
Dĩ nhiên hắn không thể đem những lý do này ra thuyết phục Martha. Lý do đầu tiên liên quan đến người vợ trước và lý do thứ hai chỉ là một linh cảm. Chưa kể, cô sẽ lập tức bác bỏ mọi lập luận của hắn dựa vào tình cha con, thứ mà bản thân cô cảm nhận rất rõ nhưng Hoàng tử Quỷ không cảm nhận được chút nào.
Hoàng tử Quỷ luôn giữ sách Thần nguyên bên mình. Hắn biết rằng Obadia "nguyên bản" đang ở bên trong quyển sách này, điều đó giống hệt như người mang theo một quả bom mà không hề biết cơ chế hoạt động của quả bom và lúc nào cũng chỉ có thể cầu mong rằng quả bom không phát nổ, nhưng lại cũng không thể để quả bom ở lại một địa điểm nào đó bởi vì trong vũ trụ này không có điểm nào là an toàn trước quả bom cả, một khi quả bom đã nổ thì cho hắn đang ở đâu cũng sẽ thiệt mạng. Thật may cho đến lúc này sách Thần nguyên vẫn bình thường, trang giấy ở giữa đã trở về màu trắng quen thuộc, Obadia không hề có dấu hiệu sẽ bước ra ngoài quyển sách, lão toan tính điều gì chẳng ai biết rõ, ở chiều ngược lại, Hoàng tử Quỷ cũng thành tâm hy vọng rằng lão không biết hắn đang toan tính điều gì.
Cái ngày ấy cuối cùng đã đến. Mọi người thân quen của Hoàng tử Quỷ đều tập trung tại nhà hắn chờ đón đứa bé chào đời. Có Thánh Sư Mùa Xuân, Tuấn, Obadia "ác", Chu Tước, Jacob. Thậm chí cả Amelia cũng đến. Cô đã được Thánh Sư Mùa Xuân tha bổng, bởi xét ra cô phạm tội trong tình trạng ý thức thiếu tỉnh táo. Tất cả đều vô cùng hồi hộp. Việc sinh con thực ra không phức tạp, Martha giống như thần thánh, hầu như không thể gặp sự cố ngoài ý muốn nào, người duy nhất được nhờ đến hỗ trợ cô là mẹ của Thánh Sư Mùa Xuân, một người phụ nữ đã làm việc nhiều năm ở bệnh viện lớn nhất Tiên Quốc trong vai trò bác sĩ sản khoa. Khi tiếng khóc oe oe vang lên, Hoàng tử Quỷ run bắn, chờ đợi một điều không hay sẽ xảy ra.
- Con trai. – Bà đỡ vui mừng nói. – Thằng bé rất khỏe mạnh.
Mọi người đều vỗ tay mừng rỡ. Gương mặt của Hoàng tử Quỷ hơi nhợt nhạt. Hắn bước vào căn phòng, tiếp nhận đứa trẻ từ tay của bà đỡ, cảm nhận được sức sống mãnh liệt của thằng bé. Nó mới sinh ra mà da dẻ đã hồng hào, bắp chân bắp tay tròn lẳn, ngay cả đôi mắt cũng mở to ra tựa như muốn nhìn thấy cả thế giới.
- Con. – Hoàng tử Quỷ nhìn thẳng vào mắt nó, cảm nhận sợi dây liên kết linh thiêng của tình phụ tử. – Bố đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi.
Đúng vào lúc ấy, quyển sách Thần nguyên sáng lên, những trang giấy trắng chuyển sang màu tím ngắt, một giọng nói quen thuộc nhưng đầy uy quyền vọng ra từ bên trong:
- Hoàng tử Quỷ, ta muốn gặp ngươi. Mời vào đây.
Hoàng tử Quỷ nhìn quyển sách, do dự:
- Hôm nay là ngày vui của ta.
- Đây là một lời mời, cũng là một mệnh lệnh, ngươi không thể cưỡng lại.
Tuấn hỏi nhỏ:
- Chuyện gì thế anh Hoàng?
Obadia "ác" lẩm bẩm:
- Sao ta cảm nhận kẻ trong quyển sách này rất quen thuộc với mình. Hắn là ai thế?
Hoàng tử Quỷ không trả lời. Hắn nhẹ nhàng trao con lại cho Martha rồi tiến lại gần sách Thần nguyên.
- Chỉ linh hồn có thể tiến vào sách này. Hãy bỏ thân xác của ngươi lại.
Hoàng tử Quỷ khẽ nhíu mày. Hắn chưa bao giờ thực hiện phép tách hồn, tuy nhiên đây cũng không phải là kỹ năng phức tạp gì, bất kỳ nhân vật nào sở hữu quyền năng cao cấp cũng đều có thể tạm thời hồn lìa khỏi xác trong một khoảng thời gian nhất định. Quyền năng càng cao, thời gian ly thể càng được kéo dài.