Tuấn lập cập rút điện thoại ra gọi cho Martha, lúc đó đang ở trên phòng riêng, cách nó có vài chục mét và được ngăn bằng một cánh cửa gỗ thôi. Chỉ cần nó nói thật to là cô nghe thấy, nhưng nó không dám hét lên, với cả lấy iPhone 15 Pro Max ra gọi nhìn chất hơn. Em rể anh Hoàng không thể để mất tư thế được. Nó dí sát mồm vào ống loa, thì thào:
- Martha, Martha, chim ưng gọi chim sẻ, nghe rõ trả lời, nghe rõ trả lời.
Martha bực mình quát:
- Nửa đêm rồi đùa đùa cái gì.
- Chim sẻ nghe rõ trả lời. Đối tượng đã đến.
- Đối tượng nào?
- Muốn gặp đối tượng lập tức xuống đây. Đối tượng là tổng thống Mỹ.
- Martha lại vả cho Tuấn một phát sưng mặt bây giờ. Đang xem phim hay.
Nói thế thôi chứ Martha cũng không thể ngồi yên. Cô mở cửa, nhảy ba bước đã xuống tầng một, trên người lúc ấy mặc độc chiếc váy ngủ màu trắng ngắn cũn, để lộ cặp chân dài miên man, trắng muốt. Ngực cô nhỏ, lẩn khuất sau làn áo mỏng. Tuấn vừa nhìn thấy đã trợn mắt, không kìm lòng được, nước bọt lại một lần nữa sùi ra đầy mồm, dáng điệu hau háu như chó đói.
Martha hất hàm về phía những người khách lạ:
- Dân đòi nợ thuê à Tuấn?
Tuấn nói với vẻ quan trọng:
- CIA đấy.
- Họ đến đây làm gì?
- Họ tuân lệnh tổng thống Mỹ đến để gặp anh Hoàng.
- Quan trọng thế à?
Tuấn trịnh trọng dẫn hai nhân viên CIA vào phòng làm việc của Hoàng tử Quỷ, Martha theo sau. Cô chẳng cảm thấy ngại ngùng gì. Lúc đến cửa phòng, Tuấn gõ một lượt hai tiếng rồi khoanh tay một bên, chờ đến khi giọng nói nhàn nhã của Hoàng tử Quỷ từ trong vọng ra, cho phép cả đám người cùng vào.
Quang cảnh lúc đó thật khác thường. Phòng có năm người, ba người bên phía chủ nhà ngoài Hoàng tử Quỷ lúc nào cũng ăn vận lịch sự, còn lại Martha không những mặc váy ngủ lại còn ngồi tót lên bàn, Tuấn trông còn bô nhếch hơn nữa, nó mặc áo ba lỗ, quần đùi, đầu tóc bù xù, trên mép vẫn còn dính vệt nước bọt chưa khô hết. Cả hai đứa đều nằng nặc đòi được cùng anh Hoàng tiếp khách.
Hai người đàn ông da trắng nhìn Hoàng tử Quỷ với vẻ dò hỏi:
- Ngài là Hoàng tử Quỷ?
- Đúng vậy.
Người đàn ông đứng tuổi lên tiếng:
- Tôi là Thomas Leonard, giám đốc lực lượng đặc biệt của CIA ở Đông Nam Á, còn người này là Jerome Bruner, trưởng nhóm an ninh tại Việt Nam. Chúng tôi đến đây theo mệnh lệnh trực tiếp của Tổng tư lệnh chúng tôi, ngài David Jones, đương kim tổng thống Hợp chúng quốc Hoa Kỳ.
Hoàng tử Quỷ vẫn ngồi yên trên ghế, gương mặt thản nhiên:
- Ta tự hỏi mình có liên quan gì đến tổng thống của các ông?
- Tổng thống mời ngài đến trại David để trao đổi trực tiếp, ở đó ngài sẽ nói mọi chuyện rõ ràng.
Tuấn ham mê đọc sách, biết rằng trại David là khu nghỉ dưỡng của tổng thống Mỹ và gia đình. Trại David rất nổi tiếng, ngoài các nhà lãnh đạo tối cao của nước Mỹ, còn tiếp đón cả nguyên thủ các nước bạn bè hoặc đối tác quan trọng. Nơi đây đã trở thành biểu tượng của một nước Mỹ quyền lực và thịnh vượng, là khu vực quen thuộc gắn liền với các đời tổng thống kể từ khi được mở cửa vào năm 1938. Trong mắt Tuấn, được đến trại David là một vinh dự lớn mà không phải ai cũng có được.
- Ta không đi đâu. – Hoàng tử Quỷ lạnh lùng đáp.
Một tiếng hét thất thanh vang lên.
- Tại sao?
Tiếng hét ấy dĩ nhiên không vuột ra từ mồm hai nhân viên CIA bản lĩnh đầy mình mà là từ thằng Tuấn. Còn ai khác đây ngoài nó, chuyên gia tạo những tình huống giật gân, thiên tài kịch tính hóa vấn đề, bậc thầy chuyện bé xé ra to và sư tổ của môn phái biến không thành có? Chỉ có nó mới sở hữu biệt tài biến bầu không khí đang yên tĩnh thành ra náo loạn, nghiêm trang thành hài hước, xúc động thành trò hề, cũng chỉ có nó mới có thể làm cho tất cả cùng giật tung người trong một cuộc trao đổi vốn dĩ hết sức bình thường. Tất cả chỉ vì nó đã đinh ninh trong đầu rằng anh Hoàng nhất định sẽ đi chuyến này và nó thì đã nghĩ sẵn lời cầu xin được đi cùng. Ai dè ông anh rể ngang bướng lại thẳng thừng bác bỏ, thế này thì thiên lý ở đâu?
- Tại sao? – Lần này người hỏi là Leonard.
- Tổng thống của các ông không xứng.
Lời nói này dường như ngông cuồng, nhưng xét từ góc độ của Hoàng tử Quỷ thì hắn hoàn toàn có tư cách nói ra câu ấy. Tổng thống Mỹ dù cho đứng đầu quốc gia hùng mạnh nhất thế giới vẫn chỉ là người thường, trong khi hắn là siêu nhân có thể bay, có thể tạo ra băng đá từ nước, có thể điều khiển vạn vật. CIA trong mắt người ta là một tổ chức đáng sợ, trong mắt hắn chỉ là mấy anh chàng yếu nhớt mà thôi, hắn có thể vặn cổ hai người đàn ông trước mặt bất cứ lúc nào hắn muốn, thậm chí hắn có thể đường hoàng bước chân vào Nhà Trắng giết chết tổng thống Mỹ như chốn không người, một khi hắn đã muốn thế thì đừng nói gì đến việc ngăn chặn, ngay cả việc xác định hung thủ có khi còn chẳng làm được. Sợi hấp dẫn của hắn đâu phải trò đùa?
Jerome Bruner tỏ ra bất mãn trước lời từ chối của Hoàng tử Quỷ, nhưng Leonard vẫn hết sức bình tĩnh.
- Tổng thống dặn rằng nếu ngài từ chối thì chỉ cần nói với ngài một từ, nhất định ngài sẽ đổi ý.
- Từ gì?
- Ba.
- Ba, trong ba mẹ, hay số ba?
- Chuyện đó thì tôi không biết. Tôi chỉ được lệnh truyền tải một thông điệp. Bây giờ tôi đã truyền tải xong thông điệp đó. Ngài đi hay không đi?
Hoàng tử Quỷ nhắm mắt lại.
Thật không ngờ đương kim tổng thống Mỹ, con người quyền lực nhất thế giới ngày nay, lại là số Ba. Hắn hoàn toàn chắc chắn về điều này. Đó là cách giải thích duy nhất.
Có nên đi hay không? Hắn cảm thấy hết sức phân vân. Số Ba là nhân vật duy nhất trong Biệt đội diệt Quỷ cho đến nay chưa từng lộ diện, trước sau gì cũng sẽ phải chạm trán thôi, nhưng hắn không muốn liều lĩnh dấn thân vào lãnh địa của đối phương khi còn chưa biết người kia mạnh yếu ra sao, sở hữu những quyền năng nào. Tuy nhiên trốn tránh cũng không phải là giải pháp, số Ba đã cho người tìm đến tận cửa, hẳn sẽ không vì một lời từ chối của hắn mà chịu để yên.
Có lẽ nên đi. Theo như lời số Chín nói thì bóng dáng của một cuộc chiến tranh khủng khiếp đang đến gần, tuy hắn không sợ nhưng vẫn lo cho Tuyết Lan. Hắn cần biết quan điểm của số Ba. Số Ba quyền lực như vậy, hắn nghiêng về phe nào, phe ấy sẽ có ưu thế lớn. Biết đâu từ miệng số Ba mà hắn tìm được giải pháp an bài cho gia đình Tuyết Lan sau này?
Sau khi đã cân nhắc mọi nhẽ, Hoàng tử Quỷ mở mắt ra, chậm rãi gật đầu:
- Ta sẽ đi.
Tuấn cầm tay Martha, hò hét ầm ĩ.
- Được gặp tổng thống Mỹ rồi, được gặp tổng thống Mỹ rồi.
Hoàng tử Quỷ quát:
- Anh cho hai đứa đi cùng khi nào? Ở nhà.
Tuấn lập tức nghệt mặt ra:
- Ơ, sao thế ạ? Anh ghét em à?
- Tao không ghét mày, chính vì nghĩ đến mày nên tao mới cho mày ở nhà, hiểu chưa?
- Chưa ạ.
- Biết nói với mày thế nào nhỉ? Kẻ mời chúng ta là một kẻ rất nguy hiểm. Tao không chắc mình đã bảo vệ được cho hai đứa, nên tốt nhất chúng mày đừng đi làm gì, vướng chân lắm.
- Thế là anh ghét em rồi. Hu hu.
Tuấn khóc nức nở:
- Em chưa từng được đi nước ngoài bao giờ, anh ơi. Đã biết mặt mũi nước Mỹ thế nào đâu? Anh nỡ lòng nào, anh ơi. Ôôôôôốiiii anh rể ơi.
Hoàng tử Quỷ đỏ mặt. Lần đầu tiên trong đời hắn biết thế nào là xấu hổ. Hắn thậm chí còn không dám nhìn vào mắt hai vị khách để xem họ phản ứng như thế nào, chắc hẳn chúng đang thầm cười nhạo hắn và toàn thể gia đình hắn. Mọi chuyện nhục nhã cũng đều nhờ thằng em vợ quý báu này mà ra cả.
Sau bao năm quen biết, Hoàng tử Quỷ nhận ra rằng mình vẫn đánh giá thằng bé này quá thấp. Nó nhố nhăng hơn hắn tưởng và cũng vì thế mà khó đối phó hơn nhiều. Không ai có thể đoán được Tuấn sẽ làm gì tiếp theo. Nó luôn có cách để tự biến mình thành vai chính trong một vở kịch mà nó đã được quy hoạch sẵn làm vai phụ. Nếu nó không phải là người một nhà thì hắn đã không ngần ngại cắm thẳng vào đầu thằng bé một sợi hấp dẫn để buộc nó cư xử tốt hơn, nhưng hắn đã trang trọng hứa với Tuyết Lan rằng trừ khi gặp các tình huống sống chết, hắn sẽ không bao giờ đối xử với thằng Tuấn một cách tệ bạc như vậy.
Hoàng tử Quỷ khẽ quát:
- Câm ngay.
- Chỉ là một lần đi cho biết thôi mà, anh ơi.
- Mày im mồm đi cho tao nhờ. Danh dự của mày ở đâu?
- Anh cho em đi là em sẽ nín ngay, thế là lại có danh dự.
- Được, được.
Câu ấy vừa nói ra mồm, Tuấn đã hết khóc, nó lại cầm tay Martha, một lần nữa nhẩy cẫng lên:
- Được gặp tổng thống Mỹ rồi, được gặp tổng thống Mỹ rồi.
Cần phải nói rằng trên mặt Tuấn lúc này, bên trên thì còn nước mắt, bên dưới thì còn nước bọt, quả là một cảnh tượng không mấy hay ho, nhưng nét mặt thì đã hoàn toàn chuyển sang trạng thái vui sướng gần như điên cuồng, sự thay đổi ấy còn nhanh hơn cả người ta lật một cái quạt. Diễn viên chuyên nghiệp cũng chỉ đến thế mà thôi.
- Cái thằng dở hơi này. Ôi, tao không biết nên nói gì với mày.
Nếu đã cho hai đứa trẻ đi cùng, chi bằng làm to chuyện lên, để số Ba muốn gây sự cũng khó.
- Ta đi. Cho cả hai đứa này đi cùng. – Hoàng tử Quỷ nói. – Nhưng với một điều kiện.
Leonard hỏi:
- Điều kiện gì?
- Ta là Hoàng tử Quỷ. Ta đoán rằng hai người các ông chỉ biết tên ta, chứ không biết ta thực sự là ai, thân phận của ta thế nào. Số Ba muốn mời Hoàng tử Quỷ phải trả cái giá xứng đáng mới được. Ta muốn tổng thống Mỹ phái chuyên cơ Air Force One đến đón chúng ta, kèm theo bốn chiếc máy bay chiến đấu hộ tống, khi đến địa phận nước Mỹ phải bắn pháo hoa chào đón. Thiếu bất cứ điều nào trong số ba điều trên ta đều không đi nữa.
Jerome Bruner không nhịn được, quát lớn:
- Không đời nào. Không lực Một chỉ được sử dụng để đưa đón đương kim tổng thống, không phục vụ bất cứ ai khác.
Hoàng tử Quỷ không thèm lý gì đến Bruner, mắt hướng về Leonard, chờ đợi câu trả lời.
Leonard rút điện thoại ra trao đổi với ai đó rất lâu, sau đó hắn tắt điện thoại, gật đầu với Hoàng tử Quỷ.
- Tổng thống chấp thuận đề nghị của ngài.
Bruner mất bình tĩnh, kêu lên:
- Sao thế được, trong lịch sử nước Mỹ chưa từng đón ai hoành tráng như vậy, thậm chí ngay cả các đời tổng thống nhiều công trạng khi về nước cũng không được bắn pháo hoa chúc mừng, vậy mà thằng nhóc này lại hưởng điều đó. Thế là nghĩa lý gì?
Leonard quát bằng tiếng Anh:
- Không phải việc của cậu. Im mồm đi và nghe theo mệnh lệnh cấp trên.
Bruner vẫn hằn học:
- Anh không hiểu thì có. Quân đội chắc gì đã đồng ý làm theo mệnh lệnh bất hợp lý như vậy, luật pháp quy định Air Force One là chuyên cơ tổng thống chứ không phải đồ chơi của tổng thống. Hơn nữa, ngay cả nếu quân đội làm theo những yêu cầu quá đáng này, báo giới và hai viện quốc hội cũng sẽ không chịu bỏ qua mà thay nhau làm bẽ mặt tổng thống, thậm chí ông ấy còn có cơ thua trong kỳ bầu cử sắp tới. Những điều này tổng thống đã nghĩ đến chưa?
- Tôi tin chắc tổng thống đã nghĩ đến rồi và ông ấy chấp nhận tất cả rủi ro để mời được người này đến trại David.
- Hắn là cái gì mà oách vậy?
- Tôi cũng không biết. Việc này vượt quá chức phận của tôi.
Leonard quay sang Hoàng tử Quỷ:
- Chúng tôi sẽ đón ngài sau đây ba ngày, hy vọng đến khi ấy ngài sẽ chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.