Hoàng Tử Quỷ

Chương 7 -

Tuyết Lan dọn cơm lên. Cô quả nhiên khéo tay. Thức ăn không món nào đắt tiền, cũng chỉ có thịt lợn, đậu phụ rán và rau cải, nhưng nhờ cách bày biện mà mang lại cảm giác thèm ăn.

Hoàng tử Quỷ gật đầu, khen:

- Được đấy.

Tuyết Lan nói dịu dàng.

- Anh ăn đi.

Tuấn hơi bĩu môi. Kiểu nói chuyện này lạ quá, vào tai nó trở nên thật khó nghe, giống như người đã quá quen với việc bị chửi mắng, tự nhiên hôm nay được nghe lời dịu dàng, lập tức sinh ra cảm giác bức bối không sao chịu được.

Hoàng tử Quỷ ăn mỗi món một miếng. Hắn ăn cho biết vị thôi, chứ có đói tí nào đâu? Nhưng hắn cũng phải thừa nhận rằng các món này độ đậm vừa phải, thịt mềm, rau vừa chín tới, không nát, không cứng. Xem ra Tuyết Lan đúng là một cô gái toàn năng.

Tuấn nói:

- Mai em muốn vào thăm mẹ.

- Thế mày tự đi đi. Nhưng học xong mới được đi.

- Chị sẽ làm gì?

- Chị vào thăm mẹ buổi sáng rồi tìm thêm chỗ làm mới. Nhà mình cần tiền.

- Tức là chị bỏ học à?

- Bỏ là bỏ thế nào? Chị đã đến năm cuối rồi, cố thêm một chút là lấy được bằng, sao phải bỏ?

Tuấn nhìn Hoàng tử Quỷ, câu hỏi mãi không bật ra khỏi mồm được. Tuyết Lan hiểu ý, biết rằng nó muốn hỏi xem Hoàng tử Quỷ có giúp được gì cho chị mình không, liền trừng mắt lên nhìn nó:

- Bất kể mày muốn hỏi anh ấy câu gì cũng phải ngậm lại và ăn đi. Tý nữa mày rửa bát rồi đi học, mày không học là không xong với tao đâu.

Buổi tối, Hoàng tử Quỷ và Tuyết Lan lên phòng. Hắn thản nhiên để nguyên cả quần áo nằm xuống giường, không hề để ý cô đang đứng đó, bối rối.

- Bây giờ em đi tắm.

- Cô cứ tự nhiên, tôi không nhìn đâu.

- Anh này, chẳng lẽ không quan tâm đến phụ nữ sao?

- Không hề.

- Chẳng lẽ do cấu tạo cơ thể?

- Hài hước đấy.

- Em hỏi thật.

- Cấu tạo của tôi cũng bình thường như những người đàn ông khác, bởi vì bố tôi đã cố tình thiết kế tôi như vậy.

- Vậy thì tại sao anh lại thờ ơ em?

Hoàng tử Quỷ thản nhiên:

- Tất cả con lai giữa người và thần đều đã chết, trừ cha tôi, và ông ấy trở thành Quỷ. Ông ấy đã giết bố mình, tức là ông nội tôi, cùng tất cả đồng loại của ông nội tôi. Tôi không chắc mối quan hệ giữa tôi với một người phụ nữ sẽ mang lại điều gì, có thể là một tấn thảm kịch tương tự. Sự kết hợp giữa hai giống loài nhiều khả năng sẽ tạo ra một giống loài khác mạnh hơn, nguy hiểm hơn và đầy thù địch. Những đứa con lai ấy là mối đe dọa tồn vong.

- Chúng ta đâu cần phải đi xa đến thế? – Tuyết Lan vừa nói vừa di di chân xuống sàn nhà.

- Tôi không có thời gian cho những việc kiểu như vậy.

Tuyết Lan nhún vai. Cô đã có quyết định của mình. Cô vào phòng tắm và khi bước ra chỉ khoác lên người một chiếc khăn bông màu trắng, nhưng Hoàng tử Quỷ đã biến mất.

Đêm là thế giới của loài Quỷ. Mặt trời đã lặn, mang theo hơi nóng đi mất, nhường chỗ cho bóng tối mênh mông và sâu thẳm. Hoàng tử Quỷ dạo phố, trên đầu đội một cái mũ che hầu hết khuôn mặt. Sức hấp dẫn của hắn mang lại bao nhiêu điều phiền toái. Những cô gái đều ngoái đầu nhìn hắn, một vài đứa trẻ con hiếu kỳ còn bám theo tựa như đám rước qua phố, cứ như vậy thì làm sao mà yên tĩnh nổi. Hắn đành lấy đại một chiếc mũ ở cửa hàng mũ, dĩ nhiên là ngay trước mắt bà bán hàng, chỉ có điều bà ta đã bị làm cho mờ mắt nên không thấy được chuyện gì vừa xảy ra.

Ba thằng nhãi con, tuổi chừng mười lăm, mười sáu thôi, tiến lại gần hắn. Những thằng ranh ăn mặc như bọn bụi đời, đầu đinh, mũi xỏ khuyên, trên người đầy hình xăm, thằng lấc cấc nhất hất hàm bảo:

- Kìa ông anh, đi đâu đấy.

Hoàng tử Quỷ hỏi lại với vẻ lạnh lùng:

- Chuyện gì?

- Muốn xin ông anh ít tiền.

- Anh các chú không có tiền.

- Lại trêu em rồi, nhìn anh thế này sao lại không có tiền.

Một con dao thò ra, ánh đèn điện hắt ra từ các quán ăn ven đường rơi xuống mũi dao loang loáng. Thằng đầu sỏ rít lên:

- Tí cũng được anh ơi, bọn này vã quá rồi.

- Nghiện à?

- Vâng, ông anh cũng biết rồi còn gì. Giúp nhau tí đi.

Hoàng tử Quỷ nhún vai:

- Tiền trong túi quần. Chúng mày tự lấy đi.

- Giở trò là chết nhé ông anh. Bọn này chưa đủ tuổi hình sự nên không ngại gì cả. Đừng liều mạng với thằng liều.

Hoàng tử Quỷ bật cười. Hắn cảm thấy chuyện này cũng hơi thú vị.

- Có gan lấy mới có cơ may được tiền.

Thằng đầu sỏ, xem chừng cũng là thằng vã nhất, không chờ được nữa. Nó tiến lên, chĩa dao vào cổ họng của Hoàng tử Quỷ, tay kia lục túi lấy tiền, nhưng lục mãi chẳng có gì. Ngay cả một chiếc ví cũng không. Nó căm phẫn ngẩng đầu lên:

- Thằng chó chết này.

Hoàng tử Quỹ nhẹ nhàng đâm một ngón tay vào trán của thằng bé. Động tác của hắn không nhanh không chậm, chỉ tương đương một người bình thường đang giơ tay ra để lấy vật gì đó mà thôi, nhưng trong toàn bộ quá trình ấy, không gian xung quanh dường như đông lại, ba thằng bé ăn cướp tựa như hóa đá, chỉ có thể nhìn sững ngón tay của Hoàng tử Quỷ chạm khẽ lên trán của thằng bé thứ nhất, rồi lại chạm lên trán của thằng bé thứ hai và thứ ba, cả ba cùng bật ngửa ra đằng sau, ôm đầu lăn lộn. Chúng cảm thấy một nỗi đau đớn kịch liệt xuyên qua trí óc, những kỷ niệm ngày nào đột nhiên ồ ạt ùa về, to lớn lên, giống như hòn núi đè vào đầu, không thể nào chống cự được.

Tiếng hét đau đớn vang xa. Đám dân gần đó chạy đến. Một người đàn ông cao chừng mét bảy, cởi trần trùng trục, ngực xăm hình rồng xem ra là một dân anh chị có máu mặt trong khu vực này vội cúi người lay một trong ba thằng bé, nhìn lại đúng là thằng bé đầu sỏ. Đứa bé không nhận ra người quen, vẫn ra sức quẫy đạp. Gã đàn ông chĩa con dao mang theo về phía Hoàng tử Quỷ:

- Mày làm gì nó?

Hắn đáp, giọng lạnh như băng:

- Trừ tà.

- Trừ tà? Trừ tà cái con mẹ mày. Rõ ràng mày đánh nó. Lúc nãy tao thấy rõ ràng.

- Con ông à?

- Phải, nó là con tao.

- Ông dung túng cho nó nghiện lõ đít và sau đó là đi trấn lột người qua đường. Nếu bị công an bắt thì bởi nó còn là trẻ con nên sẽ được thả ra ngay. Thật là một người bố tuyệt vời.

- Kệ tao. Còn mày, khôn hồn thì trả tiền để tao đưa con tao đi viện, nếu không thì đừng có trách. Trước khi công an đến thì mày đã xong đời.

- Nghe hay đấy. Sao ông không tiến lên đây?

Tay anh chị sao lại không biết gã trai này là một kẻ nguy hiểm, nhưng hắn tự tin rằng xung quanh đang có rất đông người, hẳn sẽ không làm sao. Hắn còn cho rằng thằng thanh niên này bắt nạt bọn trẻ con thì được, chứ đấu với hắn vẫn có chút quá sức. Nghĩ vậy, hắn cẩn thận tiến lên, trên tay vẫn lăm lăm con dao, lặp lại hành động y như thằng con làm lúc nãy, thọc tay vào túi quần Hoàng tử Quỷ.

Một lần nữa Hoàng tử Quỷ lại chầm chậm vươn tay ra. Cảnh tượng ấy thật quỷ dị. Cả mấy chục con người cùng nhìn thấy hết mà lại cùng như chẳng nhìn thấy gì, cứ thế để cho ngón tay của Hoàng tử Quỷ chạm lên trán của tay anh chị và hắn lập tức quỵ xuống, kên van thảm thiết.

Hoàng tử Quỷ nhìn quanh:

- Còn ai muốn lấy tiền nữa không?

Tất cả đều trợn mắt nhìn hắn. Họ nghĩ rằng mình vừa nhìn thấy Quỷ. Nếu họ biết hắn thực sự là một con Quỷ thì không rõ họ sẽ thấy chuyện này hài hước hay đáng sợ?

Hoàng tử Quỷ thản nhiên bước đi, tất cả đều tự động dạt ra tránh đường cho hắn. Hắn không hề phải sử dụng đến sợi hấp dẫn của Quỷ để sai khiến đám đông, mọi người đều sợ khiếp vía. Hắn nói vọng lại:

- Từ nay lũ trẻ sẽ không nghiện nữa. Đến sáng mai cơn đau sẽ hết, đêm nay la hét tí cho bổ phổi.

Đó là cách giải quyết vấn đề của Hoàng tử Quỷ. Lẽ ra hắn có thể khiến những kẻ xúc phạm hắn điên cuồng rồi chết, nhưng hắn không thích làm điều đó. Hắn cảm thấy cách làm đó không phù hợp với tính cách của hắn. Tính cách của hắn do Vua Quỷ tạo thành, hay là một phụ phẩm riêng biệt, độc lập với ý chí của Vua Quỷ? Hắn không biết. Hắn chỉ cảm thấy rằng dường như việc giết người như ngóe cũng không phải là sở thích của Vua Quỷ, lão là một người thâm trầm nhiều toan tính. Nếu lão chỉ đơn giản là một kẻ máu lạnh, làm việc theo bản năng và tôn sùng giết chóc thì hẳn đã không thể một mình đấu được với cộng đồng các vị thần.

Hắn tính được thời gian. Trong đầu hắn chiếc đồng hồ vẫn đang chạy tích tắc, tích tắc, mỗi giây trôi qua là mỗi giây hắn tiến gần hơn tới cái chết. Ba năm sẽ trôi qua rất nhanh, làm thế nào để có thể chinh phục cả thế giới? Điều đó dường như bất khả thi. Từ lúc biết đến Tuyết Lan, hắn đã hiểu hơn về con người và cách để giành lấy một trái tim, nhưng đó mới chỉ là điểm khởi đầu. Con đường tiếp theo vẫn còn quá đỗi mờ mịt.

Một tiếng động rất nhỏ vang lên từ phía xa xôi. Hoàng tử Quỷ không buồn quay đầu lại. Quỷ nhãn trong trí hắn vẽ ra đường bay của một viên đạn đang nhắm thẳng vào đầu hắn, tốc độ của viên đạn so với người thường là rất nhanh, nhưng so với hắn vẫn còn chậm. Hắn biết điểm xuất phát của viên đạn, nhưng lại không biết người bắn. Điều này thật kỳ lạ và thậm chí còn có phần vô lý, bởi hắn có thể quan sát từng chi tiết nhỏ bé trong một phạm vi cực kỳ rộng lớn. Trong phạm vi ấy, hắn nhìn thấy từng con ruồi đang bay, từng sợi lông tơ trên gương mặt trơn nhẵn của một cô gái, từng giọt nước đọng trên lá và cả những vết nứt trên bề mặt của một cái cốc tưởng như hoàn hảo. Không gì lọt khỏi tầm quan sát của hắn. Hắn quan sát được tất cả và nhờ thế mà luôn làm chủ được tình huống. So với con người thì hắn là một giống loài cao cấp hơn hẳn, một chủng tộc xuất chúng, một siêu nhân, thế nhưng lần này lại không thể nhìn thấy kẻ bắn viên đạn đó. Mà đâu phải hắn không xác định được vị trí của kẻ kia? Kẻ kia đang đứng ở vị trí cách hắn chừng năm trăm mét, ánh sáng từ những cây đèn đường chiếu lên người, đầu để trần, thế nhưng vì một lý do nào đó mà hắn không hiểu rõ, bóng dáng của tay súng chỉ hiện lên mơ hồ như ẩn sau một màn sương.

Hoàng tử Quỷ quyết định rất nhanh. Hắn chỉ cần cúi xuống là tránh được viên đạn. Chính vào lúc đó, hắn nhận ra rằng cách mình chừng mười mét là một đứa trẻ con bốn tuổi đang được bố cõng đi chơi. Nếu hắn cúi đầu xuống viên đạn sẽ bắn trúng đứa trẻ và chắc chắn nó sẽ chết. Nhưng nếu hắn đỡ đạn thì chính hắn sẽ trọng thương. Thật là một tình thế ngẫu nhiên tệ hại. Hay không phải là ngẫu nhiên? Mọi thứ dường như đã được tính toán cẩn thận và kẻ ra tay không chỉ thâm hiểm mà còn là một tay súng thiện xạ bậc nhất nữa chứ. Gã đã căn đúng thời điểm, đúng góc độ và chọn đúng đối tượng để đặt Hoàng tử Quỷ vào thế buộc phải lựa chọn. Thốt nhiên Hoàng tử Quỷ cảm thấy khâm phục kẻ bắn súng. Hắn rất muốn biết tên kia là ai, vừa để giết chết thằng khốn kiếp ấy vừa để khen gã một câu.

Hoàng tử Quỷ xòe bàn tay ra, bàn tay hắn lập tức bị băng hóa trở thành một tảng băng siêu cứng, luồng không khí bao quanh bàn tay tụt xuống dưới không độ, hơi nước đóng băng cản đường bay viên đạn, làm nó bay chậm lại, mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắc. Hoàng tử Quỷ đã tính toán cẩn thận, hắn tin rằng bàn tay băng hóa của mình đủ sức chặn một viên đạn súng lục tầm thường, thậm chí ngay cả nếu viên đạn chọc thủng bàn tay, dựa vào năng lực hồi sinh mạnh mẽ, hắn sẽ lập tức phục hồi cơ thể nguyên vẹn. Chính nhờ ý nghĩ ấy mà gương mặt của hắn vô cùng bình tĩnh. Chỉ khi viên đạn chạm vào lòng bàn tay, Hoàng tử Quỷ mới nhận ra rằng hắn vẫn đánh giá đối phương quá thấp.

Viên đạn phát nổ, băng đá bay tung tóe. Những ngọn lửa giấu trong viên đạn tràn lan, thiêu đốt cơ thể hắn. Làm thế nào mà tên kia giấu được lửa trong đạn? Hoàng tử Quỷ rất muốn biết câu trả lời, nhưng tạm thời hắn không còn lòng dạ nào nghĩ về việc đó. Lửa là thiên địch của hắn, hay nói đúng hơn, là thiên địch của loài Quỷ. Cha hắn bị vây trong dung nham nóng chảy, ngàn vạn năm cũng không thoát ra được, Hoàng tử Quỷ tuy sung sức hơn cha hắn bây giờ, nhưng ngọn lửa này không bình thường, mới dính một đám lửa nhỏ đã cảm thấy hơi thở không thông. Hắn bước lùi lại, toàn bộ cơ thể đều đóng băng, trong nháy mắt đã biến thành một tảng băng lớn hình người, cố gắng đàn áp ngọn lửa. Ngọn lửa tan biến. Nhưng hắn bị thương nặng mất rồi. Bàn tay phải của hắn đen kịt, vỡ nát, cố thế nào cũng không phục hồi được nguyên trạng.

Chưa kịp hoàn hồn, viên đạn thứ hai đã bay đến. Hoàng tử Quỷ biết rằng nếu không rời khỏi đây thì hôm nay chính là ngày chết của mình. Hắn kệ xác đạn trúng ai thì trúng, lập tức bỏ trốn, nhưng trong quá trình chạy trốn còn thử bắn một sợi hấp dẫn vào đầu đối phương.

Sợi hấp dẫn đâm vào làn sương mù bao bọc quanh người xạ thủ, lập tức biến mất không còn dấu hiệu nào nữa. Lần này Hoàng tử Quỷ biết mình gặp tai họa thật rồi, tên kia dường như sinh ra để đưa hắn vào chỗ chết. Hắn chạy thật nhanh, thấy xạ thủ không đuổi theo mới hơi yên tâm. Nhất thời hắn không biết trốn đi đâu, liền trở về nhà của Tuyết Lan.

Bình Luận (0)
Comment