Hoàng Tử Quỷ

Chương 74 -

Lúc quầng sáng dịu đi, Hoàng tử Quỷ nhận ra mình đang đứng giữa một Biển Hoa, hắn vốn thích hoa nên lập tức cảm thấy bị thu hút bởi vùng đất mới. Như tên gọi của nó, Biển Hoa mênh mông như biển, trải dài muôn vạn dặm, phóng tầm mắt cũng không thấy điểm cuối. Mọi người vừa trải qua thảm cảnh tan cửa nát nhà, lúc ấy thấy cảnh tượng quá đỗi đẹp đẽ, nỗi bức bối trong lòng lập tức dịu lại.

Kỵ Sĩ Xanh cười nhạt:

- Thánh Sư Đại Trí dùng quyền năng của mình tạo ra Biển Hoa này. Hơi có vẻ khoa trương phải không? Ước mơ của ông ta là xây dựng một xã hội hoàn hảo về mọi mặt, sống trên đời mà như cõi tiên nên tự gọi quốc gia của mình là Tiên Quốc.

Trong câu nói của Kỵ Sĩ Xanh dường như ẩn chứa sự ghen tị.

Tuấn là người đầu tiên thắc mắc:

- Ông không thích chuyện đó à?

- Thánh Sư Đại Trí cấm cửa bốn người chúng ta vào Tiên Quốc. Ta chỉ có thể đưa các người đi hết Biển Hoa này.

Biển Hoa bạt ngàn, tựa như cảnh sắc thần thoại. Một con đường lát đá thoai thoải dẫn họ đi xuyên qua Biển Hoa, cứ thế đi mãi qua đồi qua núi. Trên đồi trên núi cũng chỉ mọc toàn hoa. Công trình này thật là hùng vĩ, sức người thường không làm được. Chưa kể quy mô quá lớn, chỉ riêng việc giữ cho Biển Hoa không tan nát sau một trận mưa hoặc bị thú hoang phá hoại đã đòi hỏi một cố gắng phi thường, thế nhưng dường như ở đây lại không hề có người trông coi, dù đã đi vài tiếng đồng hồ cũng chỉ toàn hoa là hoa.

Xandras lẩm bẩm:

- Hoa nhiều phát mệt. Ông lại phá hết đi bây giờ.

Nói thế thôi chứ cho tiền hắn cũng không dám phá. Cứ nhìn cung cách đối xử thì thấy Tứ đại kỵ sĩ kính nể Thánh Sư lắm, ai mà biết được làm gãy vài bông hoa chốn này sẽ mang lại hậu quả thế nào?

Hoàng tử Quỷ những muốn ngừng lại và dựng một cái lều nhỏ trên Biển Hoa này, đây chính là chốn bồng lai tiên cảnh mà hắn đã từng mơ ước từ lúc mới ra đời, là Thiên Đường đúng nghĩa. Nhưng hắn cũng tự biết rằng cuộc đời mình không được hưởng vận may đẹp đẽ như vậy, hắn cần phải đi tiếp con đường dài trước mặt, tìm ra điểm cuối của cuộc hành trình mà số phận đã dành sẵn cho hắn. Ở điểm cuối ấy hẳn sẽ không có bông hoa nào.

Sau chừng ba tiếng đi bộ không ngừng nghỉ, Biển Hoa bắt đầu nhường chỗ cho một vùng nông thôn với rất nhiều quả đồi có chiều cao và diện tích không chỉ đều nhau mà còn bằng nhau chành chạnh, không sai khác một li, tựa như ai đó đã đẽo gọi một quả đồi và sau đó nhân bản nó lên thành hàng triệu quả đồi khác. Phải quyền năng thế nào mới có thể làm được điều này? Ngay cả những nghệ nhân cả đời làm đất nặn cũng không thể tạo ra các sản phẩm hoàn hảo và giống hệt nhau như vậy được, đây là các dây chuyền sản xuất được vận hành bởi một sức mạnh nào đó vượt xa sự hình dung của con người.

Đồi nối đồi, tạo thành một Biển Đồi, có vẻ còn rộng lớn hơn nhiều so với Biển Hoa, trên Biển Đồi là các căn nhà rộng rãi, sang trọng, đầy đủ tiện nghi, được thiết kế muôn hình muôn vẻ, nhưng phổ biến nhất là các căn nhà làm bằng chất liệu gỗ sáng giản dị mà đẹp mắt.

Kỵ Sĩ Xanh lại giải thích:

- Dân số của Tiên Quốc là một trăm triệu người. Mỗi người đều sở hữu một quả đồi như thế này từ lúc mới sinh, quyền sở hữu đồi được viết vào trong Hiến Pháp, là quyền bất khả xâm phạm, tương tự quyền được ăn uống đầy đủ và quyền được giáo dục, nhưng mỗi người chỉ được sở hữu một đồi và một nhà trong suốt cuộc đời. Các quả đồi được giao dịch theo phương thức trao đổi ngang bằng, nghĩa là đồi đổi đồi, chứ không qua thị trường, không được đặt giá. Chi phí xây dựng nhà ở trên đồi được hỗ trợ bởi Thánh điện, chủ nhà có thể trả theo nhiều đợt và không phải lo lắng về lãi suất.

Tuấn trợn tròn mắt:

- Lại có chuyện tuyệt vời đến thế.

Ông Thành vốn đặc biệt quan tâm đến các công trình giao thông công cộng liền hỏi:

- Cả một quốc gia toàn đồi như thế này thì đi lại kiểu gì, giao lưu kiểu gì?

Kỵ Sĩ Xanh hất hàm lên trời:

- Họ bay. Có các thiết bị giúp người ta bay lượn một cách dễ dàng. Đấy là với những người thích ngao du, còn nếu muốn nhanh và đi theo nhóm đông người thì có thể dùng cánh cổng Obadia, rất tiện.

Obadia thở dài. Ai mà ngờ được phát kiến năm xưa của lão lại được ứng dụng rộng rãi như vậy.

Kỵ Sĩ Xanh dừng lại, nói:

- Đây là giới hạn mà ta có thể đi. Các người hãy hỏi các cư dân ở đây Thánh Sư Đại Trí. Họ sẽ chỉ đường cho các ngươi.

Tuấn lại thắc mắc:

- Nếu ông cứ vào thì sao?

- Giam cầm suốt đời.

- Họ bắt giam được ông à?

Kỵ Sĩ Xanh cười khổ:

- Ta chả là gì so với Thánh Sư, thậm chí so với trợ tá của ngài còn chưa bằng. Các người đi đi, ta quay lại đón ba người bạn của ta.

Con ngựa của Kỵ sĩ Xanh quay đầu, lững thững đi về phía ngược lại. Mọi người nhìn nhau một lúc, lại tiếp tục hướng về phía khu vực được gọi là Tiên Quốc. Đang đi, họ nhìn thấy một cô gái hết sức xinh đẹp tiến về phía họ.

Cô gái ấy mỉm cười thân thiện:

- Kính chào các cư dân mới của Tiên Quốc. Tôi là Thánh nữ Amelia, mọi người có thể gọi tôi đơn giản là Amelia. Tôi sẽ dẫn đường cho các bạn đến gặp Thánh Sư Đại Trí.

Thấy cô gái đẹp quá đỗi , ánh mắt của Xandras hấp háy:

- Em gái biết bọn anh à?

- Chúng tôi đã biết về các bạn từ lúc các bạn vừa đến nơi đây. Các bạn là những cư dân đầu tiên từ Trái Đất đến Tiên Quốc kể từ ngày Tiên Quốc thành lập, vậy nên các bạn là những vị khách cực kỳ đặc biệt. Thánh Sư Đại Trí đã đích thân yêu cầu tôi đi đón các bạn để tỏ lòng coi trọng.

Nói rồi, Amelia dẫn đường cho bọn họ tiến vào Tiên Quốc. Khung cảnh trong Tiên Quốc cực kỳ yên bình, có người già, phụ nữ, thanh niên và trẻ em, ai nấy đều vui tươi, thoải mái và yêu đời. Chặng đường dài như vậy mà họ chưa bắt gặp bất kỳ một người nào có biểu hiện buồn phiền, chán chường, phá phách hay tức giận.

Obadia thốt lên:

- Sao ai ở đây cũng vui vẻ cả vậy?

- Chúng tôi trân quý thành quả đấu tranh của mình, nên chúng tôi cố gắng để mỗi ngày sống là một ngày vui.

- Thành quả đấu tranh nào? Các người đấu tranh với ai?

- Thánh Sư Đại Trí sẽ giải thích cho các bạn mọi việc. Quãng đường từ đây đến Thánh điện rất xa, cứ đi thế này chẳng thể tới nơi, Amelia sẽ giúp các bạn rút ngắn thời gian.

Nói rồi, cảnh tượng thay đổi, cả đoàn nhận ra họ đang đứng trước một công trình xây dựng đẹp đẽ, tuy nó không quá to lớn nhưng kiến trúc toát nên vẻ trang trọng và uy nghiêm.

Obadia hỏi:

- Vừa rồi là phép thuật gì vậy?

Thánh nữ Amelia mỉm cười:

- Tôi có khả năng dịch chuyển mọi vật từ điểm này đến điểm kia trong Tiên Quốc.

- Ai trong Tiên Quốc cũng có khả năng đó ư?

- Không, chỉ có hai người thôi.

- Thánh Nữ và Thánh Sư?

- Đúng vậy.

- Nói vậy cô là một nhân vật rất cao quý?

- Tôi cao quý, nhưng không phải là một nhân vật, nếu bạn hiểu tôi là một con người.

Obadia sửng sốt:

- Không phải là người thì là gì?

- Dần dần các bạn sẽ hiểu. Bây giờ mời các bạn vào Thánh điện, Thánh Sư Đại Trí đang chờ đón.

Quá nhiều điều bất ngờ đã xảy ra kể từ lúc đoàn người đặt chân đến Tiên Quốc. Mọi người chỉ có thể im lặng theo chân Amelia tiến vào bên trong Thánh điện.

Thánh điện rất rộng lớn và được thiết kế cực kỳ đẹp mắt. Những ô cửa kính được lắp đặt khéo léo để đón nhận ánh nắng Mặt Trời, rải chúng ra đều khắp các góc của Thánh điện tạo cảm giác như những dãy hành lang đều được làm từ nắng vàng.

Dọc theo dãy hành lang dài dẫn vào trung tâm Thánh điện, có nhiều người mặc những bộ quần áo may bằng vải trông giản dị và gần gũi, tất cả đều cất tiếng chào Thánh nữ Amelia khi họ nhìn thấy cô. Amelia cũng vui vẻ chào lại.

Đi được một lúc, cuối cùng họ cũng đến nơi cần đến. Họ nhìn thấy trong đại điện có chín chiếc ghế xếp thành hành chữ V, trong đó ngồi ở đỉnh của chữ V là một người đàn ông chừng bảy mươi tuổi, ngoại hình đã già nua nhưng vẫn còn rất sung sức và nhanh nhẹn. Trên tám chiếc ghế còn lại là tám người đàn ông đang ở độ tuổi trung niên, tất cả đều có vẻ gì đó hết sức phi phàm.

Thánh nữ Amelia cười nói:

- Xin giới thiệu với các bạn Thánh Sư Đại Trí và Bát Tiên. Họ là những người chịu trách nhiệm quản lý Tiên Quốc.

Thánh Sư Đại Trí đứng dậy, tiến về đoàn người, hai tay mở rộng ra, làm một cử chỉ chào đón.

- Các vị khách quý, xin mời vào. Hoàng tử, tôi có thể thấy rằng ngài là một người chồng rất chung tình và là một người đàn ông mạnh mẽ, coi thường những lời đàm tiếu của người đời. Đó là một đức tính đáng quý. Ngài có thể đặt vợ ngài xuống chiếc bàn này, tôi sẽ tạo ra một quầng sáng bọc thi thể của vợ ngài lại để mang đến cho cô ấy sự riêng tư. Nào nào, mời các bạn của tôi ngồi xuống.

Theo cái chỉ tay của Thánh Sư, một chiếc bàn không rõ được làm bằng vật liệu gì xuất hiện ở góc phòng. Hoàng tử Quỷ nhẹ nhàng đặt thi thể của Tuyết Lan lên đó, thi thể của cô được bao phủ bởi một quầng sáng màu vàng hòa nhã, nhìn từ ngoài vào chỉ thấy lờ mờ.

Những chiếc ghế tự động xuất hiện trước dãy ghế hình chữ V, xếp thành một hàng ngang. Mọi người chia nhau ngồi xuống. Con rắn Mayarana lười biếng nằm dưới chân của số Một.

Thánh Sư mỉm cười:

- Trước hết hãy để tôi giới thiệu với các vị về Tiên Quốc. Các bạn hẳn đều đã biết về nền văn minh Thần Đại. Đó là nền văn minh đầu tiên của loài người, nó đã rất đẹp đẽ và hoàn hảo cho đến khi Vua Quỷ xuất hiện. Sự xuất hiện của Vua Quỷ dẫn đến sự hỗn loạn và cái chết của các vị thần. Khi Thần Tối Cao cảm thấy mình cũng không còn sống được mấy nỗi nữa, ngài đã dùng quyền năng vô địch của mình tạo ra một thế giới thứ hai, tồn tại song song với thế giới đầu tiên mà ngài và các bạn của ngài đã tạo ra, nhưng mục đích của thế giới thứ hai này có chút khác biệt. Chúng ta sẽ nói về mục đích này ở phần sau. Sau khi tạo ra thế giới này, ngài đã đưa một số lượng lớn những thành viên của nền văn minh Thần Đại sang đây và ngài đã ban cho những công dân đầu tiên của thế giới này ba thứ, đó là quyền năng vô tận, Tứ Đại Thánh Thú và lời hứa hẹn về một thế giới thứ ba: Thiên Đường. Nhưng chỉ người hùng mạnh nhất mới đến được Thiên Đường. Điều đó có nghĩa là trong trăm triệu người, sẽ xuất hiện một người vượt lên trên tất cả, người ấy sẽ đánh bại những người còn lại, đều là những nhân vật cực kỳ thông minh, ưu tú và quyền năng, sau đó đánh bại cả Tứ Đại Thánh Thú để đạt tới Thiên Đường. Nghe qua thì vô vị, nhưng hàm ý của nó vô cùng ghê rợn, sức hấp dẫn của Thiên Đường quá lớn, đã là những nhân vật phi thường ai cũng muốn đến được thế giới ấy. Trung bình cứ cách hai mươi nghìn năm lại xuất hiện một thiên tài xuất chúng, con người ấy sẽ trải qua vô số cuộc chém giết tàn nhẫn để loại bỏ hết các đối thủ cạnh tranh, sau đó đánh bại Tứ Đại Thánh Thú và tới được Thiên Đường. Hai mươi nghìn năm đủ để xây dựng một nền văn minh vô cùng rực rỡ, và cứ hai mươi nghìn năm nền văn minh ấy lại biến thành tro tàn. Người chết vô số. Máu chảy đầy sông. Thảm cảnh không thể nào nói hết được.

Thánh Sư ngẩng đầu lên trời, cảm thán:

- Thần Tối Cao nói rằng khi có đủ một trăm người đến được Thiên Đường thì cánh cổng Thiên Đường sẽ tự động đóng lại, tất cả những thế hệ sau đó cho dù tài năng đến đâu đi nữa cũng không thể vào được Thiên Đường. Cho đến nay đã có vừa đúng một trăm nền văn minh được tạo thành và chín mươi chín nền văn minh bị phá hủy, cũng có nghĩa là trên Thiên Đường chỉ còn lại một chỗ duy nhất. Khỏi phải nói người ta khao khát vị trí ấy đến mức nào. Nhưng mồi thơm luôn đi kèm với cạm bẫy, tôi cho rằng thứ mà tất cả đều khao khát chưa chắc đã là thứ tốt. Tôi có may mắn trở thành Thánh Sư, sở hữu một chút quyền năng tạm gọi là uy lực, tôi là người mạnh nhất trong thế hệ của mình, nhưng tôi không muốn phá tan nền văn minh mà tổ tiên của tôi đã mất bao công sức mới gây dựng nên được, thay vì thế tôi muốn đem lại hạnh phúc và tình yêu cho những người dân của tôi. Tôi đã dẹp tan vô số cuộc nổi dậy, đánh bại vô số kẻ thách thức, tiêu diệt vô số nhân vật anh hùng, tất cả chỉ để giữ cho những người mà tôi yêu quý một cuộc sống bình yên, để cho con trẻ không phải chứng kiến cái chết tàn khốc của cha mẹ chúng. Nền văn minh của chúng tôi đã duy trì được một triệu năm, một triệu năm dài đằng đẵng, ngập tràn hạnh phúc và vinh quang, nhưng dường như nó sắp đến hồi kết thúc.

Thánh Sư Đại Trí ngừng lời, gương mặt ông lâm vào trầm tư:

- Cây muốn lặng mà gió chẳng đừng. Tôi đã đáp ứng được tiêu chí là người mạnh nhất, chỉ cần đánh bại Tứ Đại Thánh Thú sẽ được lên Thiên Đường. Cứ cách nghìn năm một lần, Tứ Đại Thánh Thú lại tìm đến Tiên Quốc khiêu chiến. Nói không ngoa, tôi được người đời gọi là Thánh Sư vĩ đại nhất trong lịch sử, chỉ lật bàn tay là đánh bại được chúng, nhưng như thế thì hỏng việc mất, thế nên mỗi lần bốn con súc sinh ấy đến lại phải cử Thánh Nữ Amelia và Bát Tiên ra đánh hộ. Việc này đối với bọn họ thật không dễ dàng. Tất cả đều phải cố gắng rất nhiều. Gần đây, chúng lại có dấu hiệu mạnh lên, trận chiến tiếp theo các bạn của tôi chưa chắc đã thắng được. Nếu họ thua thì thế giới này sẽ tan vỡ theo cách này hay cách khác. Nền văn minh thứ một trăm sẽ bị hủy diệt, hàng triệu người sẽ chết. Tôi sẽ đến Thiên Đường, nhưng để làm gì? Tôi không cần Thiên Đường. Thứ tôi muốn là được thấy những đứa trẻ con cười mỗi ngày, được thấy chúng sống trong hạnh phúc và nhìn chúng lớn lên. Đó là món quà lớn nhất dành cho tôi.

Bình Luận (0)
Comment