Hoàng tử Quỷ hít một hơi dài:
- Lời thề Sắt Đá có nghĩa gì?
Thánh Sư Đại Trí nhìn hắn, cặp mắt thông tuệ của ông như xuyên thấu mọi mưu đồ trên thế gian:
- Để hiểu được Lời thề Sắt Đá trước hết phải hiểu được nhiệm vụ của Bốn kỵ sĩ Khải Huyền. Họ được Thần Tối Cao ban cho sự bất tử và nhiệm vụ quan trọng nhất của họ không gì khác là chờ đón ngài, Hoàng tử Quỷ, ngài là đứa con được tiên tri của Vua Quỷ, ngài đã được định sẵn sẽ hủy diệt thế giới này và khiến những đứa trẻ con vô tội mất bố, mất mẹ, Lời thề Sắt Đá ấy dành cho ngài, ngài đã thề rồi, đúng chứ? Ngài sẽ phải thực hiện lời thề ấy. Ngài sẽ phải giết tôi, giết Thánh nữ Amelia, giết Bát Tiên và tất cả những người ngài đã gặp trên đường đến đây, kể cả người già, phụ nữ và trẻ em; ngài sẽ kết thúc cuộc đời của Tứ Đại Thánh Thú và đến Thiên Đường để hoàn thành mong ước của Thần Tối Cao. Ngài có hiểu được điều đó không? Ngài có biết ngài là ai không?
Hoàng tử Quỷ đáp lại trong mơ hồ:
- Ta là ai?
- Ngài là một công cụ giết người. Ngài vừa là công cụ giết người của Vua Quỷ vừa là công cụ giết người của Thần Tối Cao.
- Ta đã biết cha ta muốn gì ở ta. Nhưng tại sao, tại sao cả Thần Tối Cao cũng muốn sử dụng ta? Và cho mục đích gì?
- Theo như tôi hiểu, khi một trăm vị trí trên Thiên Đường được lấp đầy, các vị thần sẽ sống lại. Họ sẽ hội đủ sức mạnh để tái sinh từ cõi chết. Tất cả những vị anh hùng, những con người xuất chúng, những thiên tài từ trước đến nay từng tới Thiên Đường đều chỉ là công cụ của các vị thần. Tất cả, bao gồm cả ngài nữa, là thức ăn, là chất bổ, là liều thuốc để họ tái sinh và trở nên hùng mạnh hơn bao giờ hết.
- Hoang đường.
Hoàng tử Quỷ run rẩy. Cảm xúc của hắn lúc ấy mới phức tạp làm sao, đủ cả tâm trạng căm phẫn, sợ hãi, và lo lắng. Chẳng lẽ cuộc đời của hắn đã được định sẵn từ trước khi hắn sinh ra? Chẳng lẽ số phận của hắn lại tàn nhẫn đến thế? Chẳng lẽ tất cả mọi người thuộc cả hai phe chỉ nhìn hắn như một thứ vũ khí, ngoài điều đó ra cuộc đời hắn không còn bất cứ giá trị nào nữa ư? Hắn nghĩ về cuộc đời mình và bất giác cảm thấy ghê tởm. Hắn đã giết vô số người, sẽ còn bị buộc phải giết vô số người nữa. Hắn đâu có muốn thế, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác.
Thánh Sư Đại Trí nhìn hắn với ánh mắt cảm thông:
- Tôi hiểu ngài nghĩ gì. Tôi buồn cho ngài, giống như ngài đang buồn cho chính mình.
- Hãy giết ta đi. – Hoàng tử Quỷ đứng bật dậy. – Xin ông đấy, hãy giết ta đi. Ta muốn được chết ngay bây giờ. Ta chán cuộc sống này lắm rồi. Ta từ chối làm công cụ giết người của kẻ khác. Ta muốn được tự định đoạt số phận của ta. Ta muốn dùng cái chết để chấm dứt mọi chuyện.
- Ngài tưởng ngài chết mà dễ hay sao?
- Câu nói ấy nghĩa là gì?
- Hãy thử nghĩ lại mà xem, đã bao nhiêu lần lẽ ra ngài đã chết, nhưng may mắn thế nào ngài lại còn sống. Chẳng phải có một thế lực bí ẩn hết lần này đến lần khác che chở cho ngài, bảo vệ tính mạng của ngài, duy trì sự sống của ngài hay sao? Ngài thử tự tử mà xem có thành công không. Tôi dám cá là không. Thế lực ấy sẽ bảo vệ ngài bằng mọi giá. Từ bảo vệ có lẽ không chính xác lắm. Trên thực tế hắn đang nuôi ngài như nuôi một con lợn, một tên hề, một thằng sát thủ cho đến cái ngày mà hắn sẽ lợi dụng ngài cho mục tiêu xấu xa của hắn. Dòng Chảy Định Mệnh, ngài đã bao giờ nghe đến cái danh từ ấy chưa? Dòng Chảy Định Mệnh nói rằng ngài phải sống, ngài không thể chết bởi cái chết của ngài sẽ hủy hoại kế hoạch cuối cùng, âm mưu cuối cùng, mục tiêu cuối cùng: Chân Thức.
- Chân Thức là gì?
- Tôi không biết. Tôi chỉ đoán rằng Chân Thức không đẹp đẽ như cái tên của nó.
Hoàng tử Quỷ đứng im như phỗng. Câu nói của Thánh Sư Đại Trí gieo vào đầu hắn những ý nghĩ quái lạ. Đúng vậy, hắn đã từng nghĩ một cách đơn giản rằng mình sống đến giờ là một kỳ tích, rằng sự sống của hắn là do bản thân hắn đã chiến đấu hết sức để giành lại được, nhưng dường như đó không đơn thuần là nỗ lực hay may mắn. Có bàn tay nào đó đã can thiệp để cứu hắn vào những thời điểm sinh tử, những thời điểm tưởng như không thể lật ngược được tình thế nữa. Đó không thể là vận may. Người ta không thể cứ may mắn hết lần này đến lần khác. Bàn tay ấy, người không biết thì nghĩ là số phận, người biết thì hiểu rằng đó chính là quyền năng siêu việt, quyền năng đó của ai thì hãy còn chưa rõ ràng, nhưng đó chắc chắn là một thế lực mà hắn không thể đối kháng được.
Lại nữa, bây giờ giả sử hắn chán đời muốn tự sát thì phải làm thế nào? Hắn không thể tự sát bằng cách thông thường. Chẳng lẽ hắn lại mua dây thừng về treo cổ? Nhảy cầu? Đóng kín cửa trong phòng rồi bật khí gas? Kê súng lục vào đầu? Cưa bom? Không, không thể nào. Hắn có lẽ chưa thực sự đạt tới đẳng cấp bất tử bất diệt nhưng ngay cả như vậy thì cái chết cũng đã là một thứ gì đó vô cùng xa lạ và khó với tới. Cần phải vô cùng hùng mạnh mới có thể trừ diệt được hắn một cách toàn diện. Thứ mà trước đây hắn xem như một quyền năng, một diễm phúc, một vận may, thì trong ánh sáng mới được Thánh Sư Đại Trí chiếu rọi thực tế lại là một lời nguyền rủa, một cơn ác mộng và là một thứ ma quỷ hắc ám đã được kẻ thù bí ẩn cài đặt sẵn vào trong người để hướng dẫn hắn đi trên con đường không mong muốn.
Hoàng tử Quỷ thở dài, trong sự vô thức nước mắt bất giác chảy ra dàn dụa. Ôi, nếu ngay cả quyền tự quyết sống chết cũng là một giấc mơ không với tới được thì cuộc đời hắn còn gì để chờ mong?
- Khốn kiếp.
Martha ôm chặt lấy hắn. Trong ánh mắt của cô bùng cháy ngọn lửa của lòng can trường và khao khát chiến đấu với nghịch cảnh.
- Đừng khóc. Em luôn ở bên cạnh anh. Chúng ta sẽ tìm ra cách để chống lại số phận của anh.
- Cách gì, cách gì đây, Martha? Những kẻ đã sắp xếp cuộc đời của anh mạnh hơn anh quá nhiều. So với chúng anh chẳng là gì cả. Thần Tối Cao, Vua Quỷ, các ngươi cũng chỉ là những con chó mà thôi.
Câu nói ấy thật tuyệt tình mà cũng thật dũng cảm, tất cả mọi người trong Thánh điện đều nhìn hắn sửng sốt tựa như đang nhìn thấy vật thể lạ. Hắn vừa sỉ nhục hai người mạnh nhất vũ trụ từ trước đến nay, một trong hai người là bố hắn, nhưng sau lời nói này thì còn bố con gì nữa?
Martha ngẩng đầu lên nhìn Thánh Sư Đại Trí:
- Ông có thể làm gì không?
Thánh Sư Đại Trí thở dài buồn bã:
- Sức mạnh của ta chưa đủ. Ta đã nghĩ về cuộc gặp này trong suốt một triệu năm, nhưng không tìm được câu trả lời. Định Mệnh là một cái gì đó rất khó cưỡng lại.
- Vậy là cứ đợi Định Mệnh đến hay sao?
- Chúng ta còn thời gian. Cứ từ từ suy tính.
Đoàn của Hoàng tử Quỷ chia nhỏ ra, sống rải rác trong các khu vực phân biệt theo màu sắc. Hắn, Martha, Tuấn, bà Mai, ông Thành, và Obadia sống cùng nhau trong một khu vực có màu chủ đạo là xanh lá cây, được gọi là Khu Xanh Lá Cây, trong Khu Xanh Lá Cây lại phân biệt thành các tiểu khu Dương Xỉ, Tùng, Bách, đại để là các loài thực vật chung màu sắc và dễ liên tưởng với nhau. Dân số trong từng tiểu khu không đông. Tiểu khu và nhìn rộng ra là toàn bộ Tiên Quốc không có hệ thống giao thông công cộng, nhờ vậy mà cực kỳ yên tĩnh và trong lành. Người nào muốn di chuyển ở cự li gần có thể sử dụng các thiết bị bay tiên tiến hơn đứt các thiết bị bay từng được công bố trên Trái Đất, chúng tiện lợi, nhỏ gọn, rất nhẹ, có thể mặc cả ngày mà không hề cảm thấy vướng víu gì cả. Nếu muốn làm việc gì khó có thể nhờ cậy Amelia. Amelia hiện diện cùng lúc ở mọi nơi, là một nhân vật nhiệm màu có quyền năng không giới hạn trong Tiên Quốc, nàng đáp ứng được các yêu cầu đa dạng, luôn luôn đi kèm với nụ cười dễ thương và sự thân thiện. Nàng đóng nhiều vai, thực hiện mọi nhiệm vụ, từ nhân viên y tế, nhân viên cảnh sát, nhân viên cứu hỏa, thậm chí cả chuyên gia tâm lý, giáo dục trẻ em và người tư vấn hạnh phúc hôn nhân gia đình. Mọi người đều yêu mến nàng. Nàng mạng mẽ và toàn năng. Nàng đã được Thánh Sư thiết kế như cánh tay phải, là nhân vật trụ cột giúp duy trì sự vận hành mang tính khoa học, tốc độ, toàn diện và hợp lý của các dịch vụ và chức năng trên toàn bộ Tiên Quốc.
Ở Tiên Quốc có Amelia rồi thì không cần các lực lượng thông thường khác. Một mình Amelia làm tất cả mọi việc, chẳng những thế còn làm một cách nhanh chóng, đơn giản, hiệu quả. Amelia mang lại niềm vui và hạnh phúc cho nhân dân Tiên Quốc. Nhờ có sự hiện diện của cô mà bao khó khăn được giải quyết. Đối với các công việc bẩn thỉu và xấu xí hơn, chẳng hạn như xử lý rác thải, xử lý đường ống cống và các thứ tương tự đã có Người Bạn là một dạng sống cao cấp khác trong hình hài nam giới, nhưng Người Bạn không mạnh bằng Thánh Nữ. Người Bạn cũng rất được yêu quý. Thực sự mà nói Thánh nữ Amelia có thể làm mọi việc mà Người Bạn làm, nhưng điều đó sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh Thánh nữ của cô, vậy nên Thánh Sư Đại Trí đã phân chia các công việc rõ ràng, phù hợp với từng người.
Trong Tiên Quốc mọi người đều yêu quý lẫn nhau và yêu quý tập thể. Cuộc sống của họ tương đối dễ chịu, không cần làm việc quá căng thẳng, vất vả, cũng không cần đấu tranh dữ dội cho quyền lợi vật chất, thứ mà họ tuy không tỏ thái độ coi thường, nhưng đồng thời cũng không quá đề cao. Họ sống bình an, hiếm khi thấy tụ tập đông người trên đường phố, mà ngay cả các con phố cũng hầu như không tồn tại, lý do đơn giản là làm gì có giao thông công cộng mà cần phố phường, thay vì thế các kiến trúc phổ biến là vườn hoa, công viên, hồ nước, tượng đài nghệ thuật và các công trình tuyệt vời khác được xây dựng một cách hài hòa với môi trường thiên nhiên.
Ở ngay cạnh nơi Hoàng tử Quỷ sống là một công viên như thế. Vào mỗi buổi chiều hắn thường ra đó đi dạo bộ một mình, ngắm nhìn Mặt Trời đỏ xa xa trên bầu trời màu vàng cam, cảm nhận gió mát và tiếng cười của trẻ em. Hắn cảm thấy môi trường nơi đây trong lành và hòa bình. Mọi người tuy chẳng ai biết hắn, nhưng vẫn gật đầu chào hắn và hắn gật đầu chào lại. Tất cả như người một nhà. Cư dân ở đây dường như có nhiều thời gian rảnh rỗi để suy ngẫm, đi dạo, sum vầy cùng gia đình và bạn bè, cũng vì vậy mà nghệ thuật rất phát triển, minh chứng điển hình là các bản nhạc được phát công khai ở các địa điểm công cộng, chúng không phải là sản phẩm của các nghệ sĩ chuyên nghiệp sáng tác lấy tiền, mà thường là các tác phẩm ngẫu hứng của những cư dân am hiểu nhạc lý. Các tác phẩm này nghe khúc triết, sáng rỡ, tràn đầy năng lượng và mang theo các âm hưởng cuồng nhiệt, làm xúc động cả những người không chia sẻ cùng bối cảnh văn hóa. Khi biết điều này Hoàng tử Quỷ có chút khó tin. Trình độ cảm thụ âm nhạc, nghệ thuật, khả năng sáng tác, biểu diễn của những người dân Tiên Quốc cao đến thế ư? Những bản nhạc của những người dân bình thường đã đạt đến trình độ của Beethoven, Mozart, Bach và các nghệ sĩ vĩ đại nhất trong lịch sử loài người, vậy mà phần lớn họ đều vô danh. Dường như họ chẳng quan tâm gì đến danh vọng, tên tuổi, sự nghiệp, những thứ mà con người trên Trái Đất dành cả đời theo đuổi và đắm chìm trong đó, họ sáng tác chỉ bởi nhu cầu tự thân, họ muốn đem trải nghiệm và cảm xúc của mình biến thành lời ca tiếng hát và đã khi thành công rồi thì họ lại tìm đến các trải nghiệm mới.
Vào một buổi chiều nọ hắn nhìn thấy một đám trẻ con đang tụ tập trên bãi cỏ, chúng đang thảo luận về một đề tài nào đó mà hắn không muốn nghe lỏm, nhưng cứ nhìn vào mô hình mà chúng cầm trên tay thì có thể hiểu đó là một chiếc tên lửa có thiết kế rất hiện đại, ít nhất là so với các mẫu tên lửa hắn từng thấy trước đây. Đứa bé con trưởng nhóm trong tầm mới mười tuổi mà thôi, tuy nhiên đã ăn nói rất lưu loát và tràn đầy sự tự tin. Nó giải thích cho các bạn cùng tuổi nó hoặc bé hơn một chút về mô hình tên lửa mà nó cầm trên tay, sau đó trả lời các thắc mắc mà không hề tỏ ra bối rối hoặc ngắc ngứ. Xung quanh bọn trẻ không thấy sự hiện diện của người lớn. Dường như mọi người đều tin tưởng rằng sẽ chẳng có gì xảy ra với chúng, và họ nên thả tay để chúng được làm những gì chúng muốn.
Hắn ngồi nhìn lũ trẻ thảo luận sôi nổi và bất giác nghĩ về đứa con mà mình sẽ không bao giờ có được. Hắn cảm thấy ủ rũ. Ý nghĩ của hắn trở nên mông lung. Lúc ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy đứa trẻ lúc nãy giải thích cho các bạn nghe về mô hình tên lửa đang đứng ngay trước mặt hắn. Nó nhìn hắn với vẻ chăm chú.
- Chú đang buồn à?
Hắn khẽ gật đầu.
- Cháu biết chú là ai.
- Vậy ư?
- Mọi người đều biết chú là ai.
- Ta là ai?
- Chú là người được cử đến đây để phá hủy thế giới này.
- Cháu nói đúng rồi. Cháu không sợ ta sao?
- Không. – Và đứa trẻ giải thích. – Thánh Sư đã dạy rằng cần phải đón nhận tất cả với tâm thế bình tĩnh, bởi chỉ có bình tĩnh mới mang lại sự sáng suốt và giải pháp.
- Đó là một lý thuyết đẹp.
- Đó không phải là lý thuyết mà là thực tế. Bọn cháu đang tìm giải pháp cho hành tinh này.
- Các cháu ư? Các cháu còn quá bé.
- Không ai là quá bé trước vấn nạn tập thể. Mọi người đều có quyền và trách nhiệm tìm câu trả lời.
- Ở đây ai cũng nói chuyện như cháu à?
- Không phải tất cả đều như vậy. Mọi người sống theo cách mình muốn. Đây là cách sống mà cháu muốn.
- Ta đang nghĩ rằng có khi cháu còn trưởng thành hơn cả ta. Nào, nói ta nghe, cháu tên là gì và giải pháp của cháu là gì?
Đứa trẻ ngồi xuống bên cạnh hắn:
- Cháu là Mùa Xuân. Mẹ cháu giải thích rằng tên cháu mang theo hy vọng của bà về một tương lai đẹp đẽ. Chú có biết nơi chúng ta đang sống là như thế nào không?
Hoàng tử Quỷ lắc đầu.