Vào lúc này, Hoàng tử Quỷ đang lặng lẽ đứng trước thi thể Tuyết Lan. Hắn đã ở bên cạnh cô trong một khoảng thời gian, đây là thói quen của hắn, hàng ngày hắn đều đứng trước thi thể của cô hàng giờ đồng hồ, yên lặng như chính bản thân hắn đã biến thành một thây ma.
Đằng sau lưng hắn vang lên tiếng nói của Thánh Sư Đại Trí.
- Cậu đã quyết tâm rồi.
Hoàng tử Quỷ chậm rãi quay người về phía Thánh Sư.
- Ông đã đến đây lâu chưa?
- Đủ lâu để biết cậu đang nghĩ gì.
- Ông đọc được suy nghĩ trong đầu tôi sao?
Thánh Sư khẽ gật đầu:
- Tôi không thể không đọc nó.
- Ông đọc được suy nghĩ của tất cả mọi người?
- Tôi có thể đọc được suy nghĩ của tất cả mọi người trong Tiên Quốc, kể cả Kỵ Sĩ Xanh lúc ông ta đưa các cậu đến đây.
- Thật là một quyền năng vĩ đại đến mức khó tin. Nhưng ông có thấy điều đó hơi xâm phạm quá đáng đến quyền riêng tư cá nhân không?
- Có thể, nhưng đó là cái giá phải trả cho nền hòa bình. Tôi cần đặt mọi thứ dưới quyền kiểm soát của mình để đảm bảo rằng sẽ không có bất cứ âm mưu nào nhằm vào những người dân của đất nước tôi.
- Đó là biểu hiện của sự độc tài.
- Đó là biểu hiện của sự hiệu quả. Tuổi thọ trung bình của người dân Tiên Quốc là ba trăm tuổi, tỷ lệ người phạm tội trên một triệu dân là không phẩy không một phần trăm, và chỉ số hạnh phúc là chín chín trên thang đo một trăm. Tiên Quốc chính là Thiên Đường của loài người.
- Đó là một sự độc tài hiệu quả. – Hoàng tử Quỷ lạnh lùng nói. – Xin Thánh Sư cao quý cho biết ngài đã đọc được gì từ đầu của tôi?
- Những dòng suy nghĩ đi từ mông lung đến cụ thể, từ hỗn loạn đến thống nhất và từ phân vân đến quyết tâm sắt đá không gì lay chuyển nổi. Tôi biết rằng mọi thứ đều từ cô gái này mà ra.
Ánh mắt của hai người hướng về thi thể của Tuyết Lan.
Hoàng tử Quỷ càng trở nên lạnh lùng hơn:
- Hãy giải thích câu nói ấy đi.
- Vì sao cậu không đem vợ mình đi chôn?
- Chôn cất sẽ khiến thi thể phân hủy. Tôi không muốn mất cô ấy.
- Cậu luôn có thể tưởng nhớ cô ấy trong trái tim cậu.
- Tưởng nhớ sẽ sinh ra ảo giác. Ảo giác làm mờ đi các vết sẹo tinh thần và khiến chúng ta quên đi sự thật đắng cay. Hàng ngày tôi đều trò chuyện với cô ấy để tự nhắc nhở mình về những điều tồi tệ đang diễn ra trên thế gian này.
- Vì thế nên cậu muốn phá hủy nó? Cái thế giới tồi tệ mà cậu nói.
- Tất cả thế giới của loài người, cho dù ở đâu đi nữa, cũng đều được xây dựng trên nền móng của sự mục ruỗng. Nền móng ấy đã hình thành ngay từ khi Thần Tối Cao tạo ra loài người. Nó đã ăn sâu bén rễ, không thể nào sửa chữa được, chỉ có cách phá hủy tất cả để xây dựng lại từ đầu.
- Cậu có nghĩ rằng đó là một cách làm cực đoan hay không?
- Tại sao ông luôn hỏi, mà không giảng giải cho tôi?
Thánh Sư Đại Trí mỉm cười, nụ cười của một nhà hiền triết, chứa đầy sự thấu hiểu, bình thản và ôn hòa:
- Người ta không thể bước vào một căn nhà đã bị khóa cửa. Cậu không định cho tôi vào căn nhà của cậu. Mọi lời nói của tôi vì thế sẽ trở nên vô nghĩa.
- Đừng làm mất thời gian của cả hai người chúng ta nữa.
- Cậu nói đúng, vậy thì tôi sẽ trao đổi một cách thẳng thắn. Tôi đã theo sát cậu. Tôi đã đọc mọi ý nghĩ của cậu từ lúc cậu bước chân vào Tiên Quốc. Tôi hiểu rằng ý định ban đầu của cậu khi mang thi thể cô Tuyết Lan đi là để nhắc nhở chính bản thân cậu về sự tồn tại của cô ấy, về mối tình sâu sắc giữa hai người. Nhưng không chỉ nhắc nhở cậu, mà còn là để nhắc nhở những người xung quanh về tội lỗi của họ. Sự hiện diện của Tuyết Lan dưới dạng một cái xác không hồn sẽ tạo nên áp lực thường trực cho Xandras và Kai. Sau đó, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Kể từ khi biết về Thiên Đường, cậu liền nảy ra ý nghĩ rằng nếu cậu lên được Thiên Đường, cậu sẽ có cách làm cho vợ mình sống lại. Ý nghĩ đó đeo bám cậu không rời. Dần dần, cậu trở nên quyết tâm hơn bao giờ hết. Cậu tin rằng thế giới này phải trả giá cho cái chết của cô Tuyết Lan và nếu sự trả giá đó mang lại sự sống cho cô thì cậu cần phải thực hiện nó bằng mọi giá. Cậu nói xem, những điều tôi vừa nói có phải sự thật không?
Hoàng tử Quỷ thở dài:
- Không sai chút nào. Nhưng rồi tôi lại nghĩ về Mùa Xuân, về Amelia, và cả ông nữa, Thánh Sư, tôi nghĩ về những gì ông đã làm cho đất nước này, và lòng quyết tâm của tôi bỗng trở nên lung lay.
- Cảm ơn cậu vì đã quan tâm đến người khác. Cho dù cậu lên được Thiên Đường, vợ cậu cũng không thể sống lại. Tôi có thể khẳng định điều đó.
- Ông nói dối. Khi đủ một trăm người trên Thiên Đường, các vị thần sẽ sống lại, vậy thì cải tử hoàn sinh là chuyện hoàn toàn có khả năng xảy ra.
- Các vị thần chưa bao giờ thực sự chết đi, sự hồi sinh của họ chỉ là sự tỉnh thức mà thôi.
- Ông nói dối.
- Tôi biết dù mình có nói gì đi chăng nữa cậu cũng không tin. Tình yêu mù quáng và lòng căm hận vô lý với sự sống của cậu cuối cùng sẽ đẩy chúng ta vào thế đối đầu. Khi đó, tôi sẽ phải giết cậu dù lòng không muốn.
- Ông có thể làm điều đó ngay bây giờ.
- Tôi không thể giết một người chỉ vì ý nghĩ trong đầu anh ta, cũng như không thể buộc tội một người chưa phạm tội.
Thánh Sư Đại Trí bước đến chiếc ghế gần đó và ngồi xuống, dáng vẻ chẳng khác gì cụ già đang tìm chỗ nghỉ chân.
- Tôi muốn kể cho cậu nghe về cuộc đời tôi. Cậu có sẵn lòng nghe không?
Hoàng tử Quỷ gật đầu. Thánh Sư Đại Trí chậm rãi kể:
- Nhà tôi nhờ thừa hưởng nguồn gen tốt mà ba đời đều tiếp nhận thành công giọt máu của Thần Tối Cao. Ông nội tôi, bố tôi và sau đó là tôi. Năm tôi lên một tuổi, tôi trở thành đứa trẻ nhỏ tuổi nhất từng hòa huyết máu Thần mà không chết. Cậu có thể hỏi tại sao tôi lại liều mạng đến thế? Chẳng lẽ không ai ngăn tôi lại hay sao? Thực tế là tôi không hề chủ động uống giọt máu ấy, không đứa trẻ một tuổi nào muốn uống máu người khác, tôi bị bố tôi ép uống. Ông ấy có lý do để làm điều đó. Ông ấy là một trong những bậc quyền năng nên đã trở thành mục tiêu truy sát. Vào đêm hôm ấy, cả nhà tôi đều bị giết, khi đã bị thương rất nặng, bố tôi liền ép tôi uống máu của Thần Tối Cao và trước khi kịp biết tôi liệu có chịu đựng giọt máu thần thánh hay không, ông đã quẳng tôi xuống vực sâu muôn trượng. Ông ấy bị giết ngay sau đó.
Gương mặt của Thánh Sư Đại Trí không lộ chút vẻ đau thương nào mà chỉ như người đang thuật lại một câu chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
- Nhờ giọt máu của Thần Tối Cao mà tôi thoát nạn. Trong những năm tháng sau đó, tôi lớn lên nhờ tình thương yêu vô điều kiện của những người hàng xóm nghèo khổ và đó chính là thứ đã làm mờ nhạt đi lòng căm thù của tôi. Tôi dần hiểu được rằng người có lỗi lớn nhất không phải là kẻ đã truy sát cả nhà tôi mà là người đã bày ra trò chơi này, trò chơi cho phép kẻ chiến thắng cuối cùng được lên Thiên Đường và được hưởng mọi quyền lợi to lớn trong khi kẻ thua cuộc phải chịu đựng một cuộc sống đầy khổ đau. Về bản chất tôi cũng như cậu thôi, chúng ta đều chịu đau khổ và mất đi người thân yêu nhất, nhưng tôi không chọn con đường tàn sát tất cả, tôi muốn đứng lên để đấu tranh với những kẻ đang thao túng cuộc chơi và đem lại hạnh phúc vĩnh hằng cho những người sinh ra trong đất nước này. Tôi đã nhìn thấy con đường của mình từ năm mười tuổi, lúc tôi quyết định tiếp nhận giọt máu thứ hai của Thần Tối Cao và kể từ lúc đó tôi chính thức được người đời ưu ái phong là Thánh Sư. Trong lịch sử chưa từng có ai trở thành Thánh Sư ở độ tuổi trẻ như vậy, càng không có ai chưa bao giờ được Mạc Khải lại hòa huyết lần thứ hai không chết. Nhưng tôi không muốn dừng lại. Tôi hiểu rằng hai giọt vẫn là chưa đủ, tôi cần mạnh hơn nữa, và mang theo lòng quyết tâm sắt đá tôi đã tiếp nhận giọt máu thứ ba vào năm tôi hai mươi tuổi. Lại một lần nữa tôi thành công.
Đôi mắt của Thánh Sư Đại Trí nhắm lại. Lúc chúng mở ra, lần đầu tiên Hoàng tử Quỷ nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong đó.
- Sau bao nhiêu năm, tôi nhận ra rằng tha hóa là một xu hướng rất mạnh, hay có thể nói rằng gần như tất yếu của con người. Con người dễ trở nên xấu xa. Chúng ta là một giống loài dễ bị môi trường tác động, những yếu tố ngoại cảnh và cảm xúc làm lung lay bản chất tốt đẹp và đẩy chúng ta xa rời khỏi các lý tưởng ban đầu. Cậu là một trường hợp như vậy, Vua Quỷ cũng là một trường hợp như vậy, xuất phát điểm của ông ấy thật đẹp đẽ và cao cả nhưng cái chết thảm khốc của vợ con đã biến ông ấy trở thành kẻ giết người không ghê tay.
- Ông thì sao, Thánh Sư?
- Áp lực đã biến tôi thành ra như thế này đây, già nua và kiệt sức. Tuổi của tôi chỉ bằng một phần ba của số Một nhưng ông ấy vẫn trẻ trung còn tôi như người gần đất xa trời. Thành công luôn phải trả giá theo cách này hay cách khác. Tôi đã làm việc chăm chỉ trong suốt một triệu năm để nhân dân của tôi được thụ hưởng nhiều hơn, để những đứa trẻ có tuổi thơ và người lớn được quyền theo đuổi ước mơ, nhưng đến một lúc nào đó người ta không thể tiếp tục gồng mình lên được nữa. Tôi nghĩ rằng mình đã sẵn sàng cho Cuộc Chiến Cuối Cùng, cuộc chiến sẽ định hình vũ trụ này trong ba triệu năm tới. Tôi đã cố gắng tránh cuộc chiến ấy bằng mọi giá, nhưng sức của tôi sắp cạn, trong khi những mối đe dọa ngày càng lớn hơn và nghiêm trọng hơn. Trì hoãn đã không còn là giải pháp. Muốn tồn tại người ta phải giải quyết kẻ gây ra vấn đề. Trong cuộc chiến này rất nhiều người sẽ chết, có lẽ tôi cũng là một trong số đó, nhưng tôi nhìn về cái chết một cách bình thản. Cuộc chiến nào cũng có người thua, kẻ thắng. Hoàng tử Quỷ, các vị thần sẽ hồi sinh, và tôi e rằng lần này sẽ không có Vua Quỷ nào cản tay họ lại nữa. Có lẽ cậu không biết, nhưng tôi đặt rất nhiều niềm tin vào cậu.
- Tại sao ông lại tin tôi? Tôi có gì để ông tin.
- Sau khi tiếp nhận giọt máu thứ ba, tôi đã có một viễn tưởng về cậu, người có thể hủy diệt cả vũ trụ, nhưng cũng có thể cứu nó. Vấn đề là cậu sẽ chọn đi theo con đường nào.
- Tôi đã hủy diệt Trái Đất. Câu trả lời chẳng phải hết sức rõ ràng rồi sao?
- Trái Đất chỉ là ngôi làng trong vũ trụ rộng lớn và mênh mông. Mọi sự có diệt tất có sinh, khi cậu đã đạt đến một mức độ nào đó thì quyền năng là vô hạn. Mọi sự tùy thuộc vào lựa chọn của cậu. Chính vì thế mà tôi đã quyết định sẽ để cho cậu sống. Tôi già rồi, cần một người giúp đỡ, một niềm tin và hy vọng. Có lẽ tôi đã phạm sai lầm, nhưng chàng trai ạ, sai lầm là một phần của cuộc sống.
Thánh Sư Đại Trí đứng dậy, sự phấn khích thoáng qua lúc nãy trong chớp mắt đã không còn nữa, gương mặt của ông lấy lại sự bình thản và an nhiên, tính cách đã giúp ông đương đầu với muôn vàn bão tố trong suốt một triệu năm qua, và ông vỗ vai Hoàng tử Quỷ như một bậc trưởng bối an ủi đứa trẻ trong nhà.