Martha kéo tay Hoàng tử Quỷ:
- Anh, em nghĩ rằng em đã mang thai.
- Nhanh vậy ư?
- Em có thể cảm nhận được hơi thở của nó. Hơi thở ấy đồng điệu với anh, nhưng sức sống ẩn chứa trong đó vô cùng lớn lao.
- Thật kỳ diệu.
Hoàng tử Quỷ đứng lên, toàn bộ Thần Ngục theo cái đứng của hắn mà sáng lên rực rỡ. Mái tóc dài của hắn tung bay phất phới.
- Martha, anh cần phải quay về Tiên Quốc. Ở đó còn một số người anh cần cứu và một số người anh cần giết.
- Em sẽ đi cùng anh.
- Như thế liệu có nguy hiểm?
Martha đáp lại đầy kiêu hãnh:
- Liệu ai có thể chiến thắng chúng ta nữa đây?
- Các vị thần.
- Anh cũng đã là một vị thần rồi. Vị thần thứ Mười Một. Đừng sợ chúng. Chúng không thể đánh bại anh.
Hoàng tử Quỷ mỉm cười. Hắn hôn lên trán của Martha:
- Sợ thì không. Chúng ta đi thôi.
Martha dùng Tử Hỏa Kiếm chém rách không gian, mở đường ra khỏi Thần Ngục. Họ định quay trở lại Tiên Quốc, nhưng ngay khi ấy trên người Hoàng tử Quỷ hiện ra các ngọn lửa lập lòe, hắn hiểu rằng mình đang bị cưỡng ép đến Thiên Đường.
- Martha, anh nghĩ rằng em sẽ phải đến Tiên Quốc một mình.
Gương mặt của Martha hết sức bình tĩnh:
- Em sẽ ổn thôi, anh đừng lo.
- Hãy cứu Tuấn và tìm thi thể của Tuyết Lan.
Đó là những câu nói cuối cùng của Hoàng tử Quỷ trước khi hắn biến mất.
Tuyết Lan một mình trở về Tiên Quốc. Đất nước một thời phồn thịnh, tươi đẹp, yên vui, lúc này chỉ còn là một đống hoang tàn, tất cả các công trình xây dựng đều đổ nát, máu chảy ngập đất, quang cảnh đúng y như vùng chiến địa. Điều duy nhất không thấy ở đây là xác người. Cả trăm triệu xác chết đều đã hóa thành dưỡng chất phục vụ cho quá trình lột xác của Hoàng tử Quỷ.
Tiên Quốc rộng lớn, tìm người thật khó khăn. Martha mở Mắt Thần, mãi vẫn không thấy dấu vết của sự sống. Amelia, số Một, Xandras đều biến mất, cứ như bốc hơi vào không khí. Thật may mắn, thi thể của Tuyết Lan vẫn bình yên. Cô nằm yên tĩnh trên chiếc bàn đặc biệt mà Hoàng tử Quỷ đã làm cho cô, xung quanh là một tầng ánh sáng có màu xanh lục bảo giúp bảo vệ cô khỏi mọi mối hiểm nguy.
Sau khi đã yên tâm về Tuyết Lan, Martha rời đi, ôm theo niềm hy vọng mong manh rằng Tuấn và Obadia hãy còn chưa chết. Nhưng biết tìm họ ở đâu bây giờ? Lần cuối cô ở bên cạnh họ là tại Quảng trường Máu.
Ý nghĩ ấy vừa nảy ra trong đầu, Martha đã lập tức cảm thấy phấn chấn. Đúng rồi, Quảng trường Máu nằm cách xa đây, cô vẫn chưa tìm đến đó. Hơn nữa, Quảng trường Máu còn được bảo vệ bởi lời nguyền của Thần Tối Cao, tại đó các quyền năng đều bị cấm đoán.
Martha bay đến bên rìa Quảng trường Máu, từ đó bắt đầu đi bộ vào. Càng vào bên trong càng thấy nhiều người, đây là những người may mắn ở gần Quảng trường Máu lúc vụ thảm sát bắt đầu, vừa thấy tình hình bất lợi liền trốn hết vào trong này, dùng khu vực này như một nơi trú ẩn. Những người trốn vào đây đều sống sót qua tai kiếp, nhưng nhất thời họ cũng không có nơi nào để đi, quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bời, nhiều người còn đang bị thương, vết máu vẫn còn đọng lại trên người, tình hình hết sức thê lương.
Martha vừa đi vừa hô gọi tên Tuấn và Obadia. Dần dần, cô đi sâu vào bên trong, nơi đặt bình máu của Thần Tối Cao, cô nhìn thấy Tuấn đang ngồi thất thuể ở đó, gương mặt ủ rũ, bên cạnh là linh hồn Obadia đang trôi nổi. Thật bất ngờ làm sao, ở đó còn tìm được cả Jacob nữa. Bên cạnh gã là một thằng bé trông cực kỳ thông minh mà Martha chưa từng gặp bao giờ.
Jacob là người đầu tiên nhận ra cô, gã béo kêu lên mừng rỡ:
- Cô Martha.
Martha cũng mừng rỡ không kém. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ mừng rỡ khi gặp hắn, nhưng bởi cuộc chiến vừa rồi quá đỗi khốc liệt, nhiều người đã chết, cô hầu như không còn niềm tin sẽ gặp được người quen nữa, nên lúc ấy thấy ai chỉ cần hơi quen biết cũng nảy lên cảm giác hảo cảm, tựa như những người này cùng hội cùng thuyền với mình vậy. Huống chi Jacob xét cho cùng cũng là người giúp đỡ năm xưa. Nếu không phải hắn đưa cho cô viên thuốc màu đỏ chắc gì cô đã sống sót qua đợt thụ huyết, lại càng không có khả năng tận dụng được hết uy lực của Thần Huyết Tối Cao.
Thấy Martha, Tuấn khóc òa lên.
- Martha ơi, chết hết rồi, mẹ Tuấn chết rồi, bác Thành chết rồi.
Martha lặng đi, không biết nói gì để an ủi Tuấn.
Obadia lẩm bẩm:
- Mấy ngày nay nó cứ thế này suốt, nhức hết cả đầu.
- Ồ phải, Obadia, sao các người lại thoát nạn được thế?
- Kể từ khi mày biến mất, thằng bé này cứ nhất quyết ở lại đây, bảo rằng chờ mày về. Nó là một thằng si tình ngu xuẩn, nhưng nhờ thế mà lúc mặt đất rung chuyển, lại trốn kịp vào trong này, chứ bất kỳ ai đang ở ngoài Quảng trường Máu đều chết hết sạch, ngay cả xác cũng bị thằng Hoàng tử Quỷ ăn mất.
- Thế thì tốt rồi, ít nhất mọi người còn sống. Bây giờ mọi người định thế nào?
Mọi người nhìn nhau.
Tuấn thì thào:
- Chẳng làm gì cả, đợi chết thôi Martha ạ.
- Vớ vẩn.
- Không vớ vẩn đâu, Martha nhìn lên bầu trời mà xem.
Nghe Tuấn nói thế, Martha vội ngẩng đầu lên nhìn. Vòm Mát vẫn còn đó, nhưng nó đã xuất hiện nhiều mảng nứt vỡ đến mức cảm tưởng chỉ cần có tác động nhẹ là toàn bộ mái vòm này sẽ sụp đổ; khi không còn Vòm Mát nữa, lửa từ trên trời sẽ đổ xuống, trong nháy mắt tràn ngập lãnh thổ Tiên Quốc, thiêu đốt tất cả những sự sống còn lại, ngay cả những người đang bám trụ tại Quảng trường Máu cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn này. Nền văn minh của Tiên Quốc sẽ bị phá hủy, chỉ còn lại những kẻ mạnh nhất, mọi người sẽ phải sống chui rúc trong các hang động và khi ấy tất cả đều sẽ phải tranh giành Thần Huyết Tối Cao với hy vọng thoát ra khỏi nơi đây.
Công trình kỳ vĩ mà Thánh Sư Đại Trí đã tốn công xây dựng, bồi đắp trong suốt một triệu năm, đang đứng trên bờ vực sụp đổ.
Thằng bé đứng bên cạnh Jacob chính là Mùa Xuân, khi ấy cảm nhận được sức mạnh của Martha, liền tiến về phía cô, hỏi:
- Chị tên là gì?
Martha trả lời:
- Chị tên là Martha.
- Em đã nghe đến tên chị. Chị có thể vá được Vòm Mát không?
Martha ngẫm nghĩ một lát rồi lắc đầu:
- Chị không thể.
- Tại sao?
- Chị không biết cách làm. Với cả chị không mạnh bằng Thánh Sư Đại Trí.
Câu nói ấy đã dập tắt hy vọng của mọi người ở đây. Jacob thốt lên:
- Cô Martha, cô còn chỗ nào có thể đi không? Hãy đưa chúng tôi đi cùng.
- Tôi chỉ biết hai chỗ mà thôi, nhưng cả hai chỗ này các người đều không đến được. Một là Thiên Đường, hai là Thần Ngục. Thiên Đường thì không biết lối, còn Thần Ngục thì không có sự sống, các người đến đấy cũng chỉ chết mà thôi.
Những tiếng thở dài não nề vang lên.
Giữa lúc tất cả đều u ám, Mùa Xuân vẫn cất tiếng nói hiên ngang:
- Chúng ta sẽ ở lại đây và xây dựng lại Tiên Quốc, phồn thịnh như ngày trước.
Jacob lắc đầu:
- Chú em ơi, không làm được đâu.
- Nếu tất cả đồng lòng, tất sẽ làm được. Chị Martha, em biết cách vá lại Vòm Mát, em sẽ chỉ cho chị. Có lẽ chị chưa đủ mạnh, nhưng nếu chị thành công hấp thụ thêm một giọt Thần Huyết Tối Cao, rất có khả năng sẽ làm được. Tỷ lệ tử vong vì Thần huyết cực cao, chị có sẵn sàng thử không? Nếu chị không thử cũng không ai oán trách chị. Nhưng khi ấy em sẽ thử.
Mọi người nhìn thằng bé với vẻ mặt ngạc nhiên. Nó ăn nói rành mạch, rõ ràng, câu chữ quyết liệt, biểu hiện dũng cảm, thật khó tin mới có mười tuổi. Từ người nó tỏa ra một sức hấp dẫn lớn lao, trong tình cảnh tuyệt vọng lại càng trở nên thu hút, bởi vì bản chất con người ai cũng cần một phao cứu sinh để níu kéo sự sống. Mùa Xuân đứng lên, đúng chỗ đúng lúc, mọi người đều ngầm hiểu rằng nếu thành công thì thằng bé này chính là tương lai của Tiên Quốc, chính là người lãnh đạo Tiên Quốc kế tiếp Thánh Sư Đại Trí.
Martha nghĩ về đứa con trong bụng, hơi chần chừ, nhưng thấy mọi người đều chờ mong cô, biết rằng nếu cô hèn nhát vào lúc này, tất cả bọn họ đều sẽ chết, liền mạnh mẽ gật đầu.
- Đưa chị Thần huyết.
Tuấn vội nói:
- Thần huyết mất rồi.
Martha kêu lên đầy tức giận:
- Thế là thế nào?
- Kể từ sau trận chiến, bình máu trên Quảng trường đã cạn sạch. Không ai hiểu lý do tại sao.
Obadia bực dọc nói:
- Sao lại không hiểu? Đơn giản quá còn gì? Hoàng tử Quỷ đã đáp ứng được ả hai điều kiện để lên Thiên Đường, Thiên Đường đủ chỗ, đã đóng cửa rồi. Thần Tối Cao lập ra Tiên Quốc không phải vì lòng tốt mà chỉ để tìm kiếm những người xứng đáng lên Thiên Đường, bây giờ mục tiêu đã thành, còn cần nuôi dưỡng đám người vô ích chúng ta làm gì.
Tuấn cãi:
- Sao lúc đầu cụ không giải thích cho cháu luôn?
Obadia vặc lại:
- Mày có hỏi đâu mà tao nói?
Martha bất giác sinh ra cảm giác chán nản. Dường như mọi cánh cửa đều đã đóng sập trước mặt cô, quyết tâm cướp đi sinh mạng của bạn bè cô.
Mùa Xuân vẫn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh:
- Vẫn còn các giọt máu khác.
Martha vội nhìn thằng bé, tuy câu ấy có phần khó tin, nhưng thằng bé này không phải là đứa trẻ bình thường, câu nào nói ra cũng được suy tính kỹ lưỡng, tuổi còn rất nhỏ mà bản lĩnh đã vượt xa người trưởng thành, thật đúng là kỳ tài hiếm có.
Mùa Xuân nói tiếp:
- Các giọt máy ấy bác Jacob đang giữ, đúng không bác Jacob?
Jacob xấu hổ cười nói:
- Quả vậy, chả là tôi sớm phát hiện ra Thần Huyết Tối Cao không giống các Thần huyết khác, nó có thể tồn tại vĩnh viễn trong mọi điều kiện thời tiết, nhiệt độ. Đã có rất nhiều người định uống Thần Huyết Tối Cao nhưng nửa đường lại đổi ý, nôn ra, sau đó cất giữ tại nhà riêng. Tôi thu gom được hai giọt, đang tính mang ra cho mọi người dùng. Những thứ này là tấm lòng thành tôi dâng lên cho Tiên Quốc, tôi không tính tiền, ai thích phục dụng đều được.
Mùa Xuân không bị lừa bởi những lời nói giả dối ấy:
- Bác Jacob, bác không cần nói thế. Tiên Quốc mua chứ không cướp trắng của bác. Cháu nghĩ mọi người ở đây cần sớm bầu ra nhà lãnh đạo mới của Tiên Quốc, những người lãnh đạo mới sẽ mua Thần huyết trong tay bác với giá cả hợp lý. Mọi người thấy thế nào?
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng một ai đó cất tiếng.
- Thánh Sư Mùa Xuân. Ngài chính là người lãnh đạo tiếp theo của Tiên Quốc. Không còn ai khác ngoài ngài. Ai đồng ý với tôi thì hãy giơ tay lên.
Những tiếng hô phấn khích vang lên dồn dập. Tất cả mọi người đều đồng loạt giơ tay. Hàng chục nghìn cánh tay cùng hướng lên trời như một lời hiệu triệu, công nhận vai trò thủ lĩnh không thể tranh cãi của cậu bé mà từ nay sẽ được biết đến là Thánh Sư Mùa Xuân. Đây là điều chưa từng xảy ra trong lịch sử. Thánh Sư Đại Trí cũng được phong Thánh Sư khi mới mười tuổi, nhưng lúc ấy ông đã phục dụng thành công hai giọt Thần huyết. Mùa Xuân lúc này hoàn toàn chỉ là một đứa trẻ bình thường, chỉ nhờ vào bản lĩnh và sức hấp dẫn tự thân mà được công nhận là lãnh đạo tối cao của Tiên Quốc.
Tất cả đều nhìn thấy từ cậu bé này một tia hy vọng. Cái chết của Thánh Sư Đại Trí đã hủy hoại tinh thần của những người còn sống, họ rơi vào trạng thái tuyệt vọng, những tiếng khóc than làm xói mòn ý chí và nghị lực của họ, sự lung lay của Vòm Mát cũng là sự lung lay trong tâm can của họ, tương lai của họ mù mịt, nhưng chỉ vài câu nói của Mùa Xuân đã mở ra cho họ một hy vọng mới, họ nhìn thấy ở cậu chiếc phao cứu sinh mà họ tưởng đã mất từ lâu. Họ tôn cậu lên làm Thánh Sư, bởi vì cậu có phẩm chất của một Thánh Sư và ai biết đâu được một ngày kia cậu có thể trở thành một Thánh Sư Đại Trí thứ hai hay không?