Hoành Hành Yêu Thần Ký

Chương 22

Khi ánh trăng treo cao trên bầu trời, bóng tối đã bao trùm toàn bộ đại địa vào trong. Một đám sương mờ ảo ẩn hiện khắp nơi, giống như một đạo ma ảnh quỷ dị đang du tẩu. Nơi sương đêm đi qua, lại tản ra huyết tinh nồng đậm, theo gió bay ra xung quanh.

Làn sương tan biến trong đêm tối, biến mất giữa trời đất rộng lớn.

Lục Viêm ngồi trong phòng mình, thần sắc bình tĩnh, không giống với một kẻ vừa giết hơn vài chục người xong.

Khí định thần nhàn, ánh sáng nhàn nhạt tản ra, Lục Viêm bắt đầu tu luyện, kim sắc đạo liên ẩn hiện xoay tròn, hắn lúc này đã tiến vào trạng thái vong ngã, quên đi mọi thứ xung quanh, không phân năm tháng dài ngắn.

Cảm giác trong cơ thể càng ngày càng bạo động, linh hồn hải càng thêm lớn hơn, nó như vật chứa làm cho linh hồn lực theo đó tăng dần, hắn lúc này sắp tiếp cận Bạch Ngân tứ tinh, tốc độ tu luyện này của hắn, phải nói là quá nhanh.

Trong linh hồn hải, kim sắc càng lúc càng nhiều, đang không ngừng hướng kim cầu phóng tới, tựa như bùn đất đang bồi đắp, tạo nên một đỉnh núi cao đâm thủng thương thiên.

Dưới những đạo kim sắc như sợi tơ đó bồi đắp, kim cầu càng thêm hoàn hảo, lực lượng thần bí càng lúc càng mạnh mẽ, tựa hồ có thể đánh nát rào cản mà tuôn ra bất cứ lúc nào.

Quỷ Thi trong linh hồn hải cũng không ngừng cắn nuốt kim quang, mỗi lúc càng thêm lớn mạnh, yêu linh lực càng to lớn, nếu như cho thêm thời gian, thật sự khó mà tưởng tượng nó lớn mạnh bao nhiêu.

Yêu Linh sư sau khi dung hợp với yêu linh sẽ có ảnh hưởng với nhau, ngay cả linh hồn một bên tăng lên cũng giúp bên kia tăng lên, cho nên tốc độ tu luyện sẽ gấp lên hai ba lần.

Mà Lục Viêm cùng Quỷ Thi tốc độ vốn đã tăng nhanh, lúc này thì càng nhanh đến khó tưởng. Hơn nữa, khi Quỷ Thi cắn nuốt kim quang, Lục Viêm cũng tương tự có thể cảm nhận được nó.

Bên trong này ẩn chứa một loại lực lượng thần bí, trong này có một loại lực lượng mà Lục Viêm rất quen thuộc, chính là thiên uy.

Hắn trước đó đã biết trong kim cầu có thiên uy, nhưng lúc này không ngờ ngay cả một sợi kim quang nhỏ bé cũng ẩn chứa thiên uy, thật sự là bất khả tư nghị, thoát ly suy nghĩ của hắn.

Trong lúc hắn tu luyện, không ngờ bên ngoài đã sáng, ánh nắng ấm áp rọi xuống mặt đất, rọi lên cây cối, sinh cơ bàng bạc che phủ trời xanh, từng cơn gió thanh mát sau một đêm bắt đầu thổi qua.

Dực Long thế gia.

Lúc này ở Nghị Sự Đường.

Tiêu Vân Phong ngồi ở vị trí gia chủ, sắc mặt âm trầm đến cực hạn, vỗ bàn tức giận: “Thần Thánh thế gia đúng là ép người quá đáng, tưởng chúng ta là quả hồng tùy tiện nắn sao”

Một vị trưởng lão da thịt hơi nứt nẻ, nhưng ánh mắt có thần lưu động, lên tiếng nói: “Thật sự là quá đáng, cũng chỉ là đánh Thẩm Việt một trận mà thôi, cũng không cần phải dồn Dực Long gia tộc chúng ta như thế chứ”

Mấy tuần này việc làm ăn của bọn hắn giảm dần, ngay cả hàng hóa để buôn bán cũng bị cắt đứt, những cửa hàng thì thường thường có người tới phá, thật sự là không làm ăn được gì.

Mà những việc này, đương nhiên ngoài Thần Thánh thế gia ra thì còn ai nữa.

“Mục đích của bọn hắn là thôn tính luôn Dực Long gia tộc, cho nên sớm hay muộn cũng sẽ chèn ép của chúng ta thôi” Một trưởng lão khác trầm ngâm nói: “Đánh Thẩm Việt một chút thì không phải việc gì lớn, nhưng đối với bọn hắn mà nói thì thật sự là cơ hội tốt, chính là dùng cái cớ này để chèn ép gia tộc chúng ta”

“Hừ, dã tâm thật lớn, cho dù là liều mạng ta cũng phải đem Thần Thánh thế gia cắt một miếng thịt” Một gã trung niên hừ lạnh một tiếng.

“Bọn hắn thực lực mạnh mẽ, so với bọn chúng, chúng ta thật sự là quá mỏng manh. Cách tốt nhất là làm sao để có thể không bị Thần Thánh thế gia chèn ép đến chết, chứ không phải là tìm bọn chúng liều mạng một cách ngu ngốc đâu”. Tiêu Dực lên tiếng nói.

Tiêu Vân Phong suy nghĩ, gật đầu nói: “Đúng vậy, trước tiên nên suy nghĩ cách giải quyết chuyện này đã. Các ngươi có suy nghĩ gì thì nói đi!”

Mọi người trầm ngâm suy nghĩ, nhưng đều lắc đầu, không biết phải giải quyết thế nào, bị Thần Thánh thế gia nhắm vào, trừ phi là có Phong Tuyết thế gia giúp đỡ mới có khiến Dực Long thế gia khỏi bị Thần Thánh thế gia chèn ép.

Nhưng thật sự có thể mời tới Phong Tuyết thế gia giúp đỡ sao? Phong Tuyết thế gia chắc chắn sẽ không dại dột gì mà vì Dực Long thế gia trêu vào Thần Thánh thế gia.

Khi cả đám im lặng suy nghĩ, Tiêu Dực lên tiếng: “Ta có một cách, nhưng cách này sợ gia chủ khó lòng chấp nhận được”

Tiêu Vân Phong thấy Tiêu Dực nói vậy liền có một cỗ bất an nổi lên trong lòng, lạnh lùng nói: “Cách gì, chỉ cần có thể khiến Dực Long thế gia vượt qua lần khó khăn này, ta sao lại không chấp nhận được chứ”

Tiêu Dực lạnh nhạt nói: “Cách này thật sự đơn giản, chỉ cần chúng ta cùng Thần Thánh thế gia trở thành thông gia với nhau, thì không phải là được sao”

Âm thanh của hắn không lớn, nhưng vào tai Tiêu Vân Phong lại khiến hắn chấn động không thôi, nội tâm phát lạnh, sắc mặt lạnh lùng nhưng không lên tiếng phản bác lời của Tiêu Dực.

Hắn là gia chủ, vì gia tộc hắn có thể làm tất cả. Chỉ cần gia tộc có thể vượt qua khó khăn lần này, coi như là khiến nhi nữ của mình đau khổ hắn vẫn phải cắn răng chịu đựng.

Đây là nổi bất hạnh của gia chủ, một người nắm giữ một gia tộc!

Không phải cứ là gia chủ là sung sướng, nó hoàn toàn khác biệt so với tưởng tượng của các ngươi rất nhiều.

Những người khác nghe vậy cũng gật đầu, lên tiếng ủng hộ: “Ta thấy như vậy là tốt nhất, Ngưng Nhi có thể gả vào Thần Thánh thế gia, coi như là rất tốt. Mà Thẩm Phi người này cũng là thiên tài, tương lai trở thành Hắc Kim Yêu Linh sư cũng không phải không được”

“Đúng vậy, Ngưng Nhi cũng không chịu thiệt thòi gì” Lại một người ủng hộ nói.

“Các ngươi!” Tiêu Vân Phong một bụng buồn bực, tất cả đều là huynh đệ của hắn, Ngưng Nhi cũng là con cháu bọn hắn, vậy mà tất cả đều trở nên mù mờ khi nguy cơ ập đến, thật sự làm lòng hắn nguội lạnh.

Mặc dù hắn biết làm vậy không sai, nhưng mà cũng không cần phải mặt mày vui mừng ủng hộ thế chứ.

“Chuyện này, gia chủ quyết định như thế nào?” Tiêu Dực mĩm cười, thấy mọi người ủng hộ như thế liền lợi dụng lúc này lên tiếng nói.

Tiêu Vân Phong cắn răng, nói: “Tốt, các ngươi đi sắp xếp với Thần Thánh thế gia đi”. Nói xong, hắn phất tay tức giận bỏ đi.

Đi tới phòng Ngưng Nhi, Tiêu Vân Phong hít một hơi ổn định tâm tình đang gợn sóng, đẩy cửa đi vào.

Ngưng Nhi lúc này đang tu luyện, khi Tiêu Vân Phong đi vào thì chợt dừng lại, mở mắt nhìn phụ thân, lạnh nhạt nói: “Phụ thân tìm ta có việc gì không?”

Thấy nàng lạnh nhạt như vậy, Tiêu Vân Phong cảm thấy vô cùng áy náy, lời trong lòng không biết phải nói thế nào.

Ngưng Nhi thấy vậy liền nói: “Nếu không có việc gì thì xin ra ngoài, ta muốn tu luyện”

Tiêu Vân Phong nhìn nàng một lúc, rồi chợt thở dài, nói: “Ngươi... các vị trưởng lão đã quyết định muốn ngươi cùng Thẩm Phi kết hôn”

Nói xong hắn nhìn Ngưng Nhi, muốn đợi nàng lên tiếng phản kháng, thế nhưng khiến hắn bất ngờ là nàng không những không phản kháng, mà gật gật đầu, bĩnh tĩnh nói: “Được rồi, ta đã biết. Ta muốn tu luyện!”

“Vài ngày sau ta lại tới tìm ngươi!”

Nhìn nhi nữ như thế, Tiêu Vân Phong sao không đau lòng chứ, nhưng vì gia tộc, hắn phải làm thế thôi. Dứt khoát xoay người ra khỏi phòng.

Hôm nay sáng sớm, gió mát trời trong, là lúc mà mọi thứ đều tốt đẹp, thế nhưng trong lòng hắn lúc này lại loạn như ma.

Đợi Tiêu Vân Phong ra khỏi phòng, Ngưng Nhi lại mở mắt nhìn ra ngoài trời, thấp giọng: “Nếu người không đồng ý, đám trưởng lão kia có thể làm gì được chứ...”

Lục Viêm vẫn ở trong phòng tu luyện, không quan tâm bên ngoài là sáng hay tối, là ngày hay đêm, mỗi giờ mỗi khắc đều tu luyện.

Linh hồn hải lúc này chấn động, từng cỗ kim quang mạnh mẽ bạo phát che mờ cả linh hồn hải, Lục Viêm đang quan sát linh hồn hải cũng bị kim quang làm cho mù mờ không rõ phương hướng.

Oanh!

Đột nhiên thấy kim cầu chấn động mãnh liệt, cỗ kim quang nhỏ bé tại trên đỉnh kim cầu ẩn hiện mà ra, không biết vì sao, Lục Viêm từ cỗ kim quang nhỏ bé này lại cảm thấy một cỗ uy áp khủng bố.

Ngay sau đó vô số kim quang điên cuồng tuôn ra, giống như là cuồng triều đang đổ, tất cả đều do kim quang kết hợp mà thành.

Chợt nghe từng tiếng nổ lớn, kim quang hóa thành vô số sợi pháp tắc tại đỉnh đầu kim cầu phóng lên, sau đó đan xen lẫn nhau, bỗng vang lên một tiếng oanh minh, kim quang trở thành một chữ cổ xưa lơ lững trên ở trên kim cầu.

Một chữ kim quang hiện ra, tại chữ kim quang này có khí tức thần bí cổ lão, như là thời thiên địa sơ khai, vạn vật khai sinh, ẩn chứa bản nguyên vạn pháp.

Khi nhìn chữ này Lục Viêm chợt run lên, cả đầu cũng ong ong theo, lẩm bẩm: “Lâm! Một trong Cửu Tự Chân Ngôn...”

Run động không thôi, Cửu Tự Chân Ngôn là Chân Bảo của Đạo gia, tại thiên địa khai sinh ngộ ra được, trước đây ở chỗ hắn, chỉ một chữ từ chỗ Đạo Thánh chi địa thất lạc xuống cũng đã khiến cho trời xanh bị xé rách, mà những người tranh đoạt càng làm cho đại lục bị chia năm xẻ bảy, máu nhuộm vạn thế.

Song không biết tại sao Nhất Tự Chân Ngôn đó bị biến mất, không ai biết tung tích của nó. Dù có rất nhiều người dành cả đời đi tìm, nhưng vẫn không thể tìm được nó.

Từ đó có thể thấy được dụ hoặc của Chân Ngôn là như thế nào, lúc này đột nhiên phát hiện Nhất Tự Nhân Ngôn, Lâm, thì có thể tưởng tượng được hắn rung động cỡ nào.
Bình Luận (0)
Comment