Hoành Hành Yêu Thần Ký

Chương 23

Lục Viêm cố gắng nhìn chữ Lâm này, nhưng vừa nhìn vào đã thấy đau mắt vô cùng, Nhất Tự Chân Ngôn xoay vòng vòng trên đầu kim cầu, sau đó chậm rãi tiêu tan.

Cơn đau giảm dần, Lục Viêm nhíu mày tìm kiếm xung quanh, nhưng không thấy nó đâu, khi ánh mắt rơi lên đỉnh đàu kim cầu thì giãn ra, nhưng cũng có chút kinh ngạc, trên chỗ này chính là một chữ Lâm đang nhô lên, mà chỗ nhô lên chính là chỗ trước đây hắn thấy.

Một cỗ hấp lực bỗng đem hắn hút vào, may mắn Lục Viêm nhanh chóng thối lui, thở phào một hơi, nếu bị hút đi, hắn sợ là không biết sẽ bị hành hạ gì a.

"Quỷ Thi đâu rồi?"

Ánh mắt nhìn qua chỗ Quỷ Thi, nhưng đột nhiên hắn run sợ, nơi đó bóng dáng Quỷ Thi đã không còn, hoàn toàn không có bóng dáng của nó nữa.

Bởi vì Yêu Linh sư cùng yêu linh có một sợi liên kết linh hồn vô hình, nên Lục Viêm vẫn cảm giác được Quỷ Thi còn đó, nhưng lại không thấy hắn ở chỗ nào.

Linh hồn trở về, Lục Viêm mở mắt ra, lau mồ hôi đang chảy trên trán, ý niệm động, bắt đầu dung hợp yêu linh.

Làn sương đen bao phủ Lục Viêm vào trong, sau đó Quỷ Thi lại lần nữa tái hiện. Khống chế Quỷ Thi, Lục Viêm nhíu mày: “Quỷ Thi vẫn tồn tại, tại sao trong linh hồn hải lại không có?”

Dừng lại, chợt như nghĩ tới gì, hắn kinh hãi lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là ở chỗ kia?”

Chính là chỗ chữ Lâm kia, bởi vì vừa rồi hắn có cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc, hơn nữa trước đây hắn từng nghĩ tới kim cầu hẳn là một phiến thiên địa khác.

“Hấp lực vừa rồi, có khi nào là do phiến thiên địa kia sinh ra?” Lục Viêm thật sự là càng lúc càng cảm thấy não mình không đủ dùng.

Hắn lúc này định đi vào thử xem đó có phải thật sự là đúng như mình nghĩ không, nhưng khi nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định không thử, nếu như hắn đoán sai, mạng hắn coi như là tiêu.

Hắn còn chưa muốn chết.

“Thử xem!” Lục Viêm thử niệm khẩu quyết xem có gì xảy ra không, kim sắc phóng ra, điên cuồng hướng kim cầu lao tới, linh hồn hải chấn động khuếch trương ra từng chút một.

Hắn nhíu mày, đây cùng với trước không khác gì. Thử niệm khẩu quyết thử lần nữa, vẫn như bình thường, kim quang vẫn như cũ hướng kim cầu lao tới như thiêu thân, không có gì xảy ra ngoài việc tốc độ tu luyện càng thêm nhanh chóng.

Thở một hơi, hắn tạm thời bỏ qua, chờ đợi tu luyện công pháp quỷ dị này đến tận cùng xem có chuyện gì.

Lục Viêm chợt đứng dậy, hôm nay là ngày thứ ba rồi, cũng đến lúc phải đi vào Thiên Huyễn Thánh Cảnh.

Vừa đi tới thì gặp Diệp Thắng đứng ở đó, thấy Lục Viêm đi tới, Diệp Thắng liền lên tiếng: “Ngươi đã tới rồi. Được rồi, cũng không muốn tồn nhiều thời gian lảm nhảm, ngươi đi theo ta”

Lục Viêm gật đầu không nói gì, hướng theo Diệp Thắng đi tới chỗ vào Thiên Huyễn Thánh Cảnh. Nơi này một cái hang động sâu hun hút xuất hiện trước mắt hắn, nhìn qua vô cùng bình thường, không có gì đặc biệt, thật sự khó tin đây là thánh địa tu luyện của học viện.

“Đây chính là lối vào Thiên Huyễn Thành Cảnh, ngươi vào trong đi” Diệp Thắng dừng lại, nói với Lục Viêm.

Hắn gật đầu, trực tiếp hướng bên trong đi vào. Diệp Thắng nhìn bóng lưng Lục Viêm, ánh mắt không khỏi lóe lên dị thải, ba ngày trước xảy ra chuyện lớn khiến cho Quang Huy Chi Thành khá bất an, đó là rất nhiều người bị giết, hơn nữa là đều bị một trâm đâm thủng yết hầu mà chết, quả thật là đáng sợ, máu lạnh vạn phần.

Mặc dù có nhiều người suy đoán, còn có người cho là Hắc Ám công hội gây ra, cũng có người cho là trong thành có kẻ điên muốn giết người để thỏa mãn cái biến thái trong người, nhưng cuối cùng không ai rõ hung thủ là ai, cho nên như vậy càng khiến người người bất an, sợ rằng hôm sau người nằm dưới máu kia chính là mình.

Có thể bọn hắn không biết hung thủ là ai, nhưng Diệp Thắng biết rõ kẻ đó chính là Lục Viêm. Chỉ là hắn không ngờ tới, Lục Viêm lại sát phạt máu lạnh như vậy, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, lại đem hơn ba mươi người giết chết.

Lại càng không lộ ra chút khả nghi nào, thật sự là đáng sợ!

Diệp Thắng thở dài một tiếng: “Mong là ngươi sẽ không làm chuyện gì có hại cho Quang Huy Chi Thành, còn không thì chúng ta đành phải diệt một hạt giống tốt như ngươi a”

Tiếng cảm khái vang nhẹ trong không gian, Diệp Thắng quay người rời đi.

Bên trong Thiên Huyễn Thánh Cảnh, từng dải quang ảnh chuyển đổi không ngừng, vô số hình ảnh tại trước mắt lóe qua tựa như những ngôi sao sáng rực rỡ trong đêm tối.

Ánh mắt nhìn ra xa, nơi này giống như một đại thảo nguyên, quanh năm xuân sắc, từng đóa hoa mĩ lệ nhẹ lắc mình theo làn gió mát, cảnh đẹp không cách nào dùng ngôn ngữ để tả, chỉ có thể hình dung bởi hai từ Thánh Cảnh mà thôi.

Danh y như cảnh!

Sau khi bước vào Thiên Huyễn Thánh Cảnh, Lục Viêm cảm giác được Linh Hồn Hải dao động, linh hồn lực giống như là muốn nổ tung, đem linh hồn hải bành trướng mở rộng ra, cảm giác này có chút thống khổ, nhưng lại có thể khiến Yêu Linh sư tăng lên linh hồn lực nhanh chóng.

Thiên Huyễn Thánh Cảnh quả nhiên là thánh địa tu luyện của Yêu Linh sư, ở đây ngây ngốc một hồi cũng so với bên ngoài tu luyện còn nhanh hơn vài lần.

Ở trong linh hồn hải, kim cầu không biết lý do gì đang chấn động nhè nhẹ, chậm rãi hấp thụ lấy lực lượng do Thiên Huyễn Thánh Cảnh tản ra.

Lục Viêm bước tới một chỗ quang cảnh mờ nhạt nhất, nơi này hắn cảm thấy có một tầng ảo nghĩa khó hiểu, ngồi xếp bằng lên đó, bắt đầu chậm rãi tu luyện, trong lòng niệm khẩu quyết, nhưng thần thức vẫn luôn nhìn quang cảnh kia.

Ánh sáng nhàn nhạt, mọi thứ lưu chuyển, Lục Viêm tiến vào trạng thái tu luyện, linh hồn lực không ngừng bạo tăng, linh hồn hải vì bành trướng như nứt vỡ nên hắn nhiều lúc cũng đau đớn nhíu mày, mồ hôi đổ như mưa.

Còn thần thức hắn lúc này vẫn đang nhìn chằm chằm vào không gian trước mắt, hoa rơi đầy trời, nước chảy đá mòn, chim ca thiên biến, bùn đắp thành núi, từng cảnh lượn lờ trước mắt

Nhìn từng cảnh như lưu tinh xẹt qua, Lục Viêm từ ngẩn ngơ sau đó đắm chìm trong tuyệt sắc cảnh quang, mà khi hắn đắm chìm bên trong đó, trước mắt hắn lại hiện ra một cảnh tinh không rộng lớn, sao treo đầy trời, ngàn vạn đạo tinh quang xẹt qua trong đầu.

Phốc!

Một tia máu chợt bắn ra, che phủ một nửa tinh không vào trong, một bóng người từ vô tận tinh không phía trước điên cuồng phá không mà đi, hướng tại một tinh không đi tới, sau đó lại là một màn hắc ám bao phủ lấy mọi thứ.

Giữa bóng đêm, không biết đã bao nhiêu năm tháng, một đạo lưu quang mang theo thời không khí tức, sát khí kinh khủng xé rách thiên địa mà đi, sau đó hoàn toàn biến mất, tiếp đó lại là cảnh hoa phủ trời xanh, nước trôi chim hót, một cảnh tuần hoàn qua lại.

Lục Viêm ngồi ở đó, khi lộ ra vẻ mờ mịt, khi lại như nắm bắt được thứ gì đó, nhưng rồi đau khổ tựa hồ bỏ qua một thứ quan trọng, không ai biết được hắn đang nhìn thấy gì mới khiến hắn trở nên như vậy.

Trên người hắn, từng sợi khí tức thời không chậm rãi bao phủ hắn vào trong, cả người Lục Viêm nổi lên từng đạo dạ quang, hắn lúc này giống như là một viên dạ minh châu đang tỏa sáng trong đêm.

Trong thời không bao phủ, thân ảnh của hắn từ từ mờ ảo, ngay cả hơi thở cũng tan biến dần, sau một khắc, hắn giống như hoàn toàn biến mất trong thiên địa này, chưa từng tồn tại qua.

Ông ông!

Đột nhiên một tiếng không biết từ đâu truyền đến, vô số kim quang bạo phát chiếu sáng một mảnh không gian, dưới một tiếng vang lên này, từng sợi khí tức thời không bị đánh tan, thân ảnh của Lục Viêm lại lần nữa xuất hiện, hơi thở ổn định, sắc mặt an tường.

“Thật đáng sợ...”

Lục Viêm thở phào một hơi, cảnh tượng trong đầu hắn lúc trước thật sự là khó hiểu, nhưng cũng kinh khủng vô cùng, trong đó, hắn cảm thấy một cỗ sát khí cuồng bạo đánh đến, làm nội tâm hắn rung động không thôi.

Rầm!

Bỗng dưng từ bốn phương hư vô truyền đến sấm vang, lôi đình như đánh tại bên tai hắn, một tiếng kinh khủng chấn thất khiếu Lục Viêm chảy máu, thống khổ làm hắn hét lớn: “Aaaa!”

Lôi đình không biết từ đâu mà đến, hướng lên Lục Viêm đánh lên, mà đúng hơn là hướng kim quang trên người hắn đánh tới, giống như xé rách thương thiên mà giáng xuống.

Oanh! Oanh! Oanh!

Kim quang cùng lôi đình như là thủy hỏa gặp nhau, một bên công một bên thủ, lực lượng thần bí tản ra, lôi đình lực lượng mạnh mẽ tản ra quét trúng người Lục Viêm liền đem hắn huyết nhục đánh nát, máu chảy thê thảm, dù ý chí hắn sắt đá cũng không chịu được thống khổ đột ngột ập tới này.

“Aa!”

Âm thanh rung động cả Thiên Huyễn Thánh Cảnh, Lục Viêm cả người ngập máu tức giận rống lớn, dùng toàn bộ linh hồn lực chống đỡ lôi đình dư âm đánh đến người, trong lòng thì lại điên cuồng vận chuyển kim cầu, thúc giục nó chống đỡ lôi đình.

Thế nhưng hắn vẫn bị lôi đình đánh cho hoa rơi máu chảy, máu phun nhuộm đỏ cả mặt đất, Lục Viêm quát một tiếng: “Bá Thể!”

Một tiếng quát vừa dứt, da thịt của Lục Viêm liền nổi lên từng đạo lôi quang, nghe thấy từng tiếng rẹt rẹt tia lửa điện đánh xung quanh người hắn, đem da thịt hắn chữa trị lại, mà lúc này dưới Bá Thể, lôi đình đánh lên cũng giảm bớt đau đớn.

Lục Viêm phẫn nộ hướng lên trên nhìn, trên đó lôi đình như mạng nhện giăng đầy thương thiên, một đạo lôi đình lại muốn đánh xuống, hắn tức giận sục sôi cả máu: “Lão tử đang thiếu lôi lực rèn Bá Thể, ngươi đã đánh xuống, lão từ liền không khách khí!”

Ngay tại lôi đình đánh xuống, một cỗ hấp lực cuồng bạo ập đến lôi đình, hấp lực càng khiến cho lôi đình đánh xuống nhanh hơn, lôi lực hủy diệt đem Lục Viêm đánh đến đầu rơi máu chảy, huyết nhục văng tung tóe, nhưng ánh mắt của Lục Viêm càng thêm điên cuồng liều mạng.

“Dẫn Lôi Nhập Thể!” Lục Viêm thầm quát một tiếng, Bá Thể Quyết điên cuồng vận chuyển, lôi quang từ người hắn bạo tăng, hướng tới lôi đình kia đồng thời đánh vào.
Bình Luận (0)
Comment