Mẫn Đăng ôm khăn quàng cổ lông mềm, nhìn anh đăm đăm, thở dài một hơi, “Cảm ơn Lôi Phong.”
“Ừm.” Hoắc Sơ mặt không biến sắc tim không đập dồn, “Đồng chí Lôi Phong vất vả rồi.”
Mẫn Đăng ôm khăn quàng cổ lên giường, ngay thật mở miệng: “Tôi yêu Lôi Phong.”
Hoắc Sơ: “…”
Hoắc Sơ chần chừ tiến hai bước về phía trước: “Thật ra thì…”
“Ngủ ngon.” Mẫn Đăng kéo chăn quá đầu.
“…Ngon cái đầu cậu.” Hoắc Sơ bật cười, cúi người vỗ một phát vào giữa chăn.
Lại không ngờ người trong chăn rên khẽ một tiếng, cuộn người thành một cục, làm chăn nhô lên thành một cái túi nhỏ.
Hoắc Sơ ngây ra một giây, vội vàng xốc chăn lên “Tôi vỗ trúng chỗ nào rồi? Không sao chứ?”
Mẫn Đăng con quắp lại, cả khuôn mặt đỏ bừng hai tay che giữa hai chân, không nói gì.
Hoắc Sơ cũng quan tâm ắt loạn, tiến tới muốn kéo tay cậu cạu, “Rốt cuộc đập chỗ nào? Để tôi nhìn xem.”
Mẫn Đăng thề sống chết bảo vệ quần lót của mình, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phắn.”
Thế là Hoắc Sơ phắn ngay, cứ hai phút lại chạy về an ủi.
Lại bị cậu mắng phắn, lặp đi lặp lại mãi.
Sau đó Hoắc Sơ đổi tên thành Hoắc bóng da.
Sáng sớm ngày kế, Mẫn Đăng lặng lẽ xuống giường vào nhà vệ sinh, kéo đồ lót của mình ra nhìn thoáng qua mới yên tâm.
Ngay sau đó tức giận bất bình lườm Hoắc Sơ vẫn đang ngủ một lát, sau đó đạo đức giả đi làm bữa sáng.
Cố ý bỏ rất nhiều muối lên trứng ốp la và mì sợi.
Hoắc Sơ nghe thấy tiếng động thì rời giường, nhìn bữa sáng đã dọn lên bàn, kinh ngạc nhìn cậu, “Sao dậy sớm thế.”
Nói đoạn, liếc nhìn đồng hồ, mới 6:50.
Lúc này cơn buồn ngủ của Mẫn Đăng mới ập đến, mắt cũng không mở ra được, quên luôn cả mì trên bàn, nhớ về cảm giác ngủ trên giường.
“Cậu nấu?” Hoắc Sơ ngồi trên bàn ăn, ăn một miếng, lại cắn một miếng trứng gà.
Trước khi Mẫn Đăng chưa kịp phản ứng, ăn một miếng mì một miếng trứng gà ăn đến là ngon lành.
Mẫn Đăng: “…”
Mẫn Đăng không thể tin nổi, “Ăn ngon không?”
Hoắc Sơ gật nhẹ đầu, “Cậu nấu tất nhiên ăn ngon rồi.”
Vẻ mặt Mẫn Đăng chậm rãi chuyển từ đắc ý thành bứt rứt, tiếp đó bắt đầu lo lắng.
Phút chốc sau khi không thấy hơn phân nửa mì, Mẫn Đăng bước tới giật lại mì và trứng gà, “Không phải nấu cho anh.”
Hoắc Sơ nhìn bóng lưng cậu bưng bát xoay người, được như ý cười một tiếng.
Chợt uống hết sạch một cốc nước to trên mặt bàn.
Quả trứng gà ban nãy sắp mặn chết anh rồi.
Tim Mẫn Đăng mềm thế kia, Hoắc Sơ luôn cảm thấy anh nói gì Mẫn Đăng cũng sẽ không từ chối.
Ví dụ như hôn một cái, hoặc làm chuyện quá đáng hơn.
Hoắc Sơ ngồi trên ghế bắt đầu suy tư chuyện nhỏ ngả bài.
Mẫn Đăng cất bát rồi đi ngủ. Giấc ngủ này, ngủ thẳng đến hơn chín giờ.
Ngủ dậy đã nhìn thấy Hoắc Sơ ngồi trong phòng khách nhìn chằm chằm vào máy tính, nhỏ giọng gọi điện thoại.
Hoắc Sơ thấy cậu mở cửa đi ra, chỉ chỉ điện thoại trong tay với cậu.
Mẫn Đăng đã thay quần áo, lại cẩn thận quấn khăn quàng lên cổ.
Hoắc Sơ nói chuyện điện thoại xong, thấy cậu cầm một đầu khăn quàng quay trái quay phải quấn cả buổi, vừa cảm thấy xót xa vừa buồn cười.
“Tặng cậu một cái khăn quàng cổ đến nỗi vui vậy sao?” Hoắc Sơ bước tới giúp cậu quấn ngay ngắn.
Mẫn Đăng thu lại bớt nụ cười, vùi quá nửa khuôn mặt vào trong khăn quàng cổ, lặng lẽ cười lên.
“Hôm nay cậu tan làm sớm, tôi dẫn cậu đến một nơi để ăn cơm.” Hoắc Sơ nói.
Mẫn Đăng láng máng nhận ra điều gì đó, tiềm thức cảm thấy chống cự.
Tay không tự chủ siết chặt lại, lại nắm được một nắm bông mềm mại.
Cậu cúi đầu nhìn, lại nắm nắm khăn quàng cổ trong tay. Gật đầu đồng ý.
“Giữa trưa tôi trực tiếp đến đón cậu, giờ đi làm đi.” Hoắc Sơ chộp một cái lên đầu cậu.
Tóc Mẫn Đăng bắt đầu dài ra được một ít, sờ không đâm tay nữa.
Hoắc Sơ nhìn bóng lưng đi xuống lầu của cậu, mỉm cười nhéo lòng bàn tay mình một cái.
Điện thoại trong túi vang lên, Dương Chấn Vũ gọi điện đến.
Hoắc Sơ đợi đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng Mẫn Đăng nữa mới nhận điện thoại.
“Bên này đàm phát thất bại rồi, tôi thật sự cảm động chết mất.” Tiếng Dương Chấn Vũ kèm giọng mũi rất nặng, “Ông nói ông xem, đang nói dở chừng, quẳng người ta lại đó, ngồi máy bay đi về. Tiểu Lan tổng vốn nể mặt ông, ông lại ném cô ấy đi, bây giờ không ai dám chơi với chúng ta ông có biết không.”
Hoắc Sơ đóng cửa phòng, lùi lại ngồi trên sofa, “Xin lỗi.”
“Ông có gì có thể xin lỗi tôi.” Dương Chấn vũ nặng nề thở dài một hơi, “Tôi ích kỉ nói, ông có thể đừng bảo vệ Mẫn Đăng mỗi ngày như thế không, tiền ngân hàng của chúng ta cũng chưa trả hết, công trình đã chặt đứt tài chính. Bố ông thì như hổ rình mồi, chỉ đợi đến cuối cùng cắn chết cả thảy chúng ta.”
“Tôi nắm chắc.” Hoắc Sơ vuốt ấn đường, muốn nói gì đó, nhưng không nói ra.
“Nếu không chúng ta cũng đừng lăn qua lăn lại nữa, ông tiếp tục làm Tiểu Hoắc tổng của ông. Nhận sai với bố ông thôi mà?” Dương Chấn vũ cẩn thận từng li từng tí nhắc đến, sau đó cẩn thận lắng nghe tiếng động bên kia điện thoại.
Cuối cùng Dương Chấn Vũ sợ đến nỗi dứt khoát cúp điện thoại.
Ở nhà hàng, Mẫn Đăng vừa vào bếp sau đã bị Chương Khâu chặn lại.
“Tại sao hôm qua không nghe điện thoại của anh?” Chương Khâu nói, “Mày có biết anh lo —— ”
Chương Khâu đang nói bỗng im bặt, lùi hai bước, vẻ mặt đánh giá.
Lạnh lẽo quét mắt nhìn cậu một cái, mắng: “Con lớn không phải do mẹ, chung quy là ưng ý cây cải trắng già* kia rồi.”
cải trắng (báicài); ngu ngốc (báichī), trong tiếng Trung viết tắt BC ý nói ngu ngốc“Anh nói ai là cải trắng?”
“Mày ưng ý ai?” Chương Khâu hừ lạnh một tiếng.
Mẫn Đăng mỉm cười.
“Đừng cười, khăn quàng cổ xấu như ranh.” Chương Khâu ghét bỏ, “Mày có tí đầu óc đi, không thể vì không trải qua lễ rửa tội học tập ở trường học mà cứ ngốc bạch ngọt như thế chứ?”
“Bài thi môn toán được mười hai điểm của anh vẫn đang —— ”
“Ngậm mồm.” Chương Khâu cau mày, giọng nói nghiêm túc, “Mày nghĩ rõ rồi?”
Mẫn Đăng nhìn y, chậm rãi gật đầu.
Thật ra cậu vẫn chưa có manh mối nào về vấn đề mà Chương Khâu đã hỏi cậu trước đó, cậu chỉ xác định một điều.
Hoắc Sơ tuyệt đối không thể rời khỏi cậu.
“Trong xã hội ngày nay đàn ông với đàn ông chung quy vẫn khác biệt, kiếm tẩu thiên phong* chết trên mũi đao còn ít sao.” Chương Khâu nhìn cậu, “Nam nữ có tờ giấy chứng nhận kết hôn cũng không lâu dài, nói gì đến chúng mày.”
*kiếm tẩu thiên phong: ý nói không theo quy tắc bình thường, dùng những biện pháp hoàn toàn mới để giải quyết vấn đề (nguồn nhà Cực Lạc Cung)“Nếu ảnh rời đi, thì xích ảnh lại nhốt trong phòng còng trên giường.” Mẫn Đăng nhỏ giọng nửa đùa nửa thật trả lời.
“Phạm pháp đó bé cưng, làm gì, trong cục công an có đồng hương với mày hả?” Chương Khâu liếc nhìn cậu, “Anh nói gì ấy nhỉ, mày có dốt không. Đây cũng không phải là hòa thượng chạy được miếu đứng yên. Hòa thượng chạy rồi, mày trông coi miếu không có mất mặt hay không?”
Mẫn Đăng im lặng.
“Quan trọng nhất là thủ đoạn.” Chương Khâu nhướng mày đắc ý, “Đã đọc binh pháp Tôn Tử chưa?”
“Em phải chiến đấu với Hoắc Sơ?” Mẫn Đăng hỏi.
“Đúng thế là chiến đấu. Xem ai bị phá phòng thủ thành trước, ai chiếm thành làm vua thôi, thắng rồi sau đó phất cờ hò reo, mày chửi đậu má hắn cũng yêu mày.”
“Không phức tạp đến vậy chứ.” Mẫn Đăng nhíu mày.
“Có thể dễ dàng hơn nhiều.” Chương Khâu chậc một tiếng, “Rốt cuộc mày có nghe thầy Chương dạy online không?’
“… Ví dụ như?” Mẫn Đăng hỏi dò.
“Phí nghe giảng.” Chương Khâu duỗi tay liếc cậu.
Mẫn Đăng vội vàng móc mấy tờ mười đồng trong túi đặt lên tay y.
Chương Khâu thu tiền, chắp tay sau lưng, trầm giọng nói: “Đàn ông mà, trăm khoanh vây quanh một đốm. Cuối cùng lý do là một chữ!”
Mẫn Đăng: “?”
“Khen!”
“Hắn làm gì mày cũng khen, đi đái khen hắn to lớn hùng vĩ, móc móng chân khen hắn khí thế phóng khoáng, ngay cả khi hắn ngáp một cái mày cũng phải khen hắn khí thế bất phàm khí phách đàn ông.” Chương Khâu sâu hiểm khó dò híp mắt nhìn cậu, “Có thể hiểu rõ ba phần không?”
Mẫn Đăng: “…”
Mẫn Đăng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, sờ mũi hỏi: “Anh xác định không?”
“Hành động sờ mũi này trong sự vô tình lạnh lùng lại mang theo một chút bá đạo nhỏ.” Chương Khâu tùy ý mở miệng.
Mẫn Đăng: “!”
Mắt Mẫn Đăng sáng rực lên, gật đầu tán thành không bác bỏ.
“Đúng rồi, tình thú nhỏ cũng là thứ quan trọng nhất, học để mà dùng, những từ đồ đần, đồ ngớ ngẩn, đồ ngốc này.” Chương Khâu nói đến mức mặt hơi đỏ, “Phương Tưu rất thích trò này.”
Mẫn Đăng nghe mà mặt cũng đỏ lên.
Hai người đỏ mặt đối diện nhau, Chu Nhất Cương bênh cạnh lơ đãng bu lại vẻ mặt giận dữ, vặn vẹo con ngươi giống hệt bị động kinh.
Giữa trưa vừa hết giờ làm, Mẫn Đăng đã nhận được tin nhắn Hoắc Sơ đến đón cậu.
Mẫn Đăng thu dọn chút việc cuối cùng trong tay, nói một tiếng với Chương Khâu, hấp ta hấp tấp chạy ra ngoài.
Chạy được nửa đường, nhìn thấy xe của Hoắc Sơ. Lập tức thu lại bước chân, ho hai tiếng, khôi phục lại trạng thái lạnh lùng hờ hững.
Hoắc Sơ trong xe nhìn thấy cười đến nỗi không thở được, đợi khi dáng vẻ Mẫn Đăng hờ hững như lão thần tiên đi đến trước mặt, anh mới miễn cưỡng ngưng cười.
Mở cửa xe giúp cậu.
Lái xe được một lúc, Mẫn Đăng không hỏi sẽ đi đâu. Con đường này cậu chưa bao giờ đi, cậu không biết Hoắc Sơ sẽ dẫn cậu đến chỗ nào.
Có thể là bệnh viện, có thể là phòng khám phương diện nào đó.
Mẫn Đăng lờ mờ đoán được, lòng bàn tay siết thành nắm đấm đã đổ mồ hôi lạnh.
“Sao lại đổ mồ hôi, cảm thấy trong xe nóng à?” Hoắc Sơ xoa xoa trán cậu.
Mẫn Đăng lắc đầu, “Chỉ là ngủ không ngon, không sao.”
Hoắc Sơ nhíu mày, nghiêng đầu thấy vẻ mặt của Mẫn Đăng tựa như trở nên không tốt thì hơi lo lắng.
Nghĩ rằng có nên hẹn lại thời gian với Ninh Tuệ hay không.
Đợi chiếc xe dừng lại trước cửa một nhà hàng, Mẫn Đăng cau mày cảm thấy khó hiểu.
Hoắc Sơ thật sự muốn dẫn cậu đi ăn cơm à.
Bước vào nhà hàng, hai người vừa ngồi xuống chọn món xong, lúc Mẫn Đăng do dự có nên hỏi Hoắc Sơ không thì có bóng người lướt qua ánh mắt cậu.
Cậu khẽ giật mình, ngay sau đó cố định tại chỗ.
Cùng lúc đó, Ninh Tuệ đợi trong nhà hàng đã lâu cười ha ha xuất hiện theo kịch bản.
“Hoắc Sơ? Sao cháu lại ở đây?” Ninh Tuệ ra vẻ kinh ngạc nói.
Nghe thấy âm thanh kêu lên này, Hoắc Sơ cẩn thận quan sát vẻ mặt Mẫn Đăng rồi đứng lên, xoay người lại đọc lời kịch, “Dì Tuệ, khéo quá.”
Lúc hai người chào hỏi, Mẫn Đăng đang nghiêng đầu nhìn một nhân viên phục vụ ở bên trái đại sảnh của nhà hàng.
Hình như đó là … Đan Tuấn?
Đan Tuấn đang mặt hầm hầm kéo một lão già dường như vào đây để xin cơm ra ngoài.
“Đây là Mẫn Đăng.” Hoắc Sơ nói.
Lúc này Mẫn Đăng mới bừng tỉnh, sững sờ chốc lát, gọi một tiếng dì.
Ninh Tuệ ngẩn ra bởi một tiếng dì của cậu, Dương Chấn Vũ là đứa con sinh muộn, trước hắn còn có một người chị. Phu nhân Ninh Tuệ năm nay đã sáu mươi rồi.
Ninh Tuệ được đứa trẻ này gọi một tiếng dì vui cười đến nỗi không tìm thấy mắt.
Mắt người phụ nữ rất sáng, nụ cười rất … chói lọi như ánh mặt trời.
Mẫn Đăng càng ngày càng thả lỏng, bắt đầu hoài nghi có phải hôm nay mình nghĩ nhiều không.
“Cùng ăn cơm chứ ạ?” Hoắc Sơ mời.
“Được.” Nữ sĩ Ninh Tuệ vui vẻ đồng ý.
Thêm cái ghế, lại thêm bộ đồ ăn. Nhân viên phục vụ mang đồ lên uống trước bữa ăn, tận dụng tỉnh rượu trước khi thức ăn được mang lên.
Hoắc Sơ cầm ly rượu đong đưa tại đó, dồn hết tâm trên người Mẫn Đăng, chỉ sợ bị cậu phát hiện.
Ly rượu trên tay lắc hơi nhanh, nghiêng một cái, rượu đổ lên người anh.
Mẫn Đăng nhìn rượu đổ trên người anh, lại nhìn Ninh Tuệ đang trang điểm lại.
Lời nói của Chương Khâu dường như ngay bên tai. Vang đến nỗi đinh tai nhức óc, tay Mẫn Đăng để dưới bàn cơm nắm chặt quần.
Lần đầu tiên khen người, vẫn hơi căng thẳng.
“Anh nhìn anh xem, đổ… hết ra rồi…” Mẫn Đăng lại gần thấp giọng nói được một nửa, suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi của mình, cuối cùng vẫn cứ kiên trì khen xong, “Đúng là… cái… đồ đần…”