Mẫn Đăng vừa dứt lời, Ninh Tuệ tô son lệch khỏi vành môi, gương trang điểm nhỏ trên tay tí nữa thì rơi mất.
Hoắc Sơ cũng mở to hai mắt, ly rượu đỏ trên tay chưa kịp để ngay ngắn không ngừng nhỏ giọt xuống cũng không nhận ra.
Thời gian trên bàn bên này như thể dừng lại.
Chỉ còn lại hai chữ đồ đần, vang vọng không dứt.
Mẫn Đăng hậu tri hậu giác câu nói này xấu hổ cỡ nào, nhắm mắt lại, cắn răng, không dám nhìn ai.
Bèn giơ tay kéo khăn quàng cổ, phủ kín cả đầu.
Hành động của Mẫn Đăng nhanh quá, sau khi Hoắc Sơ phản ứng lại Mẫn Đăng đã thành một cái trứng bông từ lâu.
Hoắc Sờ cười không dừng được, cũng không để ý cái quần bị ướt của mình, đứng lên kéo Mẫn Đăng, “Đừng quấn như thế.”
“… Đừng cười nữa.” Tiếng Mẫn Đăng ồm ồm vang lên trong khăn quàng cổ.
Hoắc Sơ cười liên tục đáp lời, “Không cười, không cười, chúng ta kéo đầu ra, muốn bí hơi xỉu à.”
“Rõ ràng anh vẫn đang cười.” Mẫn Đăng sị mặt, đỏ mặt.
“Thật sự không cười.” Hoắc Sơ cười ha ha.
Mẫn Đăng thẹn quá hóa giận, không nói nữa, hai tay ôm đầu không chịu lộ mặt.
Hoắc Sơ không có cách nào, khăn quàng cổ anh đan dày bao nhiêu, anh tự biết, nếu tiếp tục quấn kín như thế, thật sẽ bí hơi xỉu.
Kết quả là, hừ lạnh một tiếng ra chiêu độc, “Nếu cậu không ra…”
Mẫn Đăng căng thẳng lắng nghe.
Hoắc Sơ ho nhẹ một tiếng, nói: “… Tôi sẽ gọi cậu là đồ ngốc.”
Mẫn Đăng: “…”
Mẫn Đăng sợ đến nỗi mặt cắt không còn một giọt máu, vội vàng lộ mắt ra.
Hoắc Sơ nhân cơ hội lại kéo khăn quàng cổ quấn trên mũi cậu xuống.
Ninh Tuệ ở bên cạnh cười ra âm thanh của gà mái mẹ, khóe mắt dày công che phủ cũng sắp cười ra vết chân chim.
Cũng may chỗ họ ngồi đủ chếch, xung quanh không có ai.
Hoắc Sơ nhìn gương mặt ngộp đỏ lên của Mẫn Đăng, rót một cốc nước trái cây, than thở đưa cho cậu, “Gọi cũng là cậu, thẹn cũng là cậu, phản ứng đều bị cậu cướp sạch, tôi nên làm gì đây.”
Vẻ mặt Mẫn Đăng lạnh như băng, vành tai lại đỏ bừng, lặng lẽ trợn mắt một cái.
Ninh Tuệ cười đến nỗi gương nhỏ trên tay cũng rơi xuống đất, xoay người nhặt gương rơi trên đất.
Lại nhìn thấy ngón tay Mẫn Đăng căng thẳng đến nỗi không ngừng nhéo đùi mình. Cười không nổi nữa.
Cùng lúc đó, bên ngoài nhà hàng, có hai người đứng bên cạnh bồn hoa.
Cậu trai trẻ tuổi đang tức giận thiếu kiên nhẫn nhìn ông già ăn mặc rách rưới đứng trước mặt mình.
“Tôi đã nói ông đừng đến tìm tôi! Có phải ông bị thần kinh không!” Đan Tuấn phỏng đoán cách nhà hàng không xa, không dám nói to, chỉ có thể hạ giọng khẽ quát, “Chúng ta không có quan hệ gì.”
“Con là con bố, bố không tìm con thì tìm ai.” Đan Hoài duỗi tay muốn kéo cánh tay cậu ta.
“Đừng đụng vào tôi.” Đan Tuấn chán ghét né tránh, “Tôi nói rồi, tôi không có tiền cho ông, tôi thật sự không có tiền, từ khi tôi tốt nghiệp cấp ba nhà dì nhỏ đã không cho tôi tiền nữa, bây giờ tôi nói mình kiếm tiền để nộp học phí không thừa cho ông.”
Đan Hoài không lên tiếng, liếc mắt nhìn cậu ta.
Khi Đan Tuấn càng ngày càng chột dạ, Đan Hoài trầm thấp nở nụ cười nhạt, “Mày do tao nuôi lớn, tao còn không hiểu mày. Còn kiếm tiền nộp học phí, mày bịa đặt, không bằng hiếu kính tao, bố mày ra tù chúng mày đều trốn tránh, đúng là không phải thứ gì tốt.”
“Ông chỉ có một đứa con trai là tôi hả?” Đan Tuấn không chịu được, gân cổ mắng, “Ông còn một đứa con trai ông quên à? Nó nghe lời ông nhất! Ông có giỏi thì tìm nó ấy!”
“… Tiểu Đăng?” Vẻ mặt không có biểu cảm gì của Đan Hoài cuối cùng cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc, “Thằng nhóc kia còn sống?”
“Còn sống còn sống! Ông đừng tìm tôi, ông tìm nó ấy!” Đan Tuấn ghét bỏ vung tay, “Nó là học việc nghiêm túc trong nhà hàng, tôi chỉ là một nhân viên phục vụ không so được! Ông tìm nó đi!”
Đan Hoài tập tễnh ra khỏi bồn hoa, nhìn đường sá phồn vinh người đến người đi.
Lại ngẩng đầu nhìn nhà cao tầng san sát, sắc mặt xám trắng.
Gã cào cào mái tóc bết, suy nghĩ ra tù còn không bằng không ra, ngoài tù vợ con ly tán, một xu tiền cũng không có.
Nhìn người đi đường tránh né xa lánh gã, gã cúi đầu nhìn một cái chân què của mình.
Híp mắt, miệng thì nói thầm như đang cắn chết thứ gì đó.
Đó là một cái tên.
Đứa con trai khác của gã.
Đây là một bữa cơm Mẫn Đăng ăn lâu nhất, chủ yếu là nữ sĩ Ninh Tuệ húp ngụm canh cũng phải tỉ mỉ thưởng thức hương vị.
Húp hai muôi, còn phải tô lại son môi.
Một bữa cơm ăn đến hơn hai tiếng đồng hồ, cộng thêm nữ sĩ Ninh Tuệ lại kéo họ uống cà phê. Ninh Tuệ luôn cười tủm tỉm nhìn cậu chằm chằm, nhưng lại không nói chuyện nhiều.
Mẫn Đăng cũng không nhàm chán, chỉ mệt rã rời.
Mấy người ra khỏi quán cà phê, sắc trời đã tối.
Hoắc Sơ mỉm cười tiễn nữ sĩ Ninh Tuệ lên xe, quay người trở về.
Mùa đông trời tối sớm.
Lúc này mới sáu, bảy giờ trời đã đổi một tấm màn sân khấu màu đen.
“Đi thôi.” Hoắc Sơ cười vươn tay ra, “Chỗ này cách nhà không xa, coi như tản bộ.”
Mẫn Đăng nhìn trái nhìn phải, gật đầu sau khi xác định vị trí, chậm rãi duỗi tay áo của mình ra.
Cho Hoắc Sơ nắm tay áo của cậu.
Lúc này nhiệt độ không khí vẫn thấp, gió cũng không lớn.
Trên cầu vượt có rất nhiều người đang tản bộ, mũ lông lớn dày và khăn quàng cổ dày, không ai không cầm đồ ăn vặt nóng hôi hổi trên tay.
Hoắc Sơ lặng lẽ dùng đầu ngón tay luồn qua tay áo như có như không ngoắc ngón tay Mẫn Đăng.
Mẫn Đăng nhíu mày, Hoắc Sơ dắt rồi dắt, nhất định phải ngoắc chỗ này một cái, chạm chỗ kia một cái.
Bực mình khi Hoắc Sơ chuẩn bị móc ngón tay cậu lần nữa, Mẫn Đăng trực tiếp rụt cánh tay vào trong áo bông.
Hoắc Sơ bất đắc dĩ nắm cả một đoạn tay áo trống không, thở dài, “Rõ ràng vừa nãy còn gọi tôi là đồ đần, lúc này tôi lại thành cải trắng nhỏ* trong đất.”
*cải trắng nhỏ ngụ ý chỉ kẻ đáng thươngMẫn Đăng: “…”
Đi đến nửa cầu vượt, đoạn đường phía trước bị dòng người chặn lại. Tiếng ghi ta vui sướng lại ấm áp truyền ra từ trong đám người.
Đến gần hơn tí nữa, Mẫn Đăng thấy nến đỏ đầy đất.
Ánh lửa lấp lánh, nhuộm đỏ gương mặt cô gái đứng chính giữa vòng nến.
Tiếng ghita dừng lại, cậu trai ôm một bó hoa hồng to trong tay người bạn, “Y Y! Anh thích em đến nỗi đánh đàn cũng run tay! Làm bạn gái của anh đi!”
“Anh đánh đàn run tay còn trách em!” Cô gái hờn dỗi nhìn chàng trai chằm chằm, “Tỏ tình cũng nói đàn không tốt thì có thể thích bao nhiêu!”
“Anh…” Chàng trai quýnh đến nỗi lại muốn đi lấy ghi-ta.
“Nè!” Cô gái duỗi tay, “Anh đưa hoa cho em trước đi.”
Chàng trai ngoan ngoãn tặng hoa, xấu hổ cười một tiếng, lập tức lấy can đảm hô to: “Anh sẽ làm cho em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới!”
Lời nói của chàng trai vừa to vừa sáng, mọi người xung quanh lại ồn ào một hồi.
Cô gái mỉm cười nhảy bổ nhào tới, hai người ôm nhau xoay mấy vòng.
Lúc này người qua đường vây xung quanh mới cóng đến nỗi run rẩy mỉm cười tản đi. Chỉ còn lại mấy người bạn của chàng trai dọn dẹp nến trên đất.
Mẫn Đăng thấy người tản ra định đi về phía trước, lại bị Hoắc Sơ kéo lại, cậu ngờ vực hỏi: “Sao vậy?”
“Cậu đứng đây chờ tôi một lát.”
Hoắc Sơ nói xong cũng đi về phía trước.
Mẫn Đăng đứng tại chỗ, khó hiểu nhìn Hoắc Sơ đi tới trước mặt mấy cậu trai và cô gái lúc nãy.
Chỉ thấy Hoắc Sơ mỉm cười thì thầm vài câu với anh chàng kia.
Mẫn Đăng không nhìn rõ, hình như Hoắc Sơ nhận lấy thứ gì đó từ tay mấy anh chàng kia.
Sau đó từ từ quay về.
“Anh làm gì thế.” Mẫn Đăng nhìn anh.
“Cậu xem.” Hoắc Sơ mở tay ra, trong lòng bàn tay nâng một cây nến nhỏ hình trái tim trở về, cẩn thận che chở, chỉ sợ bị tắt.
“Anh lấy nến của người khác làm gì.” Mẫn Đăng không hiểu nhìn anh.
Hoắc Sơ nở nụ cười đặt ngọn nến giữa hai người, mặt hai người được ánh nến nhuộm thành màu đỏ ấm.
“Anh —— ”
Mẫn Đăng chưa hỏi hết cậu, chàng trai cách đó vài bước, ôm ghi-ta đến gần, đầu ngón tay gảy gảy.
Một đoạn nhạc ngắn nhảy nhót vây xung quanh.
Chàng trai bắt đầu trầm thấp ngâm nga bài hát, không sôi động như vừa nãy, nhưng chân thành lại thật tâm.
Mẫn Đăng kinh ngạc trợn to mắt.
“Tôi muốn…” Hoắc Sơ nghiêm túc cúi đầu nhìn cậu, “Cậu có bằng lòng để tôi trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới không?”
Mẫn Đăng cắn răng, lòng bàn tay không tự chủ đổ mồ hôi, “Tôi —— ”
Đúng lúc này, một bông tuyết bay xuống chóp mũi Hoắc Sơ, Hoắc Sơ không kiềm chế được, hắt hơi một cái.
Thổi tắt ngọn nến đỏ giữa hai người.
Mẫn Đăng nhắm mắt vuốt mặt một cái, giật lấy ngọn nến, xoay người rời đi.