Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?

Chương 37

Vinh Thiên Hòa thấy cô lại giở chứng, nhẹ nhàng khuyên giải: "Diệc Lan, đây không phải là chuyện nhỏ, chúng ta đừng gây sự được không?" 

"Ta càng không, cho dù là chàng cũng không ngăn được ta!" Triệu Diệc Lan cố chấp nói.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí lâm vào bế tắc.

"Triệu tiểu thư, cô phải suy nghĩ rõ ràng, chúng ta lần này là muốn tiến vào sào huyệt của bọn chúng, trước là cứu những nữ tử khác, sau là một lưới tóm gọn hết bọn chúng. Nói cách khác, là cần cô phối hợp, nói không chừng trong quá trình sẽ có nguy hiểm ngoài ý muốn, như vậy cô còn kiên trì không đổi người sao?" Lãnh Ly Tuyên hỏi.

Triệu Diệc Lan kiên định nói: "Ta không sợ, không đổi!" 

Lãnh Ly Tuyên thấy thế thì khẽ mở môi, "Nếu Triệu tiểu thư cố ý muốn ở lại, vậy thì ở lại đi." 

"Lãnh tông sư, cái này..." Triệu viên ngoại kinh ngạc.


Lãnh Ly Tuyên lắc đầu, cười bảo: "Không còn cách nào, thiên kim đã kiên trì như thế, thực sự là người có can đảm. Ta sẽ ẩn nấp trong phòng, âm thầm bảo vệ Triệu tiểu thư, nhất định sẽ không để Triệu tiểu thư rơi vào nguy hiểm." 

"Nhưng..." Triệu viên ngoại định nói tiếp, bị Vinh Thiên Hòa ngăn lại, "Nhạc phụ yên tâm, con hiểu Diệc Lan, dù nói nữa nàng cũng không chịu, huống hồ còn có Lãnh tông sư ở đây, nàng sẽ không có việc gì." 

Triệu viên ngoại suy nghĩ một hồi, thấy Triệu Diệc Lan vẫn là vẻ mặt kiên trì đành phải đồng ý. 

Lãnh Ly Tuyên tiếp tục nói: "Nếu đã như vậy, Triệu tiểu thư liền giao cho ta bảo vệ. Thiếu Uyên, ngươi ở bên ngoài nội ứng ngoại hợp với ta, đuổi theo bọn họ, nhớ kỹ không được đánh rắn động cỏ. Sau khi vào hang ổ, tất cả đều lấy cứu người làm đầu." 


"Vâng." Nam Cung Thiếu Uyên đáp.

"Còn nữa, vì an toàn, xin Triệu viên ngoại đuổi hết người gần phòng này đi, chung quanh không được xuất hiện bất kì người nào." Lãnh Ly Tuyên nói.

Triệu viên ngoại gật gật đầu, cùng một đám người đi ra ngoài.

Triệu tiểu thư sửa sang lại quần áo một chút, tiếp tục đoan trang ngồi ở đó.

Lãnh Ly Tuyên cũng ẩn thân.

Đêm đã khuya, yên tĩnh một lát, đột nhiên vang lên tiếng dị thường, gió mãnh liệt thổi qua cửa sổ, thậm chí có thể nghe được rõ ràng tiếng cành cây bị giẫm đạp.

Đến rồi! 

Lãnh Ly Tuyên nín thở chờ đợi, lẳng lặng đợi một hồi, lại chậm chạp chờ không được động tác tiếp theo. Y từ bên kia nhẹ nhàng bay lên nóc nhà, tìm hiểu tình huống, nhìn về phía trước phòng, bốn phía trống rỗng, lại không thấy một người!

Xem ra là mình quá mức căng thẳng, người còn chưa tới.


Trở lại phòng, Lãnh Ly Tuyên vốn định tiếp tục ẩn thân, thoáng nhìn thấy Triệu Diệc Lan giờ phút này ngồi ở đó toàn thân phát run, Lãnh Ly Tuyên thở dài, dù sao cũng là tiểu thư khuê các, chưa từng nhìn thấy gió tanh mưa máu bên ngoài, mặc kệ lúc ấy không sợ hãi cỡ nào, nhưng chuyện đến rồi vẫn sẽ sợ hãi.

Cứ tiếp tục như vậy cũng không được, sẽ rất nguy hiểm cho cô ta.

Nghĩ nghĩ, Lãnh Ly Tuyên nhẹ giọng nói: "Triệu cô nương, hái hoa tặc này không phải người bình thường, ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là cảm thấy để cho một nữ tử như cô đi tới nơi đó chung quy vẫn là không ổn, hay cô từ cửa sau lẻn ra ngoài đi." 

Triệu Diệc Lan cũng không kiên trì nữa, âm thanh run rẩy hỏi: "Nhưng nếu bây giờ ta đi rồi, ai sẽ thay thế ta đây?" 

Lãnh Ly Tuyên chỉ nói: "Cô bỏ lại hỉ phục là được, ta tự có cách." 
Triệu Diệc Lan không nói gì nữa, sau khi Lãnh Ly Tuyên xoay người, tiện tay từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo thay vào, vội vàng rời đi, đi rất lưu loát.

Vừa đi được vài bước, liền đâm đầu vào trong ngực một người, Triệu Diệc Lan sợ đến thiếu chút nữa khóc ra, thật cẩn thận ngẩng đầu, thấy là Vinh Thiên Hòa, liền gắt gao ôm cổ hắn hô: "Chàng dọa chết ta…"

"Suỵt, đừng sợ, chúng ta rời khỏi nơi này trước." Kéo cô vội vã rời đi.

Trong phòng, Lãnh Ly Tuyên nhìn hỉ phục trên giường đứng yên một lúc lâu.

Lúc này bên ngoài đã không còn ai, nếu lại đi tìm người khác sợ là sẽ không kịp, nên làm cái gì bây giờ…

Nghĩ đi nghĩ lại, đành phải tự mình động...

Lãnh Ly Tuyên cắn răng mặc hỉ phục, phủ khăn voan đỏ, học theo dáng vẻ của Triệu Diệc Lan ngồi xuống.

Thời gian không ngừng trôi qua, Lãnh Ly Tuyên lẳng lặng ngồi một khắc, cửa bỗng nhiên bị bên ngoài đẩy nhẹ mở ra, liền nghe thấy một người chậm rãi đến gần.
Cuối cùng cũng đến!

Lãnh Ly Tuyên sợ hắn sẽ sử dụng một ít thứ như mê dược, đã sớm nín thở.

Quả nhiên, đợi người nọ đến gần, đưa một cái bình nhỏ trong tay dưới khăn voan của Lãnh Ly Tuyên lắc lư vài cái.

Chỉ chốc lát sau, Lãnh Ly Tuyên nghiêng người về phía trước, người tới bắt lấy y, khiêng y lên vai mang đi.

Nam Cung Thiếu Uyên nhìn người nọ một mình tiến vào, lại thành hai đi ra, chỉ thấy Triệu cô nương lại không thấy Lãnh Ly Tuyên, trong lòng nóng nảy, cũng bất chấp Triệu cô nương, lo lắng Lãnh Ly Tuyên xảy ra chuyện gì, liền quyết định đi trở về. 

Một trận gió nhẹ thổi qua, vén khăn voan đỏ lên, lộ ra người bên trong. Nam Cung Thiếu Uyên chợt dừng lại, rõ ràng là Lãnh Ly Tuyên! Nhưng tại sao sư tôn lại mặc hỉ phục? Triệu cô nương đâu?!

Mặc kệ, người nọ dám bắt Lãnh Ly Tuyên đi, Nam Cung Thiếu Uyên híp mắt, nghĩ đến sư tôn phân phó, liền nhẫn nại đuổi theo.
Khinh công của hắn không tệ, cho dù chỉ cách khoảng cách rất gần, đối phương cũng không phát hiện. Đi theo đến doanh trại trên núi, trốn ở một bên chờ thời cơ mà động, chỉ chốc lát sau, liền dễ dàng lẻn vào.

Liên tục né tránh người tuần tra.

Nhận thấy có người đến gần, liền nhảy lên nóc nhà.

"Là Thiên Diêu trở về sao, người bắt được chưa?" Cô Doãn nói.

"Bắt được rồi, đại nhân." 

"Vậy thì tốt, nhốt nàng ta vào phòng thứ sáu đi."

"Dạ." 

Sau đó liền nghe được người tới si mê nói: "Sáu người, còn thiếu một người, ta có thể đại công cáo thành!" 

"Chúc mừng đại nhân." Thiên Diêu chắp tay.

Tiếp theo là một trận cười điên cuồng.

Lãnh Ly Tuyên được bọn họ an bài đến phòng thứ sáu, cho đến khi tiếng bước chân dần dần xa, mới vén khăn trùm đầu lên.

Đây là một căn phòng rất đơn sơ, được bao phủ bởi rơm rạ, chỉ có một tấm ván dài tương tự như giường ngủ, một cái bàn và một chiếc ghế. Bày biện này giống như đối xử với tù nhân.
Mùi lạ không có, nhưng Lãnh Ly Tuyên luôn bất giác uốn cong ngón tay, đặt ở phía trước mũi. 

Vừa đi hai bước, liền nghe thấy một trận tiếng bước chân rất nhẹ, xem ra là có người đang tới gần, Lãnh Ly Tuyên cuống quít ngồi trở về, phủ khăn voan lên. 

Chỉ nghe tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, sau một khắc, khăn trùm đầu của y lại bị người xốc lên.

Lãnh Ly Tuyên lúc này đang làm bộ hôn mê, không biết người tới muốn gì. 

Y cảm giác có một đôi tay đang chậm rãi vuốt ve mặt mình, Lãnh Ly Tuyên nhíu mày, một tay bắt lấy tay người tới, nhưng khi thấy rõ người tới, y bỗng dưng dừng lại, là Nam Cung Thiếu Uyên!

Khi Nam Cung Thiếu Uyên vén khăn trùm đầu Lãnh Ly Tuyên lên, vốn định đánh thức y dậy, nhưng khi nhìn y nhắm mắt lại ngủ, đẹp đẽ đến mức thời gian phảng phất như ngưng đọng. 
Lãnh Ly Tuyên mặc hỉ phục khuôn mặt càng thêm trắng nõn, tóc dài tùy ý tản ra hai gò má, lúc này Lãnh Ly Tuyên rất mê người, Nam Cung Thiếu Uyên ngứa ngáy khó nhịn, lại bất giác vươn tay sờ sờ mặt y, nhưng hắn trăm triệu lần không ngờ rằng Lãnh Ly Tuyên lại tỉnh lại, hai người nhất thời đứng hình, trong nháy mắt lâm vào bế tắc.

Lãnh Ly Tuyên quay đầu, ánh mắt lại không khỏi nhìn Nam Cung Thiếu Uyên.

"Sư… Sư tôn…" Nam Cung Thiếu Uyên mở miệng lại phát hiện ngay cả lời nói cũng không thuận, lập tức tự giác im miệng.

Lãnh Ly Tuyên cố gắng giả vờ trấn định "ừ" một tiếng.

Không khí sau đó rơi vào một bầu không khí kỳ lạ. Không hiểu sao lại có một loại bầu không khí mập mờ ái muội.

Dừng chốc lát, Nam Cung Thiếu Uyên kéo tay Lãnh Ly Tuyên nói: "Ta mang sư tôn rời đi." 

Tay Lãnh Ly Tuyên chỉ dừng lại trong lòng bàn tay Nam Cung Thiếu Uyên giây lát, loại cảm giác ấm áp này còn chưa kịp cảm nhận được, đã bị Lãnh Ly Tuyên nhanh chóng rút ra.
Lãnh Ly Tuyên nắm chặt nắm tay, tay rụt vào trong tay áo, giấu ở dưới vạt áo, nhưng cảm giác bị luồng sét đánh trúng vẫn như cũ không thể xua đi được.

Trong lòng một trận rung động.

Không, không được, không thể như vậy… Lãnh Ly Tuyên nội tâm đang kêu gào, y lắc đầu buột miệng thốt lên: "Không được!" 

Nam Cung Thiếu Uyên quay đầu lại nhìn y, hỏi: "Cái gì không được?" 

Lãnh Ly Tuyên ngẩn người, nhìn ánh mắt nóng rực của hắn, ngay sau đó lại dời mắt đi, không nhìn hắn nữa. 

"Ta… ý ta nói là… Chúng ta không thể đi như thế này." Lãnh Ly Tuyên đứt quãng nói.

"Tại sao?" Nam Cung Thiếu Uyên khó hiểu hỏi.

Tại... Tại sao?… Đúng vậy, tại sao?!

Trong đầu Lãnh Ly Tuyên không ngừng loạn thành một cục, tìm kiếm một đáp án có thể giải thích.

"Sáu người, còn thiếu một người, ta có thể đại công cáo thành!" 
"Chúc mừng đại nhân."

Trong đầu Lãnh Ly Tuyên đột nhiên xuất hiện cuộc đối thoại giữa hai người vừa rồi.

Dựa theo lời bọn họ nói, hẳn là cộng thêm y tổng cộng có sáu người, đó chính là nói, ngoài y ra còn có năm người bị nhốt ở nơi này.

Nghĩ đến đây, Lãnh Ly Tuyên đem phân tích của mình chậm rãi nói ra, "Theo lời bọn chúng, nơi này hẳn là còn có năm tân nương bị nhốt nữa, chúng ta phải cứu họ ra mà không đánh rắn động cỏ, trước tiên phải tìm được chỗ giam giữ họ, vậy phải cần thời gian, cho nên ta không thể rời đi." 

Lãnh Ly Tuyên tiếp tục nói: "Nhiệm vụ lần này của chúng ta chính là phải cứu họ ra, tuy rằng địa thế nơi này phức tạp không dễ dàng tìm được, nhưng nếu đủ thời gian, nói vậy vẫn có thể tìm được một ít dấu vết." 

"Ta biết rồi, ta sẽ đi tìm. Sư tôn người ở đây không được tùy ý đi lại, chờ ta trở về." 
"Ừm." 

Đợi sau khi hắn đi, Lãnh Ly Tuyên chợt thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào tường, phủ khăn voan xuống, không nhúc nhích.

Nam Cung Thiếu Uyên cẩn thận né tránh người qua lại, trèo lên mái hiên tỉ mỉ tìm kiếm, một căn phòng cũng không buông tha, nhưng vẫn không nhìn thấy một tân nương bị bắt nào. 

Vừa mới đi trên mặt đất vài bước, nghe thấy đối diện truyền đến tiếng bước chân liền bay lên.

"Đại nhân."

"Ừm. Thiên Diêu đâu?"

"Ngài ấy vừa đi ra ngoài, không biết khi nào trở về."

Lại nghe người nọ cười, "Ra ngoài rồi... Vừa hay thuận tiện cho ta làm việc, mỗi lần đều ngăn cản ta, mấy người lúc trước cũng thôi, nhưng lần này thì khác, nghe nói đặc biệt đanh đá, chính là khẩu vị của ta." 

"Đại nhân là muốn…"

"Biết là tốt, canh ở cửa, đừng để người khác làm hỏng chuyện tốt của ta. Đi phía trước dẫn đường." 
"Đại nhân, phòng nào ạ?"

"Thứ sáu." 

Nam Cung Thiếu Uyên vốn định đi đường vòng, chân vừa di chuyển một bước liền khựng lại, hắn nhớ Lãnh Ly Tuyên chính là ở phòng thứ sáu.

Hai người đang nói vui vẻ, vừa dứt lời, liền thấy một nam tử mặc đạo bào màu đen tuyền đang đằng đằng sát khí nhìn về phía này, trong mắt tràn đầy lệ khí.

Nam Cung Thiếu Uyên vặn vẹo cổ, nguy hiểm nói: "Ngươi mới nói cái gì." 

______

Lan: rồi toang rồi ( °〇° )

Bình Luận (0)
Comment