Hôm Nay Sư Tôn Lại Tự Vả Chăng?

Chương 38

Hai người đang nói vui vẻ, vừa dứt lời, liền thấy một nam tử mặc đạo bào màu đen tuyền đang đằng đằng sát khí nhìn về phía này, trong mắt tràn đầy lệ khí.

Nam Cung Thiếu Uyên vặn vẹo cổ, nguy hiểm nói: "Ngươi mới nói cái gì."

Người nọ đột nhiên từ trên trời giáng xuống, hai người đều không kịp phản ứng, hạ nhân ở một bên nhát gan, trên mặt không tự nhiên hiện ra sự sợ hãi.

Trên mặt Cô Doãn đeo một cái mặt nạ tươi cười, nhìn không ra sắc mặt, hắn khinh thường hừ một tiếng: "Là tiểu tình nhân của người kia sao? Đã tìm được đến đây rồi, thật không đơn giản. Có điều, cái bộ dạng hung ác này thật sự không thể thích được." Ngữ khí đó kết hợp với cái mặt nạ kia, hoàn toàn là đang khiêu khích hắn.

Cô Doãn lại tăng thêm ngữ khí, khiêu khích nói: "Ta nói... Ta muốn thượng[1] nàng."


[1]Thượng: là ấy ấy á ai muốn hiểu gì hiểu haha.

"Ngươi muốn chết!" Nam Cung Thiếu Uyên bất ngờ rút kiếm ra, ánh mắt hung ác đâm tới.

Cô Doãn nhanh chóng tránh thoát, không chút hoang mang lấy ra hai thanh loan đao, hai tay đan chéo trước ngực cầm loan đao lộ ra hàn ý, lưu luyến nói: "Đã lâu không được dùng hai thanh bảo bối này, thật đúng là có chút hoài niệm."

Nam Cung Thiếu Uyên nghiêng nghiêng nhìn hắn một cái, chỉ thấy "Hồi ức" trong nháy mắt đổi thành vô số dao nhỏ sắc bén, theo thủ thế của hắn, dao đồng loạt mãnh liệt đâm về phía Cô Doãn.

Cô Doãn dùng hai thanh loan đao, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai miễn cưỡng ngăn trở những con dao nhỏ kia, nhưng con dao nhỏ vẫn vẽ ra hai ba vết thương trên đùi hắn, máu chảy đầm đìa.

Nam Cung Thiếu Uyên cười lạnh một tiếng, ánh kiếm âm u lạnh lẽo chiếu lên gương mặt lạnh lùng của hắn, "Tiếp theo sẽ không may mắn như vậy đâu."


Cô Doãn hưng trí lau máu trên đùi, rạch lên hai thanh loan đao, cười nói: "Đã lâu không hưng phấn như vậy, máu toàn thân đều sôi trào lên... Tiểu tử, chơi với ta tiếp nào."

Tiếng đánh nhau kịch liệt thu hút người tuần tra xung quanh tới, Cô Doãn giơ tay lên nói: "Chuyện nhỏ, không cần để ý tới, các ngươi tránh xa một chút."

Một đám người được lệnh đều lui xuống.

"Keng-" một tiếng, Lãnh Ly Tuyên đột nhiên ngồi dậy, "Thiếu Uyên..."

Lãnh Ly Tuyên không khỏi nhớ tới hắn, đứng dậy vứt khăn voan, theo tiếng mà đi tìm.

Ở một góc, chỉ thấy hai người đang tay cầm đao kiếm giằng co. Cô Doãn cố hết sức chống cự.

Trên mặt Nam Cung Thiếu Uyên gió êm sóng lặng, giống như đang uống trà thư giãn, nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy người tới, "Sư tôn?"

Cô Doãn thừa dịp hắn quay đầu lại, cười lạnh một tiếng, "Nhìn đông nhìn tây là không được đâu nha." Tay cầm loan đao mạnh mẽ áp tới.


Lãnh Ly Tuyên nhíu nhíu mày, xông tới, một kiếm đẩy loan đao thế như chẻ tre của hắn, mũi kiếm xẹt qua mặt nạ Cô Doãn, có thể thấy rõ ràng những vết nứt đang lan tràn trên bề mặt, Cô Doãn bị kiếm khí của Lãnh Ly Tuyên bức bách lui về phía sau vài bước, đụng vào tường.

Mặt nạ "rắc" một tiếng, vỡ ra từng mảng, Cô Doãn nhìn thấy ánh mắt khϊếp sợ của hai người, bối rối dùng tay áo che mặt, co lại thành một nhúm trốn ở góc tường, miệng liên tục nói: "Đừng nhìn ta, đừng nhìn ta, đừng nhìn ta..."

Hoàn toàn không còn khí thế vừa rồi, giống như một kẻ yếu không ngừng phát ra tín hiệu cầu cứu người khác.

Mặt nạ rơi xuống, gương mặt Cô Doãn trần trụi lộ ra, thật không thể trách bọn họ vì sao lại khϊếp sợ như vậy, thật sự là bộ dạng Cô Doãn quá kỳ lạ. Ngũ quan trên khuôn mặt hắn đã nhìn không rõ, toàn bộ mặt chỉ có cái trán là mơ hồ còn có dấu vết của làn da, toàn bộ phần dưới trán đều là cơ mặt đỏ như lửa dính vào nhau thành một khối. Bộ dạng thật sự là quá khiến người ta sợ hãi.
Thiên Diêu vừa từ bên ngoài trở về liền nhìn thấy cảnh tượng này, y nhìn thấy nam tử mặc hỉ phục mà không phải là tiểu thư Triệu gia kia, liền đoán ra đại khái, biết sự tình đã đi đến bước không thể khống chế, y cuống quít che chắn Cô Doãn, quỳ trên mặt đất nói với Lãnh Ly Tuyên bọn họ: "Xin hai vị giơ cao đánh khẽ tha cho bọn ta đi, bọn ta cũng là bất đắc dĩ."

"Bất đắc dĩ bắt cóc tân nương hay là bất đắc dĩ làm hái hoa tặc?" Nam Cung Thiếu Uyên không hề thoái nhượng, ép hỏi.

Thiên Diêu nghe xong vội vàng lắc đầu, "Bọn ta không phải hái hoa tặc, bọn ta chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, chưa bao giờ có hành vi làm ô uế nữ tử, thật sự, xin hai vị hãy tin ta."

"Vậy các ngươi bắt cóc bọn họ làm gì? Chẳng lẽ cố ý dùng loại phương thức đặc thù này mời bọn họ đến chỗ các ngươi uống trà?" Nam Cung Thiếu Uyên cũng không tin sự tình lại đơn thuần như thế.
"Ta... bọn ta..." Thiên Diêu bi thương nhìn Cô Doãn còn đang rụt ở góc bất đắc dĩ nói: "Kỳ thật, là bởi vì muốn trị liệu cho gương mặt của đại nhân."

"Trị liệu gương mặt cho hắn? Trị liệu thế nào?" Lãnh Ly Tuyên hỏi.

"Mặt đại nhân hai vị cũng thấy được, đó cũng không phải là trời sinh, mà là một hồi ngoài ý muốn dẫn đến bị bỏng rất nặng, đại nhân vẫn luôn sống với khuôn mặt kinh người này, thật sự là thống khổ không thôi, nếu không kịp thời trị liệu, về sau đều chỉ có thể đeo mặt nạ mà sống, bọn ta thật sự là bất đắc dĩ..."

"Sư tôn ta đang hỏi ngươi trị liệu thế nào!" Nam Cung Thiếu Uyên ngắt lời y.

Thiên Diêu ngẩn người, đáp: "Phải tìm đủ bảy vị tân nương trong đêm tân hôn, xung hỉ cho đại nhân..."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó dùng máu của họ phối hợp với dược liệu để tu luyện thành đan dược, uống là có thể thoát thai hoán cốt, đạt tới công hiệu thay da, cho nên bọn ta mới bắt họ..."
"Hoang đường!!!" Lãnh Ly Tuyên tức giận nói, "Thuật quỷ dị như thế ngươi cũng có thể tin, ta thấy các ngươi là đầu óc có vấn đề!"

"Ta... ta cũng không hoàn toàn tin lắm, chỉ là muốn thử một chút, nếu thành công..."

"Nếu? Cho dù thuật này có thể thành công, các ngươi cũng không thể làm hại tính mạng của người khác."

"Bọn ta không có ý định lấy mạng của họ, chỉ là cần một ít máu của họ để tu luyện đan dược, sau đó sẽ thả họ trở về."

"Có sự đồng ý của bọn họ chưa? Vốn tân hôn nên là niềm vui của hai gia đình, nhưng bởi vì các ngươi, cha mẹ bọn họ vì thế mà lo lắng, tân nương bị các ngươi bắt được cũng cả ngày lo lắng sợ hãi, tổn thương tinh thần của bọn họ ai chịu trách nhiệm? Các ngươi thế mà còn muốn dùng máu của bọn họ để đạt thành ý muốn, thật sự là ngu xuẩn đến cực điểm, không thể tha thứ!"
"Xin lỗi..."

"Ngươi nên xin lỗi chính là bọn họ chứ không phải ta." Lãnh Ly Tuyên nhàn nhạt nói.

"Ta..." Thiên Diêu nắm chặt nắm tay, sớm biết việc này sẽ bại lộ, lại không ngờ rằng nó tới nhanh như vậy, trầm mặc cúi đầu.

"Bọn họ đang bị giam ở đâu?" Lãnh Ly Tuyên hỏi.

"Ở địa lao." Thiên Diêu đáp.

"Khó trách tìm khắp nơi cũng không được tung tích của bọn họ, thì ra là bị nhốt vào địa lao." Nam Cung Thiếu Uyên bất đắc dĩ nói.

"Ta sẽ dẫn hai vị đến đó."

Thiên Diêu dẫn đường, đi tới trước một vách tường, di chuyển ngọn đèn bên cạnh, một cánh cửa lớn chậm rãi mở ra trước mắt, phản chiếu vào mắt là cầu thang sâu không thấy đáy, hai bên cách một khoảng sẽ có một ngọn đèn đang cháy, nhưng ánh sáng vẫn rất tối.

Nam Cung Thiếu Uyên dịu dàng nhìn về phía Lãnh Ly Tuyên bên cạnh, nói: "Nơi này rất tối, sư tôn cẩn thận."
Trong bóng tối không thể thấy Lãnh Ly Tuyên gật đầu, nhưng Nam Cung Thiếu Uyên vẫn cảm nhận được, hắn mỉm cười, đi phía trước giúp Lãnh Ly Tuyên dò đường.

Cuối cầu thang là một cánh cửa đá, hẳn là nơi nhốt những tân nương kia.

Quả nhiên, trong mỗi gian phòng có một tân nương, tổng cộng năm gian phòng, năm vị tân nương. Xem ra là phòng không đủ nên mới đem Lãnh Ly Tuyên nhốt ở trên, nếu thật sự nhốt y chỗ này, Nam Cung Thiếu Uyên muốn tìm ra y tất phải tốn rất nhiều công sức.

Thả năm người bọn họ ra, nói rõ ý đồ lần này, bọn họ mới từ bộ dạng hoảng sợ vô cùng hòa hoãn lại, thật cẩn thận đi theo phía sau Lãnh Ly Tuyên.

"A a a a a a a a a!!!!"

Khi đi ngang qua Cô Doãn, mấy người nhát gan nhất thời lớn tiếng hét lên, nhao nhao tránh sang một bên.

Cô Doãn nghe thấy tiếng hét, càng thêm ra sức co rụt lại, dùng vạt áo che mặt kín mít, run rẩy thấp giọng kêu gào: "Đừng nhìn ta... Đừng nhìn ta... Ta không phải là quái vật... Ta không phải là... Ta không phải..."
Thiên Diêu thấy thế, dưới tầm mắt mọi người lại tiến đến ôm lấy Cô Doãn, an ủi nói: "Ngài không phải... Ta biết ngài không phải, ngài là Cô Doãn, ngài là đại nhân của ta..."

Cô Doãn dưới sự trấn an của y dần dần an tĩnh lại, không phát run nữa, chỉ là vẫn dùng tay áo che mặt.

"Bây giờ ta phải đi ra ngoài một lát, sẽ trở về ngay, ngài ở đây không được đi lung tung, phải ngoan." Thiên Diêu dịu dàng như đang nói chuyện với một đứa trẻ, làm cho người ta không thể kháng cự.

"Ừm." Cô Doãn ngoan ngoãn gật đầu.

Thiên Diêu sờ sờ đầu hắn, đứng dậy dẫn mọi người đi ra ngoài.

Đám người tuần tra canh gác một bên đều khϊếp sợ nhìn Thiên Diêu dẫn bọn họ một đường ra ngoài, nhưng không một ai có ý muốn ngăn lại, bọn họ biết mệnh lệnh của Thiên Diêu chính là mệnh lệnh của Cô Doãn, hành vi của Thiên Diêu chính là hành vi của Cô Doãn, cho nên không có ai không hiểu chuyện dám chất vấn y chuyện này cùng với quyết định của y.
Một đường thông suốt không trở ngại đưa bọn họ đến trước doanh trại.

"Đa tạ hai vị khoan hồng độ lượng." Nói xong, Thiên Diêu lại chắp tay về phía năm vị tân nương kia, xin lỗi: "Xin lỗi. Ta biết là bọn ta đã làm tổn thương các vị vô cùng, không cầu xin sự tha thứ của các vị, nhưng mong hãy quên đi việc này, và sống thật tốt."

Mấy người hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm gì, Thiên Diêu cũng dự đoán được loại tình huống này, chỉ nhàn nhạt cười.

Lúc này, đột nhiên có một nữ tử hào sảng trả lời: "Lần này bổn tiểu thư sẽ không so đo, hy vọng các ngươi sau này phải làm người tốt."

Thiên Diêu mỉm cười, gật đầu nói: "Nhất định."

"Lần này cũng may không gây ra sai lầm lớn, hậu quả không quá nặng, đây là ông trời đang cho ngươi cơ hội. Hãy tự lo cho mình." Lãnh Ly Tuyên nói xong dẫn mọi người rời đi.
Bởi vì mang theo năm vị nữ tử, ngự kiếm bất tiện, chỉ có thể đổi thành đi bộ, mọi người cùng nhau bước đi.

Mới đầu, mấy người còn có chút khϊếp đảm, chỉ nhỏ giọng nói cái gì đó với mấy người khác đi cùng, dần dần càng đi càng xa, lá gan cũng lớn hơn, một nữ tử chạy đến bên cạnh Lãnh Ly Tuyên kéo tay áo y tò mò hỏi: "Ngài là nam tử đúng không? Nhưng tại sao ngài lại mặc đồ tân nương?" Tuy rằng Lãnh Ly Tuyên dung mạo thanh tú tuấn mỹ, nhưng liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra là nam tử.

Chân Lãnh Ly Tuyên đang đi rõ ràng khựng lại một chút, "Ta..."

Một câu còn chưa nói xong, Nam Cung Thiếu Uyên liền chen vào giữa hai người, từ trên cao nhìn xuống cô nương kia, "Đây không phải là chuyện ngươi nên hỏi, còn nữa, không cho phép ngươi đến gần sư tôn như vậy."

______
Lan: tự nhiên có cảm giác giữa Thiên Diêu với Cô Doãn có gì không thể nói thành lời nhỉ. Tuy là thoáng qua nhưng cũng có thể cảm nhận được.

Bình Luận (0)
Comment