Hồn Chủ (Bản Dịch)

Chương 19 - Bá Vương Nhân Khí (2)

Trình Ngạ Quỷ trước tiên trả lời:

- Đi Quỷ Uyên tông đi, đệ tử trong tông tàn sát lẫn nhau, tập mãi thành thói quen, các đệ tử thường xuyên sẽ đi tàn sát thôn trang.

Doanh Kỷ trừng mắt hắn một cái, nói:

- Sao có thể làm xằng làm bậy? Quân tử sao lợi dụng lúc người ta khó khăn, ta kiến nghị đi chiến trường, chiến trường khẳng định nhiều người chết, Đại Hạ vương triều năm gần đây giao chiến cùng Đại Huyền vương triều không ngừng, đây là một cơ hội tốt.

Các âm chúng khác đi theo phát biểu ý kiến, bốn vị phạm nhân tử hình Điền Bất Trung duy trì Trình Ngạ Quỷ, những người khác thì ủng hộ Doanh Kỷ.

Tam quan khác biệt xuất hiện.

Dương Đại lại không muốn đi Quỷ Uyên tông, quá nguy hiểm.

Trước mắt ưu thế của hắn là số lượng, một khi đối mặt cao thủ Tâm Toàn cảnh, có khả năng toàn quân bị diệt.

- Đi chiến trường đi, Trình Ngạ Quỷ dẫn đường, Doanh Kỷ, ngươi không thể xuất đầu lộ diện, để tránh rước lấy phiền toái.

Dương Đại phân phó, sau đó không đợi Doanh Kỷ phản ứng đã đưa hắn và trong không gian linh hồn.

Trình Ngạ Quỷ, Thạch Long đều là người sinh trưởng ở trong Đại Hạ vương triều, tự nhiên biết ở đâu là chiến trường.

Vẫn là giống như trước kia, Dương Đại để Điền Bất Trung bốn người ẩn nấp trong lòng đất, đi theo bọn hắn, các âm chúng khác thì vây xung quanh hắn tiến lên.

Mặc dù đã là tu vi Tụ Khí tầng một, nhưng Dương Đại vẫn lựa chọn cẩn thận một chút.

Thiên phú đẳng cấp lại cao hơn, cũng có thể bị lật xe.

Mấy canh giờ sau, bọn hắn cuối cùng rời khỏi mảnh rừng núi liên miên bất tuyệt.

Dựa theo Trình Ngạ Quỷ giới thiệu, lại đi về phía trước hai trăm dặm đường sẽ đến được thành trấn gần đây.

Đại Hạ vương triều vẫn do phàm nhân làm chủ, Tu Tiên giả đối với phàm nhân mà nói là rất khó gặp phải, trừ phi có quyền thế.

Dương Đại chuẩn bị đi tới thành trấn, mua một cỗ xe ngựa, đi đường thuận tiện hơn một chút, hắn và các âm chúng còn có thể ở trong xe tu luyện.

Một khi âm chúng tiến vào không gian linh hồn sẽ ngủ say, cho nên muốn cho âm chúng tu luyện, nhất định phải phóng xuất bọn hắn ra ngoài.

Tiếp tục tiến lên sau nửa canh giờ, đám người Dương Đại cuối cùng thấy quan đạo, trên đường có dấu vết bánh xe ngựa nghiền ép.

Tiến lên theo quan đạo, địa thế bằng phẳng, đường cũng trở nên to lớn.

- Các ngươi nói có thể gặp được sơn tặc hay không?

Dương Đại mong đợi hỏi.

Âm chúng của Vạn Cảnh Âm Chủ có số lượng vô hạn, cho nên hắn ăn mặn vốn không kị, chỉ cần là hồn phách, hắn đều muốn thu hết.

Liễu Tuấn Kiệt cười nói:

- Chúng ta có các âm chúng vây quanh ngươi, ai dám tới, gặp quỷ giữa ban ngày, có thể hù chết người.

Trình Ngạ Quỷ cũng cười theo, chẳng qua cười đến thâm trầm:

- Cũng đừng gặp được tu sĩ chính đạo, những tên kia nhìn thấy quỷ tu, ma tu, trực tiếp động thủ, cũng mặc kệ ngươi có tác nghiệt qua hay không.

Dương Đại cũng sợ gặp được loại tình huống đó, thế nên phân phó:

- Toàn bộ các ngươi chui vào lòng đất đi, bất cứ lúc nào đi ra trợ giúp ta.

Dựa lời Điền Bất Trung nói, tu sĩ Tụ Khí cảnh còn không thể dùng mắt thường xem thấu quỷ quái ẩn giấu, nhưng đi đến Tâm Toàn cảnh thì không giống nhau.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Các âm chúng dồn dập ẩn vào trong lòng đất, tay Dương Đại cầm trường kiếm, tinh thần phấn chấn, dọc theo quan đạo tiến lên.

Hấp thu mười bốn vị âm chúng, tu vi lại đi đến Tụ Khí cảnh tầng một, thể lực Dương Đại vượt xa phàm nhân, đi trên con đường này đã hơn nửa ngày, không biết mệt mỏi.

Núi xanh liên miên chập trùng hai bên, trời trong vạn dặm không mây, mặt trời giống như đang treo ở trên đỉnh núi.

Dương Đại khó được thời gian thưởng thức phong cảnh dọc đường, không thể không nói, sông núi bên trong Thâm Vự vượt xa hoàn cảnh Địa Cầu hiện thời, ngay cả không khí cũng vô cùng tươi mát, có lẽ là do linh khí dư thừa.

- Giá ——

Dương Đại nghe sau lưng chợt truyền đến một tiếng quát khẽ, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô gái áo đỏ cưỡi ngựa chạy tới, hắn lúc này đi qua một bên, tránh cho bị đụng.

Nữ tử áo đỏ trực tiếp phóng ngựa mà đi qua trước mặt hắn, trong lúc đan xen, hắn thấy rõ mặt của đối phương, dáng dấp rất đẹp, tóc dài buộc ở sau đầu, chải thành đuôi ngựa, hai lọn tóc bên tai tung bay theo gió, quả nhiên là anh tư bừng bừng phấn chấn, có tiêu sái của nam nhi, cũng có vẻ đẹp của nữ tử.

Tiên y nộ mã, nữ tử giang hồ.

Trong đầu Dương Đại toát ra hai câu này.

Có chút ý tứ.

Khóe môi Dương Đại vểnh lên, tiếp tục đi đường, tốc độ giống như lúc trước.

[ Chúc mừng thí luyện giả khu Hạ Quốc - Sở Thiên Bồng thành công vượt qua tiểu thiên kiếp, bước vào Tâm Toàn cảnh].

Dương Đại thấy trước mắt hiện ra một dòng thông báo, âm thầm kỳ lạ, Tụ Khí cảnh đến Tâm Toàn cảnh còn cần bao lâu?

Chậc chậc.

Hắn tiến vào Thâm Vực một tháng, Hạ Quốc mới thêm ra một thí luyện giả Tâm Toàn cảnh, rõ ràng tu tiên rất khó.

Dương Đại vừa nghĩ, một bên tiến lên, kết quả đi không bao xa, sau lưng lại truyền tới tiếng vó ngựa, thanh thế lớn hơn nhiều nữ tử áo đỏ vừa rồi.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy mười mấy tên nam tử mặc áo vải phóng ngựa chạy tới, hắn vẫn nhường đường, nhưng những người này lại ngừng ở trước mặt hắn.

Dương Đại không có khẩn trương, trong lòng ngược lại có chút chờ mong.

Là sơn tặc sao?

Tốt nhất là bọn chúng!

Cho ta một lý do quang minh chính đại hút hồn các ngươi!

Bình Luận (0)
Comment