Hồn Chủ (Bản Dịch)

Chương 20 - Cửu Yêu Thần Đồ

Hết thảy mười bảy người, cầm đầu là một đại hán to con, áo bào rộng thùng thình, lộ ra lồng ngực có nhiều vết sẹo sau bỏng lưu lại che kín.

Đại hán to con ghìm ngựa đi đến trước mặt Dương Đại, hắn trừng mắt như báo, hỏi:

- Tiểu tử, có nhìn thấy một cô gái áo đỏ hay không?

Giọng thật lớn!

Trong lòng Dương Đại thất vọng, không ngờ đối phương không phải sơn tặc, hắn chỉ về đằng trước nói:

- Vừa rời khỏi không lâu, các ngươi còn có thể đuổi kịp.

Đại hán to con móc ra hai chuỗi tiền từ trong ngực ném cho Dương Đại, sau đó dẫn thủ hạ tiếp tục truy đuổi.

Dương Đại ước lượng hai chuỗi tiền, lắc đầu bật cười.

Hắn tiền để vào túi trữ vật trong túi quần, túi quần của hắn rất lớn, đủ để chứa cả túi trữ vật, đây là thứ Hồ Lợi cho hắn, là cơ quan tình báo đặc chế, bề ngoài thoạt nhìn giống như cổ trang, nhưng quần trong cấu tạo vẫn là quần hiện đại.

Sau khi đi đến Tụ Khí cảnh tầng một, hắn sẽ học cách sử dụng túi trữ vật tịch thu tại Quỷ Khốc lĩnh hai bên túi quần, hắn đều có túi trữ vật, hắn không muốn đặt tất cả vốn chung một chỗ.

Dương Đại tiếp tục tiến lên.

Mặt trời lặn mặt trăng lên, màn đêm buông xuống.

Dương Đại đứng ở trong rừng cây bên cạnh quan đạo, gọi nhóm âm chúng ra, vây quanh của mình.

Bọn hắn bắt đầu tu luyện, dựa theo Trình Ngạ Quỷ nói, giữa trưa ngày mai sẽ chạy tới tòa thành trấn kia, Dương Đại cũng không vội, dù sao thành trấn ban đêm sẽ đóng cửa thành, hắn cũng không muốn leo tường đi vào, tường thành Đại Hạ vương triều có thể cao đến ba trượng, tương đương với mười mét, ban đêm còn có thành vệ trấn giữ.

Thạch Long, Trình Ngạ Quỷ, Bạch Vĩ tiếp tục tuần tra rừng núi gần đó, Điền Bất Trung cùng Liễu Tuấn Kiệt phụ trách đứng gác, các âm chúng khác tu luyện.

Bóng đêm an tĩnh.

Dương Đại đằm chìm trong tu luyện, mãi đến khi ba người Thạch Long toàn bộ trở về.

Bạch Vĩ trở về cuối cùng đi đến trước mặt Dương Đại, thấp giọng nói:

- Chủ nhân, ta phát hiện một đám thi thể, chết không đến nửa ngày, muốn đi thu thập âm chúng hay không?

Dương Đại nghe xong, lập tức mở mắt, hỏi:

- Gần đó có tu sĩ cường đại không?

- Không có, bọn hắn hẳn là nhân sĩ võ lâm, chính là đám người ngài ban gặp phải kia, chết hết, chết vì binh khí, không có dấu vết pháp thuật.

- Dẫn đường!

Dương Đại trực tiếp đứng dậy.

Không ngờ, quanh đi quẩn lại, những người kia vẫn phải chết.

Bất quá chỉ cần không chết trong tay Dương Đại, hắn không thẹn với lương tâm, cũng không phải hắn hại chết đám người kia, hắn chẳng qua thành thật chỉ đường.

Đoàn người do Bạch Vĩ dẫn đầu, tốc độ nhanh đi xuyên qua rừng cây.

Dưới màn đêm, trong rừng cây tối tăm có từng đạo thân ảnh lóe ra ánh sáng màu lục lướt qua, quả thực dọa người, cũng may gần đó không có người.

Hơn hai mươi phút sau, bọn hắn cuối cùng đi đến mục đích.

Trên quan đạo có vô số cỗ thi thể đang nằm, ngay cả ngựa của bọn hắn đều thảm chết.

Dương Đại trước hết để cho Trình Ngạ Quỷ đi kiểm tra tình huống, sau khi xác định không có gặp nguy hiểm, hắn mới lần lượt đi hấp hồn.

Hồn phách hết thảy mười bảy, toàn bộ đều còn.

Mặc dù là hồn phách mười phàm nhân, nhưng số lượng quá nhiều cũng làm cho đầu Dương Đại hết sức không thoải mái.

Số lượng âm chúng của Dương Đại lập tức đi đến ba mươi mốt vị.

Bọn hắn lui về vào trong rừng cây, rời xa nơi khởi nguồn, ngừng ở chỗ sâu trong rừng cây.

Dương Đại lúc này mới phóng xuất âm chúng.

Đại hán to con cầm đầu nhìn thấy Dương Đại, hơi lộ ra kinh ngạc, nhưng hắn rất nhanh đã thích ứng thân phận âm chúng.

- Ngươi giới thiệu một chút về mình.

Dương Đại nhìn đại hán to con phân phó.

Hắn chỉ cần nhớ kỹ tên người lãnh tụ là được, bằng không sau khi âm chúng nhiều lên, hắn cũng không thể đều nhớ hết mỗi cái tên.

Đại hán to con giới thiệu chi tiết, hắn tên Thiết Ngưu, chính là hộ viện của một sơn trang ngoài mấy trăm dặm, những người khác cũng là hộ viện, không phải Tu Tiên giả, nhưng cũng tính như võ lâm cao thủ, mấy ngày trước, nữ tử áo đỏ đánh cắp một bức tàn đồ của sơn trang bọn hắn, trang chủ tức đến nổ phổi, sai bọn hắn truy đuổi, một lần truy chính là mấy ngày, thật vất vả đuổi tới, không ngờ nữ tử áo đỏ có người giúp đỡ, tất cả bọn hắn đều bị giết chết thê thảm.

- Một bức tàn đồ đã để cho các ngươi truy đuổi mấy ngày?

Liễu Tuấn Kiệt nhịn không được chửi bậy, không thể nào hiểu được.

Thiết Ngưu cười khổ nói:

- Chúng ta cũng hoang mang, nhưng dù sao cũng là tôi tớ, trang chủ có lệnh, không tìm về được, chúng ta đều đừng trở về.

Trình Ngạ Quỷ đột nhiên hỏi:

- Bức tàn đồ kia gọi là cái gì?

Thiết Ngưu liếc mắt nhìn hắn, trả lời:

- Chúng ta chẳng qua là hộ viện, sao lại biết, bất quá ta trước đó gặp qua, bức tàn đồ kia hết sức cổ quái, phía trên vẽ một vị yêu quái múa kiếm, yêu quái kia nửa người trên như người, nhưng nửa người dưới lại là thân rắn.

Vẻ mặt Trình Ngạ Quỷ thay đổi.

Bốn người Điền Bất Trung cũng động dung.

Thạch Long thúc giục nói:

- Ngạ Quỷ, ngươi biết đó là cái gì? Mau nói!

Các âm chúng khác đều hiếu kỳ nhìn về phía Trình Ngạ Quỷ, Dương Đại cũng như thế.

Trình Ngạ Quỷ hít sâu một hơi, nói:

- Đó là Cửu Yêu thần đồ, nghe đồn giữa thiên địa có thần thú, dưới gối thần thú có chín yêu, trước đây thật lâu, mảnh đất Đại Hạ vương triều này ở vào trong Man Hoang, nhân tộc trời sinh đã yếu, bị yêu quái xem như làm thức ăn, mãi đến khi thần thú xuất hiện, cứu vớt nhân tộc, còn hàng phục chín Đại Yêu vương ngay lúc đó, thần thú ban cho nhân tộc phương pháp tu hành, các tiền bối nhân tộc nhớ kỹ ân đức của ngài ấy, vẽ xuống Cửu Yêu thần đồ, theo truyền thuyết, lúc thần thú rời khỏi lưu lại một kiện bảo vật, được các tiền bối nhân tộc giấu đi, địa đồ trong Cửu Yêu thần đồ cất giấu món bảo vật kia, trước đây ít năm, ta nghe nghe Cửu Yêu thần đồ tái hiện giới tu hành, không ngờ một bức tàn đồ trong đó rơi vào trong tay phàm nhân.

Bình Luận (0)
Comment