Chim đẻ trứng rồi ị phân.
Đây là ấn tượng sâu sắc nhất của Ninh Hoả với hòn đảo nhỏ này.
Còn ký ức về vũ đạo ngược lại vô cùng nhạt nhẽo. Động tác nhảy của tay quyền anh kia khá mạnh, có điều, nếu so với đánh nhau thì trong mạnh mẽ lại hơi uyển chuyển.
Ninh Hoả tự động hiểu, từ đánh đấm đến vũ đạo, chính là một sự biến chuyển giống như mang thanh gươm bẻ cong thành roi da.
Ngày thứ hai của đợt tập huấn, đường truyền Internet trên đảo bị cắt đứt. Ban đầu Hải Khách còn nói: “Người tu hành, phải rời xa thế tục”.
Trải qua ba ngày, sắc mặt hắn ngày càng sa sầm.
Đến ngày thứ năm, hắn chạy tới chỗ quản lý của hòn đảo.
Nghe quản lý nói, Hải Khách mới hiểu ra. Nguyên nhân hòn đảo này chủ yếu dùng cho thuê. Người cho thuê trên mạng viết rõ, trong lúc ở đây, ăn ngủ không lo nhưng Internet thường bị ngắt, thông tin mất liên lạc.
Hải Khách trực tiếp đặt hàng chỗ bạn của hắn.
Bạn của hắn còn nghĩ là, Hải Khách đã biết rõ quy tắc thuê đảo rồi.
Nhưng Hải Khách nào biết, đây quả thực là một cái đảo bị cô lập hàng thật giá thật. Kết cục của chuyến tu hành, chỉ sợ vì quá nhàm chán sẽ tự sát luôn mất.
Giáo viên vũ đạo đến rồi mới biết bị lừa, hắn cùng với bạn gái đã mấy ngày không liên lạc.
Đợi suốt một tuần, ba người buồn chán đến mức chịu không nổi. Hải Khách chủ động đề nghị đi thư giãn một chút, gọi quản lý chuẩn bị một con thuyền.
Thế là họ rời đảo.
Thuyền vừa cập bến đất liền, tín hiệu điện thoại Ninh Hoả được nối thông, lập tức nhận được tin nhắn của một người bạn.
Ánh mắt Ninh Hoả có chút ảo não, nói với Hải Khách: “Tôi đi gọi điện thoại”.
Cách xa chỗ Hải Khách và thầy dạy nảy, Ninh Hoả nhấn điện thoại. “Đổng tiên sinh”.
Đối phương nhanh chóng bắt máy, “Tiểu Ninh, cậu gọi lại rồi”. Gọi một tiếng “Tiểu Ninh”, nhưng trong chất giọng trầm thấp ẩn chứa một chút cung kính. Giống như một con sói trung niên mạnh mẽ, thần phục dưới trướng con sói non hoang dại ngồi trên ngai vàng.
Thật ra Đổng tiên sinh trước kia cũng là một tên lưu manh, vốn không hoà thuận với Ninh Hoả như thế này.
“Sao vậy?” Ninh Hoả đút một tay vào túi quần, khuôn mặt thản nhiên cười cười, sự nguy hiểm trôi nổi dưới đáy mắt.
“Quan hệ giữa cậu và cô ấy vẫn an toàn”. Đổng tiên sinh nói: “Người nhà cô ấy gặp chút rắc rối, nhưng cha cô ấy binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Cũng không ai động được nhà họ Hoàng”.
Ninh Hoả nở nụ cười, “Cha vợ của tôi cũng là một người mạnh mẽ”.
Lúc cha Hoàng còn trẻ, đừng nói là trấn Ô Sơn, ngay cả đầu làng cuối xóm những trấn xung quanh cũng bất khả chiến bại. Có lẽ vì không đối thủ nên sau khi gặp gỡ một cô gái liền rơi vào bể tình, kết hôn xong thì ở nhà làm một người chồng tốt.
Đổng tiên sinh ngồi trước màn hình máy tính, đúng là đang mở mục giải trí có tên Giang Phi Bạch. “Trước đây tôi chưa từng giải quyết mấy chuyện “khẩu chiến” trên mạng như vầy, đây là lần đầu tiên. Mấy tài khoản chửi rủa kia cũng không cách nào cản được”.
Ninh Hoả hỏi: “Bên Thái Tân Thu phản ứng thế nào?”
“Ca khúc ‘Cùng quân nói’ đạt giải thưởng về sáng tác nhạc. Cô ta công bố với bên ngoài những ca khúc mình tự viết, tổng cộng 5 bài, trong đó ‘Cùng quân nói’ là nổi nhất”.
“Ồ, ca khúc vợ tôi sáng tác lợi hại thế à”. Ninh Hoả trước cúi đầu thầm nói một câu, sau lại hỏi: “Đối với chuyện ầm ĩ trên mạng, Thái Tân Thu có động tĩnh gì không?”
“Bề ngoài không biết được, hầu hết đều do fan tự ý gây chiến. Nhưng bên trong hội fan cũng có người của công ty”. Đổng tiên sinh sống hơn ba mươi năm qua, vẫn là lần đầu tiên chơi trò giả danh ẩn núp trong nhóm fan. Cũng coi như có trải nghiệm mới mẻ. “Quản lý hướng dẫn fan hâm mộ đồng loạt tìm kiếm tung tích Giang Phi Bạch, tôi đã lưu lại tất cả ghi âm trò chuyện trong đó rồi”.
Ninh Hoả cười lạnh một tiếng.
Đổng tiên sinh lại nói: “Ngoài ra, tôi cũng có treo thưởng tìm kiếm người xem có mặt tại đêm Giáng Sinh ở Hồng Oa năm kia, có hai người tìm đến, nhưng chung quy bọn họ cũng chỉ nghe qua một lần bài hát đó, không nhớ rõ”.
“Lúc ấy Tổ Hợp Kim Hoàng đang thời đỉnh cao, nhất định sẽ có người quay video lưu lại, ông tiếp tục tìm đi. Trước khi có chứng cớ xác thực, đừng đánh rắn động cỏ”.
“Biết rồi”.
“Chương trình “Bài ca phong hoả” phát sóng vào tuần sau đúng không?” Những tháng ngày trên đảo buồn tẻ cứ lặp đi lặp lại, giống như đã gần một tháng trôi qua. Nhưng khi lật xem lịch thì mới mới có một tuần.
“Đúng đó. Khi nào cậu về?”
“Chắc cũng tuần sau”. Ninh Hoả nhìn thấy Hải Khách đang đi về phía hắn, hạ thấp giọng, “Tôi nhờ chú chuyển một thứ, chú chuyển chưa?”
“Ngày mai chuyển”.
Lúc này, Hải Khách nheo mắt gọi, “Đi thôi, đi ăn sầu riêng Thái Lan”.
“Cứ như vậy đã, người đại diện kia lại đến phiền tôi rồi”. Ninh Hoả nói xong ngắt điện thoại.
—
Trước cửa văn phòng của Nhật Nhật Xa thường có không ít fan tìm tới. Ban ngày ban mặt bọn họ không dám quậy bừa như ở quán bar Hồng Oa, sau khi giăng biển phía trước cũng chỉ nhỏ giọng trách mắng.
Nơi làm việc của Dịch Hạo Quân ở tầng hai, cửa sổ sát đất có thể quan sát động tĩnh trước cửa. Lúc trước lắp kính ở đây vì hắn muốn chiêm ngưỡng mô hình xe Ferrari cổ của mình. Hiện giờ xem ra xe cổ cũng không sánh bằng đám fan đông đúc của Thái Tân Thu. Hắn nhìn xuống phía dưới cảm thán, “Không thể ngờ Thái Tân Thu nổi tiếng như vậy”.
Những ngày gần đây, khả năng chống áp lực căng thẳng của Tiểu Phì Tử đã được luyện rất nhiều, tinh thần cũng khôi phục không ít. “Nổi tiếng mà, lượng đọc tin tức trên mạng lên đến 1,5 tỉ đấy”.
Dịch Hạo Quân cười cười. Đều là người trong giới, số liệu này có bao nhiêu cái là giả, trong lòng hắn biết rõ ràng. Hắn nói: “Không phải, năng lực tổ chức kích động vòng fan bạo loạn thế này không giống một cá nhân làm. Tổ Hợp Kim Hoàng trước kia cũng không quá nổi tiếng bên ngoài, không biết bọn họ đắc tội với ai?”
Tiểu Phì Tử đau đầu, “Này không phải do chuyện đạo nhạc sao, không tính sổ với cô ấy mới lạ”. Tiểu Phì Tử đến nay vẫn không hiểu vì sao ông chủ Dịch đồng ý ký hợp đồng với Hoàng Nhất Diễn. Năm đó Tiểu Phì Tử cũng rất thích Tổ Hợp Kim Hoàng, nhưng sau trận mưa gió đạo nhạc này, lòng thành của hắn cũng bay mất.
Biết rõ còn cố tình ký hợp đồng, đây không phải muốn biến văn phòng thành đồng minh thì là gì, hắn cũng chỉ có thể âm thầm mắng mỏ ông chủ của mình.
“Bọn họ chắn trước cửa lâu như vậy, cũng chả thấy ai có gan đến đánh tôi”. Âm thanh lạnh lùng của Hoàng Nhất Diễn vang lên.
Tiểu Phì Tử sững sờ.
Cô bước vào văn phòng, “Tôi lại càng hy vọng có một hai tên mắt mù nào đó chạy đến đánh một trận sống mái với tôi. Nhưng bọn họ cứ đứng trơ mắt nhìn tôi đi vào, sau đó lại trơ mắt nhìn tôi đi ra. Ngoại trừ chụp ảnh, còn lại không dám làm gì”. Lúc nói chuyện cô hơi nhướng mày, không giấu được vẻ kiêu ngạo bức người.
Tiểu Phì Tử không dám cãi lại, mặt mày xám xịt bước ra ngoài.
Dịch Hạo Quân cười lắc đầu. Từ trước đến nay Hoàng Nhất Diễn miệng mồm sắc bén, hắn cũng không tính toán với cô. Nếu theo quan điểm của hắn, không phải chỉ là một ca khúc thôi sao, muốn lấy thì hắn cho. Với thực lực của Hoàng Nhất Diễn, cũng không chỉ có mỗi ca khúc này, giờ còn quậy đến gà chó không yên, được gì chứ?
Suy xét một chút, hắn thời trẻ cũng từng oán hận trời đất, oán hận ngày đêm, cho là chỉ bằng thực lực của mình có thể dịch chuyển cả thế giới. Sau này lớn tuổi rồi, góc cạnh gì đó cũng đều bị năm tháng mài mòn, thị phi đen trắng không phải việc quan trọng nữa. “Đại Hoàng, cô ấy à, vẫn là trẻ tuổi”.
Đúng lúc này, Tiểu Phì Tử lại bước vào, không dám nhìn Hoàng Nhất Diễn, hắn đánh tiếng về phía Dịch Hạo Quân nói: “Giang Phi Bạch, có người tìm”.
Hoàng Nhất Diễn nhíu mi, “Ai vậy?”
“Một người đàn ông cùng một người phụ nữ. Ở chỗ tiếp tân”. Tiểu Phì Tử đứng thẳng người, giống như đang báo cáo công việc.
Cô cười hỏi: “Trả thù hả?”
“Chắc là vậy”. Tiểu Phì Tử mím môi, “Mắt của người đàn ông màu xanh”.
Hoàng Nhất Diễn liền biết là ai, lập tức đi ra.
Cuộc thi “Bài ca phong hoả” rất quan trọng, cô nhất định phải để lại ấn tượng sâu sắc ngay tập đầu tiên. Cô chọn một bài hát nổi tiếng nhất của Tổ Hợp Kim Hoàng, ở đoạn nhạc dạo trước còn cố tình biến tấu thêm vào một khúc đàn dương cầm trầm tĩnh để tăng bầu không khí.
Có điều cô đánh đàn dương cầm cũng bình bình, chỉ đành nhờ bạn cũ giúp đỡ.
“Lam Diệm”. Hoàng Nhất Diễn liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông ngồi trên sô pha.
Lam Diệm ngẩng đầu, “Hoàng
đại ma”
[1][1] đại ma là chỉ bác gái lớn tuổi, chỗ này mình giữ nguyên cho hợp cảnhMột năm rưỡi không gặp, sắc mặt Lam Diệm giờ đã tốt hơn trước nhiều, dáng người cũng khoẻ khoắn hơn. Hoàng Nhất Diễn đảo mắt, nhìn sang người phụ nữ cạnh hắn.
Hắn kéo tay Doãn Tiểu Đao, “Vợ tôi”.
“Ừm”. Hoàng Nhất Diễn không nhiều lời, nói: “Ngày mai sân tập mới mở cửa, tôi đã đặt trước lịch trình rồi. Trước mắt tôi sắp xếp chỗ ở cho hai vợ chồng, cậu xem như đi du lịch một thời gian đi”.
Lời vừa dứt, bên ngoài có một thanh niên gõ gõ vào cửa kính, “Xin chào, cho hỏi chỗ này phải văn phòng làm việc Nhật Nhật Xa không?”
“Phải”. Hoàng Nhất Diễn xoay người, hướng về phía Tiểu Phì Tử đang đi tới, bĩu môi.
Người thanh niên chỉ chỉ chiếc xe dừng bên ngoài, “Giang Phi Bạch là vị nào? Có đồ chuyển phát. Lớn lắm, tôi không kéo vào được”.
“Cái gì vậy?” Cô lại hỏi, từ khi đổi địa chỉ nhận hàng chuyển phát thành Nhật Nhật Xa, cũng chưa thấy kẻ nào dám gửi dao đến đe doạ cô.
“Không biết, tôi chỉ phụ trách giao hàng thôi”.
“Ai là người gửi?”
“Người ký tên Ninh Khuất Khuất”.
Hoàng Nhất Diễn: “…” Cô đi theo sau người thanh niên ra ngoài.
Tiểu Phì Tử nhìn thấy Hoàng Nhất Diễn đứng trước đầu xe vận chuyển bên ngoài, ký nhận một cái thùng lớn, hắn thầm nói: “Có khi fan của Thái Tân Thu gửi bom tới không chừng?” Hắn rút ra một điếu thuốc.
Lam Diệm nhìn thoáng qua điếu thuốc ấy.
Tiểu Phì Tử đi tới, “Hút không?”
Doãn Tiểu Đao gọi một tiếng: “Tứ lang”.
Lam Diệm bắt lấy tay cô, nghiêm khắc đáp lời: “Không, tôi không hút thuốc”.
“Ồ”. Tiểu Phì Tử thấy thế không ép buộc, ngồi một bên ngoan ngoãn rít thuốc.
Lam Diệm đan chặt tay Doãn Tiểu Đao nói: “Đao thị vệ, sau khi hoàn tất buổi biểu diễn này, thằng cả và thằng út nhà chúng ta sẽ có tiền mua sữa”.
Doãn Tiểu Đao gật gật đầu, “Tốt”.
“Đã lâu không đi lừa đảo. Nhân mấy ngày này rãnh rỗi, chúng ta dạo xung quanh, tìm mấy tên đầu đất dễ lừa, cho hắn hố một vố”.
Một người mê chồng như Doãn Tiểu Đao, tất nhiên mọi thứ đều nghe theo hắn sắp xếp, “Được đó”.
—
Hoàng Nhất Diễn chuẩn bị chỗ ở ổn định cho vợ chồng Lam Diệm, xong xuôi mọi việc mới trở lại khui thùng hàng.
Không hiểu sao cô lại linh cảm, nhất định là một món quà lớn. Sau khi khui được một góc, cô kinh ngạc, vội vàng lột giấy da gói bên ngoài.
Đoán đúng rồi.
Là một cây ghi-ta điện được chế tác theo kiểu thủ công, cũng chính là cây bị cô vứt lại ở phòng cho thuê lúc trước. Cô từng đặt một cái tên cho nó, gọi là: Giác Ưng. Vác nó trên lưng, nặng nề như gánh cả thế giới, lại nhẹ nhàng như giác ưng bay lượn.
Lúc đó cô vừa đến Tổ Hợp Kim Hoàng, cắn răng hỏi mượn tiền Kim Xán Xán mới rước được cây đàn này về. Chơi nhạc trong Tổ Hợp Kim Hoàng một năm, tiền nợ đã trả hết, còn trả sạch cả tình yêu.
Vì thế cô để lại cây đàn ở phòng cho thuê cũ.
Ngày trả phòng, Ninh Hoả hỏi cô, “Còn gì muốn dọn không?”
Cô liếc mắt nhìn cây ghi-ta ở một góc, lạnh nhạt trả lời, “Hết rồi”.
“À”. Hắn cùng cô rời nhà, cũng không thấy mang đàn đi.
Không hiểu sao, thứ đã bỏ lại chỗ của hắn, lúc này quay trở về vòng tay cô.
Hoàng Nhất Diễn không nén được kích động, tay nhẹ nhàng gảy dây đàn, đáy lòng miên man như biển cả, kéo dài thăm thẳm đến tận bến bờ bên kia, chạm vào Ninh Hoả đang ở chốn xa xôi.
Trước kia cô từng nghĩ, không biết Ninh Hoả có bao giờ hối hận về cuộc hôn nhân này không. Nhưng cô thì chưa bao giờ hối hận.
Dù nhiều lúc cô chê hắn phiền phức, thường đuổi cổ hắn đi, nhưng chung quy cô cảm thấy, có hắn bầu bạn tốt hơn so với một thân một mình.
—
Cuối cùng Ninh Hoả cũng hoàn tất khoá tập huấn ma quỷ.
Nhìn kết quả huấn luyện, thầy giáo nói: “Cũng tạm ổn”.
Nhưng khi Hải Khách nghe vào, chẳng phải ý là không ổn sao. Nhưng cũng không còn cách nào. Hắn tự an ủi mình: “Chỉ cần khuôn mặt là được. Soái ca cái gì đó đều cần đẹp mã mà”.
Vé máy bay khứ hồi đặt vào buổi chiều, vừa vặn ngay tập phát sóng đầu tiên của “Bài ca phong hoả”. Theo lý mà nói, vừa về nước có thể kịp lúc xem chương trình.
Nhưng mà, chuyến bay bị hoãn hơn một giờ.
Hải Khách thì không sao, Ninh Hoả lại tự động đi đổi vé.
Hải Khách phất râu trừng mắt nhìn hắn: “Cậu làm gì vậy? Trước khi làm việc gì có thể nào ý thức thảo luận với người đại diện được không?”
Ninh Hoả nói, “Ngày mai tôi về”. Hắn luôn tự làm theo ý mình, giải thích một câu như thế đã là có tâm lắm rồi.
“Vì sao?” Hải Khách cảm thấy khó thở.
Ninh Hoả không tập trung, nhìn di động, “Về nước muộn quá”.
“Không muộn đâu, chỉ hơn 9 giờ”. Hải Khách dừng một chút, “Không phải cậu ngủ trên đảo, ngủ đến nghiện rồi chứ?”
Ninh Hoả không trả lời hắn, chỉ nói đơn giản: “Anh với thầy huấn luyện về trước đi”.
“…” Hải Khách bên này lại thầm suy đoán nguyên nhân, “Cậu không phải đột nhiên thích cuộc sống của ẩn sĩ hả?”
Ninh Hoả không để ý đến Hải Khách nữa, tìm một chỗ yên vị.
Hải Khách và thầy huấn luyện liếc nhìn nhau một cái, “Tôi nghĩ mình nên mua một gói bảo hiểm tai nạn có giá trị cao chút, sớm muộn gì cũng bị chọc tức chết. Tên nhóc này thật khó dẫn dắt mà”.
Thầy huấn luyện hỏi: “Anh dẫn dắt mấy nghệ sĩ?”
“Chỉ có một người”. Hải Khách vẫy tay về phía Ninh Hoả, “Vậy cậu cẩn thận. Anh lên máy bay trước đây”.
Ninh Hoả rốt cuộc cũng có thời gian rảnh, đem mấy chuyện liên quan về Giang Phi Bạch tỉ mỉ xem lại một lần.
Dưới phần bình luận nhộn nhịp vô cùng, tất cả đều là fan Thái Tân Thu.
Hắn đăng nhập vào một tài khoản ảo, cũng góp vui với mọi người.
@Chim đẻ trứng rồi ị phân: Kỹ thuật đánh tấu của Giang Phi Bạch tốt hơn vạn lần Thái Tân Thu. Đến xách giày cho Giang Phi Bạch, Thái Tân Thu cũng không xứng.
Hắn vào trang chủ của “Bài ca phong hoả”, tải ảnh poster của Hoàng Nhất Diễn về, chiêm ngưỡng vô cùng chăm chú.
Quả nhiên, người thật đẹp hơn.
Đến 7 giờ, Ninh Hoả quyết định cơm nước trước. Vừa ăn cơm vừa không ngừng nhìn thời gian. Càng không biết thức ăn trong miệng có vị thế nào.
Súp Tom Yum không khác gì canh cải trắng vô vị.
Cơm nước xong xuôi, Ninh Hoả lại đăng ký một ID trên APP xem video.
Hắn chỉ hận không thể chỉnh thời gian đến 8 giờ tối. Bắt đầu từ lúc 7 giờ 55 phút, Ninh Hoả đã cắm tai nghe vào điện thoại. Cách một lát, chân trái gác lên đùi phải, chốc lát sau, đùi phải lại vắt lên chân trái.
Cuối cùng cũng đến giờ.
Giang Phi Bạch không phải thí sinh đầu tiên ra sân, hắn chờ rất lâu. Đột nhiên màn hình thoáng lướt qua hình ảnh của cô trong 2 giây, Ninh Hoả nhìn thấy liền bất giác cười.
Hơn 30 phút sau, Giang Phi Bạch rốt cuộc cũng xuất hiện. Vẫn một thân đồ đen, áo rộng thùng thình, quần bó sát để lộ một đôi chân thon thả dài miên man. Cô được trang điểm kỹ càng, khuôn mặt vô cùng dịu dàng, cánh môi một đường mím thẳng thể hiện cá tính sắc bén. Cùng tô môi đỏ nhưng so với Chương Mân, trông cô lại càng quyến rũ dụ hoặc hơn.
Tiếng đàn dương cầm sinh động lưu loát như nước chảy mây trôi qua đi, Hoàng Nhất Diễn gảy lên âm điệu đầu tiên.
Ninh Hoả đó giờ chưa từng xem biểu diễn của Tổ Hợp Kim Hoàng. Nguyên do hắn không thích Rock N’Roll, cũng sợ đột nhiên nảy sinh hứng thú.
Giống như giờ phút này, cô đứng đó toả sáng rực rỡ, đến ánh đèn sân khấu càng hổ thẹn không bằng.
Hoàng Nhất Diễn từng nói, nghệ sĩ chơi ghi-ta cô thích là người đánh ra những âm sắc vô cùng lợi hại, vừa gọn gàng vừa mơ hồ, lúc đệm đàn không chính thức, luôn cố gắng đạt tới sự giản đơn, nhưng không biết tự lúc nào lại khiến từng tế bào người nghe rung cảm mãnh liệt.
Âm nhạc là một loại ảo tưởng.
Người đàn ông ngoại quốc ngồi cạnh khom lưng để hành lý xuống đất thoáng nhìn qua màn hình iPad của Ninh Hoả. Một giây sau, màn hình bắt trọn khoảnh khắc ngón tay cô nhảy nhót trên dây đàn. Người đàn ông ngoại quốc cũng bắt bước bày ra tư thế chơi đàn ghi-ta, thân người lắc lư “feel” theo nhạc, như thể hắn cũng nghe được tiết tấu trong đó.
Ninh Hoả quay đầu nhìn hắn, gỡ tai nghe xuống.
Người đàn ông ngoại quốc giơ cao ngón cái, “She is great!”
Ninh Hoả mỉm cười, “My wife will shine”.
— HẾT CHƯƠNG 32 —