Vì tai tiếng đạo nhạc nên ca khúc của Giang Phi Bạch không đạt điểm số cao từ người xem, có điều giám khảo bất ngờ lại đánh giá khá tốt.
Trong 6 thí sinh, cô xếp thứ năm.
Nói đúng hơn là thứ hai từ dưới đếm lên.
Bảng xếp hạng chỉ là tạm thời, chưa kể chỉ mới bước vào vòng đầu tiên.
Cho dù đây là trận chung kết cũng không sao, bất kể mấy chương trình tuyển tú hay thi đấu, phần lớn quán quân đều mai danh ẩn tích, ngược lại người đạt huy chương đồng lại trở thành hiện tượng nổi tiếng với mọi người.
Ai có được cá tính cùng yếu tố đặc biệt không giống người thường thì danh tiếng mới có thể lâu dài.
Cũng giống như chuyện người ta thường bàn tán, “Út nam thứ nữ họ Hoàng/Chiếu Yêu Phiên cái có gì khác nhau”. Thật ra trước đó còn có một câu khác, chính là “Nhất tỷ nhà họ Hoàng, giết người không chớp mắt”.
Không biết có bao nhiêu phụ huynh dạy dỗ con họ, “Không học hành cho tốt, quăng con cho Nhất tỷ họ Hoàng ăn thịt luôn!”
Thành tích tốt có là gì, cũng không được mọi người biết tới, nhưng danh tiếng của ba chị em Hoàng gia cực kỳ được “hoan nghênh” gần xa, dù người chưa từng thấy nhưng chắc chắn đã nghe qua.
Cũng vì thế mà sau một hồi ầm ĩ trên Internet, người dân trấn Ô Sơn chỉ dám lên mạng kể lể chuyện xưa, than trách về mình. Không ai có gan lớn, lấy hết can đảm chạy tới trước cửa nhà họ Hoàng nhổ nước bọt.
Cài này được xem là có tiếng nói.
Đổi lại cách gọi của đám fan hâm mộ thì chính là
ra vòng[1].[1] thuật ngữ Cbiz, ý chỉ nổi tiếng phổ biến ai cũng biết tên.Độ nhận diện của Ninh Hoả rất cao, mà Hoàng Nhất Diễn cũng không thấp. Từ ngoại hình đến khí chất đều chứng thực cô chỉ hợp đứng trên con đường
maverick[2][2] thuật ngữ dùng để chỉ những người hoạt động theo tôn chỉ một mình, tự thân vận động, không theo khuôn phép của xã hội.Maverick không đáng sợ, thứ đáng sợ chính là bị công chúng giơ cao kính lúp soi kỹ từng đường đi nước bước của bạn, dùng những quy chuẩn đạo đức của xã hội để định tội chỉ vì bạn khác biệt với họ.
Nhưng lực hấp dẫn của con người là một thứ vô cùng thú vị. Có thể đuổi một đám người đi, cũng có thể tụ một đám người về.
Dưới bình luận về Giang Phi Bạch, dần dần có những tiếng nói không giống với lúc trước.
Một sinh viên theo học chuyên ngành âm nhạc, sử dụng góc độ kỹ thuật phân tích kỹ thuật đánh tấu của Giang Phi Bạch và Thái Tân Thu.
Ca khúc Hoàng Nhất Diễn thu âm tại Nhật Nhật Xa, mặc dù sau đó đã được cô bổ sung lời bài hát nhưng cuối cùng vẫn dùng tên “Bài ca không lời” để gọi.
Sinh viên đó gạt bỏ yếu tố đạo nhạc, đặt lên bàn cân so sánh giữa “Bài ca không lời” và “Cùng quân nói”, từ đó đưa ra kết luận: Người phía trước cảm thụ được tiết tấu nhạc, người phía sau khó mà bì kịp.
Nhất thời rơi xuống đáy vực thì có làm sao? Tài năng có thể bắt chước nhưng lại không thể sao chép y hệt vô khuyết được. Đây cũng chính là sự tự tin đầy nhiệt huyết giúp Hoàng Nhất Diễn có dũng khí xông vào nơi đầu sóng ngọn gió.
Tất nhiên, lúc cô cố tình chèn thêm một đoạn đàn dương cầm vào bài hát, cũng có nguyên do của mình.
Bộ dạng Lam Diệm đẹp trai, lại có khí chất cuốn hút, nhìn ngắm sườn mặt quyến rũ của hắn lúc đánh đàn khiến nhiều người bị loá mắt. Mà hắn thì không có tài khoản cá nhân, những cô gái mến mộ muốn tìm danh tính của hắn đều tập trung dưới bình luận của Giang Phi Bạch, khiến độ nổi tiếng lại càng tăng cao.
Đồng thời cũng vì Lam Diệm giờ đã rửa tay gác kiếm lui về ở ẩn, dù mấy trận ầm ĩ trên mạng có xảy ra cũng không lan được đến chỗ hắn.
Lam Diệm vẫn là một người giống hệt trước đây, vừa thiếu tiền lại vô cùng yêu tiền.
Hoàng Nhất Diễn đề nghị hắn: “Hay là cậu mở một phòng livestream đi, kiếm được rất nhiều đấy”.
Lam Diệm một mực từ chối, “Tôi thích cuộc sống bấp bênh, chưa ăn hôm nay đã phải lo ngày mai, ở Hoành Quán còn hơn hai mươi mấy miệng người, cũng do một mình tôi lo liệu. Một ngày trôi qua vô cùng phong phú. Nếu lúc nào đó tôi không còn lo cơm ăn áo mặc, vậy cũng thật nhàm chán”. Nói xong, hắn quay đầu hỏi Doãn Tiểu Đao, “Đao thị vệ, em nói có đúng không?”
“Đúng vậy”.
Nói thì nói vậy nhưng Lam Diệm cũng không buông tha bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào, hắn hỏi Tiểu Phì Tử, “Đám người tụ tập trước cửa văn phòng của các người, không tính đuổi đi sao?”
“Có đuổi cũng không đi”. Tiểu Phì Tử buồn rầu nói, fan của Thái Tân Thu sao lại rảnh rỗi như thế, tính cái gì chứ?
“Có muốn thuê vệ sĩ không?” Lam Diệm kéo tay Doãn Tiểu Đao, nghiêm túc đề nghị, “Bay trên trời, chạy dưới đất, không ai không đánh lại”.
Tiểu Phì Tử liên tục lắc đầu. Người phụ nữ này tuy kiệm lời ít nói, nhưng so với đám fan bát nháo ngoài kia hình như còn đáng sợ hơn.
—
Ninh Hoả vừa đáp máy bay về nước, ngồi xe của Hải Khách. Ra khỏi cao tốc, nhưng hắn không lái về công ty.
Tiểu minh tinh không có thói quen báo cáo lịch trình với người đại diện, mà nay người đại diện cũng bắt chước theo.
Ninh Hoả hỏi, “Đi đâu vậy?”
Hải Khách đánh lái xe rẽ vào làn đường bên trái, bỗng nhiên giật mình phát hiện đèn xe phía trước rất giống đuôi mắt của Chương Mân, quái lạ thật. Hải Khách nói: “Hôm qua Chương Mân đến tìm anh”.
“À, lại chuyện lần trước?” Nhắc đến tên người phụ nữ này, mũi Ninh Hoả liền cảm thấy ngứa. So với nước hoa giá rẻ mà vợ hắn trúng thưởng trong siêu thị còn tươi mát hơn mùi của Chương Mân nhiều.
“Đúng rồi. Thật ra, hai người các cậu trước đó đã có chương trình hẹn hò làm nền, muốn hợp tác xào CP với nhau cũng là cách khả quan. Quan trọng hơn, phía sau họ có công ty lớn nha”. Lời cuối cùng, Hải Khách không giấu được sự bất đắc dĩ cùng một chút hâm mộ. Công ty lớn có ý nghĩa gì chứ, chính là một khi hợp tác thì quyền chủ động sẽ nằm trong tay Chương Mân, đơn giản là cô ta danh tiếng cao, tài nguyên nhiều.
Xe đi đến ký túc xá của công ty Chương Mân, chạy vào trong hầm để xe. Hơi nóng mặt trời bọc quanh thân xe lúc này hơi hạ nhiệt.
Ninh Hoả lại hỏi: “Vì sao công ty lớn tìm anh hợp tác?”
“Chương Mân thật sự rất quái. Người đại diện của cô ta đã tìm mấy ngôi sao mới thuộc tuyến 2 nhưng lại không thích, chỉ sợ bọn họ so với cậu không đẹp bằng. Cậu xem có kỳ lạ không, trong khi trước đó lại nói không thích người có vẻ ngoài đẹp đẽ. Phụ nữ mà, sớm nắng chiều mưa”. Mắt Hải Khách nhìn thấy một chỗ đỗ xe khá hẹp. Xe hắn cũng không lớn lắm, đỗ vừa như in, hắn chạy xe vào rồi dừng lại.
Tắt máy, Hải Khách ngỡ nàng nhận ra chiếc xe bên trái chính là con Ferrari đỏ tươi của Chương Mân. Hắn run tay, “Mở cửa cẩn thận chút, đừng làm trầy xe cô ta. Tôi đền không nổi đâu”.
“À”. Ninh Hoả mở cửa bên kia bước ra ngoài.
Hải Khách cũng leo qua ghế phó lái mới dám mở cửa. Hắn nói tiếp đề tài ban nãy, “Chúng ta tìm cô ta nói chuyện một chút. Thoả thuận độc thân cậu ký đã sớm thành phế thải, muốn yêu ai thì yêu thôi. Giới giải trí cũng không phải vì một người cố gắng liền thành công, vai trò của đoàn đội vô cùng quan trọng. Chương Mân mới ra mắt được bao lâu chứ? Hiện tại đã trở thành
tiểu hoa[3], nếu không có phía sau nâng đỡ, dù vận khí cô ta tốt hơn cũng không đi nhanh thế được”.
[3] tiểu hoa đán, chỉ những nữ nghệ sĩ có ảnh hưởng lớn trong giới, phổ biến trong công chúng, thường được chia theo năm sinh. Một số tiểu hoa nổi tiếng của Hoa Ngữ từ trước đến nay có thể kể đến như Lưu Thi Thi, Dương Mịch, Lưu Diệc Phi, Nghê Ni, Angelababy…Ninh Hoả không đáp lời, hắn đang trầm tư suy nghĩ chuyện của mình.
Thế lực đứng sau mấy trận ầm ĩ cào phím khó lòng đoán trước, thủ đoạn ứng chiến của Thái Tân Tân đơn giản đến luật pháp cũng khó trị. Vì thế Đổng tiên sinh cũng bó tay.
Nếu đã
pháp bất trách chúng vậy thử dùng
chúng áp chúng [4] xem sao.
[4] “Pháp bất trách chúng” đã từng giải thích rồi, là kiểu làn sóng hành động sai quấy quá lớn đến pháp luật cũng không trừng trị hết. Từ “chúng” ở đây là chỉ công chúng – đám đông.Đây cũng là lý do Ninh Hoả đột nhiên nghiêm túc cố gắng. Hắn muốn dùng danh tiếng của mình nghiền nát tên tuổi Thái Tân Thu. Những người theo đuổi thần tượng phần lớn là nữ, cũng vậy nên nam nghệ sĩ có ưu thế lớn hơn rất nhiều so với nữ nghệ sĩ. Giới giải trí muốn tạo ra một dây chuyền sản xuất
tiểu thịt tươi[5] vốn không khó, tất yếu cần đoàn đội tư bản bảo trợ. Chuyện này Hải Khách quả thực nhiệt tình đảm trách, nhưng hắn cũng là có lòng mà sức không đủ.
[5] Tiểu thịt tươi cũng giống Tiểu hoa đán, dùng để chỉ nhóm những nghệ sĩ nam trẻ tuổi mới nổi và có độ phổ biến với khán giả. Một số tiểu thịt tươi nổi tiếng ở Hoa Ngữ hiện nay là Tống Uy Long, Trần Phi Vũ, Ngô Lỗi, Vương Hạc Đệ, Phạm Thừa Thừa…Hai người đi vào thang máy, Ninh Hoả nói: “Chương Mân là một cây cầu không tồi”.
“Đúng vậy đúng vậy”. Hải Khách liên tục gật đầu.
“Trước tiên cứ nói chuyện điều kiện đã, có hợp tác hay không về sau nói tiếp”.
“Ừm”. Hải Khách đáp: “Xem cô ta hứa cho thứ gì tốt. Dù sao cũng là Chương Mân xem trọng cậu, không phải cậu lựa chọn cô ấy”.
Đến phòng họp.
Ninh Hoả cũng không chào hỏi Chương Mân, đi thẳng đến chỗ ngồi cạnh đó.
Người đại diện Chương Mân họ Phùng, cô ấy mở lời: “Chương Mân của chúng tôi nhận đóng nữ chính của một MV ca nhạc, cô ấy chỉ định nam chính là Ninh Hoả. Ài, có chút tuỳ hứng”.
Hải Khách thầm oán: Đúng là có tiếng nói nha, còn có thể tự chỉ định nam chính. Hắn nghĩ thế nhưng lời ra khỏi miệng lại là: “MV gì vậy?”
Đại diện Phùng đáp: “Cùng quân nói”.
Trong mắt Ninh Hoả như có mạch nước ngầm cuộn sóng.
Hải Khách hỏi tiếp: “Không phải MV đã sớm quay xong rồi sao?”
Đại diện Phùng nói: “Muốn quay một bản dài hơn”.
Hải Khách lại thầm oán, Chương Mân không phải tiểu hoa ư? Còn nhận quay chụp MV làm gì?
Đại diện Phùng như nghe được tiếng lòng Hải Khách, giải thích một chút: “Đây là một rắc rối còn vướng từ hợp đồng ký lúc trước của Chương Mân”.
Ninh Hoả không quan tâm đến bên này, hắn hiện giờ nghĩ đến một chuyện khác. Hắn nhắn tin cho Hoàng Nhất Diễn: “Anh về nước rồi”.
Cô không hồi âm.
“Bài ca phong hoả” mỗi tuần phát một tập, vừa kết thúc tập này đã gọi đến ghi hình tập sau. Xem xét tình hình hiện tại của cô chắc đang luyện tập chuẩn bị cho vòng kế tiếp. Hắn lại nhắn thêm một tin: “Trở về Vĩnh Hồ Sơn Trang, có chuyện gấp”.
Thẳng đến khi rời khỏi công ty Chương Mân.
Hoàng Nhất Diễn mới trả lời một câu gọn lỏn, “Đừng, bị lộ càng phiền hơn”.
Ninh Hoả: “Anh có một căn hộ dự phòng cũng ở Vĩnh Hồ Sơn Trang. Phòng 1602 toà 2, mật mã không đổi”.
Hoàng Nhất Diễn: “…” Người đàn ông này rốt cuộc còn bao nhiêu nhà nữa?
Ninh Hoả: “Có một minh tinh muốn mời anh quay chụp cho MV ‘Cùng quân nói’”.
Hoàng Nhất Diễn lập tức thanh tỉnh, “Tối nay gặp”.
—
Hoàng Nhất Diễn nhập mật mã căn hộ.
Đi vào bên trong, cô cũng không gấp cởi mũ, đầu tiên là nương theo ánh trăng bên ngoài, cẩn thận kéo kín rèm cửa.
Không biết có bao nhiêu ngôi sao “chết” tức tưởi chỉ vì quên đóng rèm cửa sổ.
Chuyện Giang Phi Bạch lấy chồng vốn không phải bí mật, hiện tại dù không tìm được ai. Nhưng nếu như bị lộ, tuyệt đối không nghi ngờ chính là một trận mưa tanh gió máu.
Thời gian gần đây cô gấp rút luyện tập ca hát, cũng quên mất lên mạng đính chính chuyện mình đã ly hôn.
Vừa nghĩ đến hai chữ “ly hôn”, một luồng khí mạnh mẽ xộc tới, cô nhận thấy nguy hiểm rình rập phía trước như đang tập kích về mình. Theo bản năng nghiêng người sang một bên tránh đi. Tiếp sau lại nghe thấy một tiếng cười khẽ khàng, cánh tay chắc khoẻ nhanh chóng choàng lấy người cô.
So với đôi mắt thì cái mũi của cô nhạy bén hơn, người đó chưa tới gần đã ngửi được hơi thở quen thuộc, cô liền biết đối phương là ai.
Hô hấp ngày càng nặng nề, thô ráp, liền sau là một màn môi lưỡi quấn quýt, cái hôn triền miên day dưa cánh môi cô.
Ly hôn cái rắm ấy, tên đàn ông này quả thật khốn kiếp không biết xấu hổ là gì. Nhưng mà… sau trận phong ba vừa rồi, cô thật sự nhớ sự ấm áp khi hai người bên nhau.
Cô cũng ôm lấy hắn.
Ninh Hoả hôn xong, lại lưu luyến mổ vào môi cô, “Nửa tháng không liên lạc, có nhớ anh không?”
Hoàng Nhất Diễn rút cánh tay khoát trên vai hắn về, “Nhớ anh làm gì?”
“Đúng là đồ không tim không phổi”. Hắn lại cúi đầu hôn cô, hôn một cái lại thêm một cái.
Trong bóng đêm, cánh môi cô bị hắn hôn ngày càng nóng, giống như bị đun sôi.
Ninh Hoả hơi buông ra, từ hôn môi đổi thành lưu luyến mổ mổ mặt cô.
Trong lúc mê man, cô suýt hỏi hắn có xem tiết mục thi đấu của mình không? Sau lại cảm thấy bản thân xếp thứ hai từ dưới đếm lên, nói ra có chút ngại ngùng. Cô vốn không để tâm vị trí của mình, nhưng lại đặc biệt chú ý đến phản ứng của hắn. Mâu thuẫn dày vò trong lòng khiến cô trầm mặc.
Hắn vòng tay qua eo cô, “Đàn ghi-ta dùng quen tay không?”
“Anh giữ đàn đó lúc nào vậy?” Cô ngăn cái hôn chuẩn bị rơi xuống.
Không được hôn, giọng điệu Ninh Hoả có chút không vui. “Cây ghi-ta đó rất tốt, anh cảm thấy nếu bán ve chai cũng được giá, thế là mang về. Có điều bán không được, lại nghe nói em muốn trở thành ca sĩ nên tặng cho em, cũng đỡ tốn diện tích trong nhà”. Rõ ràng là nói một đằng nghĩ một nẻo, rốt cuộc đều không trả lời trọng tâm.
Không hiểu vì sao, Hoàng Nhất Diễn lại ngờ ngợ như nghe được gì đó. Ngón tay mân mê đường nét trên người hắn một hồi, thấp giọng nói: “Cảm ơn”.
Hắn lặng đi một lúc, cũng thấp giọng đáp lời: “Giữa chúng ta không cần nói chữ cảm ơn”.
Bầu không khí có chút kỳ quái, khí lạnh và nóng hai luồng đan xen. Những hạt phân tử giữa một nam một nữ cứ không ngừng ngươi đuổi ta, ta đuổi ngươi. Một phân tử lạnh mạnh mẽ chạy đi, một phân tử mới xuất hiện, chưa được 2 giây lại chuyển thành nóng hổi.
Loài người này, thật chết tiệt.
Hoàng Nhất Diễn ho khan hai tiếng, “Nói chuyện chính đi”.
“Chuyện chính gì hửm?” Ninh Hoả nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán cô.
Cô lại đẩy hắn ra, “Mở đèn lên”.
“À”. Hắn nghe lời bật đèn, nhìn cô nói qua: “Anh chuẩn bị xào CP với một người phụ nữ”.
Hoàng Nhất Diễn không phản ứng gì.
“Chương Mân”.
“Ừ”. Đây cũng là cái tên sao nữ bị cô ẩn trên Weibo.
Không nhìn thấy phản ứng ghen tuông từ cô, hắn cũng không còn hứng thú, có điều hắn cũng không mong cô hiểu lầm. “Nói cho em biết một bí mật, sau lưng Chương Mân có đàn ông chống lưng”.
“Có đàn ông còn muốn xào CP với anh?”
“Cô ta muốn biến anh thành lá chắn”.
Khí tức trong lồng ngực Hoàng Nhất Diễn cuối cùng cũng nhẹ nhõm.
“Thật không may, lại đúng ngay MV của Thái Tân Thu”. Ninh Hoả ngồi xuống sô pha, cánh môi cong lên thú vị, “Em có cần người nằm vùng không?”
“Được đó”.
“Chúng ta quen biết gì chứ? Em gì cũng nói được, nhưng lời ngon tiếng ngọt cũng chả có lấy một cái”. Hắn lại quái lạ.
“Hiện giờ chúng ta đều là nhân vật của công chúng, ở cùng nhau vô cùng nguy hiểm”. Hoàng Nhất Diễn nói lý lẽ với hắn, “Không chừng lúc này còn có đám chó săn núp ngoài cửa sổ chĩa ống kính vào đây”.
“Anh biết, đám người đó vẫn đang tìm tung tích chồng của em, có điều chúng ta cũng đã ly hôn…” Hắn bỗng dừng lại, lập tức thay đổi cách thức lý giải vấn đề, “Em thật sự cho rằng, sau khi ly hôn xong thì mọi chuyện liền êm xuôi à?”
Hoàng Nhất Diễn nói: “Ít nhất cũng có thể vạch rõ quan hệ”. Nếu có người bêu xấu gì đó, hắn chỉ cần không quan tâm, lên tiếng phủ nhận là được.
Ninh Hoả khoát một tay lên lưng ghế, ngẩng đầu nhìn cô, “Em ngây thơ như thế từ lúc nào vậy? Nếu bọn họ thật sự biết chúng ta từng có quan hệ với nhau, dù có ly hôn đi nữa thì nhất định cũng sẽ mắng nhiếc chửi rủa không buông tha anh. Trước sau gì cũng bị mắng, anh sợ làm gì”.
“Ít ra có thể giảm thiệt hại đến mức thấp nhất”.
“Anh đột nhiên phát hiện, em luôn nghĩ chỉ số thông minh của mình cao hơn anh, nhưng sự thật là sai bét”.
“…” Cô xoay người ngồi xuống bên kia ghế.
“Bằng cấp cao nhất của em, trung học”. Ninh Hoả nói tiếp: “Còn anh, là đại học, hơn nữa còn là khoa chính quy”.
“Trường đại học của anh không học cũng vào được”. Đi học cũng chỉ lãng phí tiền của.
“Chuyện gì em cũng muốn ôm đồm gánh vác một mình, em tưởng là nữ King Kong à?” Hắn vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, “Anh chỉ là một con tinh tinh giống đực sung mãn nửa đêm tỉnh giấc, khát vọng lớn nhất là ôm ấp người con gái ấm áp của mình”.
“…” Một mớ rối rắm loạn cào cào, nói lý lẽ với hắn cũng không xong.
— HẾT CHƯƠNG 33 —