Căn hộ nhỏ này cũng giống như tên của nó.
Hoàng Nhất Diễn cố ý đứng xa chỗ ngồi Ninh Hoả nhất, cũng chỉ cách ba bước chân.
Hắn đứng dậy, đột nhiên kéo cô về sô pha, nhanh chóng ép người lên. Càng lăn giường nhiều, hắn càng thích động tay động chân. Lúc nói chuyện cũng thích kéo tay kéo chân, ôm eo hôn hít. Không an phận gì cả.
“Em tìm phòng làm việc giúp đỡ, chung quy cũng chỉ là lợi dụng qua lại nhau”. Ninh Hoả véo cái eo thon nhỏ của cô, “Thứ em cần là một đồng minh chân chính. Phải tìm một người đáng tin cậy như anh, cũng có vẻ ngoài đẹp trai như anh”. Nói thẳng ra, chính là tìm hắn.
Hoàng Nhất Diễn thất bại. Cô từng cho rằng khinh thường hắn không có tài năng gì thì có thể dễ dàng đuổi hắn đi. Không ngờ hắn quả thật đi, nhưng chỉ đi được vài ngày lại quay trở về. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người đàn ông đáng ghét như thế. Lúc còn thuê chung phòng, nhìn thấy hắn cả ngày trầm mặc kiệm lời, cùng với bóng dáng Bạch Phi Giang trong ký ức tính tình lãnh đạm. Nhưng xem ra cô đã nhìn lầm rồi, chỉ cần một lần bất cẩn cho con cún to xác này nếm thử một miếng thịt, con cún ấy lại tận lực đuổi cùng giết tận ngoạm cả người cô. Nghĩ đến niềm vui sướng hắn miêu tả, cô không nén được hỏi: “Em thật sự khiến anh cảm thấy thoả mãn như vậy sao?”
“Tất nhiên rồi. Người sống trên đời, chỉ cầu một tri kỷ”. Thứ lớn nhất mà mà hắn ngộ ra nhờ Minh Vọng Thư, chính là phù hợp mới thoải mái. Tính cách khác biệt có thể bù đắp cho nhau, cũng có thể giống hệt nhau, nhưng hai bên nhất định phải ngang hàng ngang vế.
Hắn có vẻ ngoài trêu ngươi, tính cách cô ấy lại nhạy cảm, hắn cho rằng cô phải chịu áp lực rất lớn, vì thế nên càng chăm chỉ cố gắng.
Tình cảm là công bằng nhất. Hắn vì Minh Vọng Thư nên giữ khoảng cách với tất cả các cô gái đến gần. Cô cũng vậy, cùng vị giáo sư trẻ tuổi kia vạch rõ giới hạn. Hắn có thể bao dung đến 99% cho cô, còn lại 1% cuối cùng mới là mấu chốt.
Có điều sau này Ninh Hoả lại nghĩ, quá trình từ 0 đến 99%, tình cảm gần như đã cạn kiệt. 1% cuối cùng kia chỉ là ngọn cỏ lay vốn không phải đao to búa lớn gì, nhưng lại khiến cả hai thất bại ê chề.
Lòng tin đáng quý ở chỗ, chỉ cần một cái gai đâm cũng có thể dự đoán được kết cục sụp đổ trong tương lai.
Hắn ở cùng Hoàng Nhất Diễn một năm, suốt một năm đó đều nói mấy lời “vui chơi quá trớn”, nhưng cô chưa bao giờ nghi ngờ hắn. Nếu đổi lại là Minh Vọng Thư, có lẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên khi hắn tiếp xúc với cô gái khác đã nổi điên rồi.
Hắn dứt khoát chia tay.
Minh Vọng Thư oán hận bùng nổ, “Nhiều cô thích anh như thế, em chỉ có một vị giáo sư anh liền trút giận lên em”.
Loại so sánh này khiến hắn vô cùng nhàm chán. Đúng là nhiều cô gái đến gần hắn, nhưng đến một cái liếc mắt hắn cũng chả thèm đáp lại. Cô ấy chỉ có một vị giáo sư mà có thể làm ra loại chuyện ám muội khiến hắn sinh nghi. Hắn nể tình nhiều năm yêu đương, rốt cuộc vẫn không nói lời tổn thương cô, nhưng về chuyện này, hắn giữ thái độ trầm mặc không lên tiếng.
Ngày 17 tháng 2 năm trước, lúc Minh Vọng Thư đang thu dọn hành lý rời đi, cô lại hỏi hắn, “Không phải do anh thay lòng đổi dạ sao?”
“Tôi không có”. Nếu chuyện tình cảm với cô kéo dài thêm, hắn vẫn sẽ chung thuỷ tuyệt đối. Nảy sinh hứng thú với Hoàng Nhất Diễn, là chuyện rất lâu sau khi chia tay.
Cô ấy cười khổ, kéo vali ra khỏi nhà.
Một mảnh nhỏ trên eo Hoàng Nhất Diễn sớm đã ửng đỏ, cô hơi dựa về phía Ninh Hoả, khẽ ôm hắn, “Em đang tự hỏi, không biết làm sao mới thoát khỏi anh?”
Hắn cúi đầu, “Em ôm siết anh như vậy, nói có thấy giả quá không”.
“…” Cô buông tay.
Hắn lại kéo tay cô gác về chỗ cũ. “Ôm chặt thêm chút đi, cũng không chết được”.
Cằm cô gác trên hõm vai hắn, kề sát sườn mặt hắn. “Em trước kia không sợ trời không sợ đất”.
Hơi thở của cô nhẹ lướt trên da hắn, khiến mạch máu hắn đều đang rục rịch. Hắn hơi cười. “Hiện tại em sợ gì?”
“Phản bội”.
Một năm qua, nhiều lúc Hoàng Nhất Diễn nhớ tới lời nhắc nhở tuỳ hứng của Ninh Hoả khi ấy, ví như bảo cô chú ý đến đám fan của Sơn Thạch nhiều hơn. Vài tia nghi hoặc cũng hiện lên trong cô. Trước nay Ninh Hoả không có thói quen nhúng tay vào chuyện của người khác. Nhưng so với hắn, cô lại càng tin tưởng tình yêu, tin tưởng bạn trai của mình. Vì thế nghe hắn nói xong liền xem như gió thoảng mây trôi, nghe lỗ tai bên này trôi khỏi lỗ tai bên kia.
Thần kinh yêu đương của cô giống hệt Trụ Vương triều Thương.
Nếu là người lý trí thì phải như đám trung thần dưới trướng. Mà cô lại đối xử với quần thần hung hăn, đôi bên đến thương lượng cũng không có khả năng. Quần thần can gián, cô bịt tai không nghe, tới khi giang sơn sụp đổ mới hoàn toàn tỉnh ngộ.
Hoàng Nhất Diễn tin tưởng Ninh Hoả, hoàn toàn tin tưởng hắn.
Hắn luôn mồm bảo “vui chơi quá trớn” bên ngoài. Thật ra không phải cô chưa từng nghĩ đến khả năng ấy. Nhưng bởi vì hắn là Ninh Hoả, nên cô lựa chọn tin rằng đó chỉ là lời nói đùa lúc hắn vui vẻ. Nhìn thấy ảnh hắn hôn môi Chương Mân dưới bình luận, cô cũng tin tưởng hắn như trước, nghĩ rằng hắn có nỗi khổ tâm.
Nhưng liệu có thật tin tưởng hay không cũng giống bị lá che mắt? Cô cũng không hiểu rõ lắm, cũng sợ hãi, thế là trốn đi.
Hoàng Nhất Diễn vốn không tin Dịch Hạo Quân, lựa chọn hợp tác với hắn, cô cũng không cần băn khoăn liệu có phản bội hay không.
Cô thường xuyên giữ khoảng cách với Ninh Hoả, lại cố tình đẩy hắn ra xa, cũng chỉ vì cô khắc cốt ghi tâm. Cô ý thức rõ mình từng rơi từ trên đỉnh núi xuống vực thẳm, đến mức máu chảy đầm đìa, nếu giờ Ninh Hoả lại cho cô thêm một đao, cô sẽ vạn kiếp bất phục.
Khó trách Lưu Vĩnh Nham luôn nói cô yêu vào quá mức điên cuồng. Một khi cô đã yêu, đánh đổi lại chính là tất cả mọi thứ.
Ninh Hoả nghiêng đầu, giữ chặt khuôn mặt cô, nhấm nháp cánh môi cô xong lại hôn lên trên, khuấy đảo đến mức cô mê loạn, hắn mới nói, “Sao em không tự hào nghĩ là cả ngày anh được đám oanh oanh yến yến đeo bám, nhưng chỉ cam lòng quỳ gối trên giường em”.
“Chắc vì em hấp dẫn”. Môi hai người dán chặt lên nhau, lúc nói chuyện cũng giống như đang hôn.
“Em đúng là không biết xấu hổ”.
Cô lườm hắn một cái, dời mắt xuống dưới.
“Được, em nói sao thì là thế”. Hắn vội vàng nắm lấy eo cô, “Muốn tắm trước hay làm trước?”
“Em chưa nói muốn làm, thời gian chúng ta hoà bình ở cạnh nhau quá ngắn”.
Hai tay Ninh Hoả véo véo eo cô, bế cô lên rồi đỡ xuống, “Nhưng thời gian chúng ta hưởng thụ sảng khoái lại rất dài”. Hắn một tay gấp gáp lột sạch quần áo cô, cúi đầu gặm lấy hai viên trân châu trước ngực. “Mấy lần gần đây em lúc nào cũng giãy dụa khó chịu. Hiện tại ngoan như vậy, em thoải mái, anh cũng nhẹ nhàng”.
Hoàng Nhất Diễn nắm lấy tóc hắn kéo một cái.
“…” Hắn chỉ có thể nhả thứ trong miệng ra.
“Ninh Hoả”.
Năm ấy cô mười phần ngỗ ngược, chân đạp bụi gai, tay vẫy cờ tướng, bay qua ánh sáng loé lên trước mắt, không ngừng truy đuổi trong bóng đen dày đặc. Cô tâm cao khí ngạo, kiêu căng phách lối, lại không biết chữ sợ biết như thế nào. Chỉ vì một tên đàn ông thay lòng đổi dạ trở nên bó buộc tay chân.
Thật ra cô không biết tận cuối con đường đi cùng Ninh Hoả sẽ ra sao, nhưng hồi ức trong quá khứ quá xinh đẹp động lòng người.
“Nói đi”. Ninh Hoả nhìn chằm chằm hai hạt ngọc bị hắn liếm láp ánh lên lấp lánh lại càng diễm lệ vô ngần. Trong ngực hắn như chứa một quả cầu lửa, mỗi một hơi thở lên xuống đều bị lăn qua dòng dung nham nóng chảy.
Hoàng Nhất Diễn so với hắn lại vô cùng bình tĩnh, giống như cố tình đè áp ngọn núi lửa đang chuẩn bị phun trào, không nhanh không chậm nói: “Chúng ta bàn chuyện nghiêm túc đi”.
“Không nói”. Hắn cào cào cái đầu bù xù, cắn răng: “Thái Tân Thu đi chết đi!”
“…” Cô đẩy hắn, “Không phải chuyện cô ta”.
“Vậy em muốn nói gì?” Ninh Hoả nhịn đến khó chịu ngồi dậy, thứ bên dưới dựng đứng, nhìn qua giống một cái ô ngạo nghễ.
Mà cái ô này, chỉ khi trầm mê trong mưa to gió lớn mới có thể tạm thoải mái vui vẻ.
Nhìn bộ dạng hắn hiện tại, không khác gì từng trận sấm rền chớp giật kéo theo mây đen, vừa nặng nề lại u ám. Mưa to chậm chạp còn chưa đến. Hơn nữa hắn sợ lát sau mưa gió gì cũng đều không đến được.
Hoàng Nhất Diễn giữ chặt tay Ninh Hoả, “Chúng ta thử hoà bình ở cạnh nhau một thời gian”. Nếu không thể thoát khỏi móng vuốt của con sói lớn này, vậy trước mắt cứ tìm cách vuốt ve vỗ về nó đã.
“Không có hứng thú”. Mặt Ninh Hoả ngày càng thối hoắc, hắn phải tận lực kiềm chế khí nóng trong người mới không mạnh bạo nhào qua chỗ cô. Lửa nóng thiêu đốt không cách nào giải toả khiến hắn ngồi cũng không xong, hắn đạp mạnh chân vào cái tủ phía trước.
Hoàng Nhất Diễn vuốt ve mu bàn tay của hắn, giúp hắn hạ hoả, nói: “Nếu anh dám phản bội thì phải đem toàn bộ quyền sở hữu nhà đất sang tên cho em”.
Dục vọng dâng cao, chỉ duy bàn tay đang vuốt ve hắn mới khiến hắn cảm thấy dễ chịu, hắn không nén được hôn cô, “Được”.
Nhìn bộ dạng háo sắc của hắn lúc này, chỉ hận không thể nuốt cô vào bụng, sợ là chưa nghe rõ ý tứ trong lời cô nói đã buộc miệng đồng ý. “Anh nói cũng có lý. Giờ trên mạng em không khác gì con chuột băng qua đường, nếu anh có dính dáng tới em, dù đã là chuyện trong quá khứ thì nhất định đám chó săn cũng không bỏ qua”.
Cô nói rất chậm, tốc độ chậm chạp khiến hắn nhịn không được lại véo eo cô. “Nghĩ thông suốt là tốt rồi”. Hắn vô cùng chân thành hỏi một câu: “Có thể làm được chưa?”
Dường như cô nghe thấy trong giọng nói khô khan của hắn đang bốc hơi, cô điều chỉnh nói nhanh hơn. “Em còn có chuyện muốn bàn với anh”.
“…” Ninh Hoả một tay xoa xoa lỗ tai mình, “Kiên trì một chút, đừng bịt tai. Chỉ nghe vài câu nữa thôi”. Thật ra hắn sớm đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Hoàng Nhất Diễn nắm lấy bàn tay hắn đang đặt trên quần áo của mình, “Chúng ta đều còn trẻ, thử ở bên cạnh một chút cũng không phải không có khả năng”.
Lời nói kia khiến động tác của Ninh Hoả phút chốc dừng lại, hắn hung hăng véo lỗ tai mình, “Không nghe lầm chứ?” Lặng đi vào giây, hắn hít sâu một hơi, “Chuyện nghiêm túc này còn quan trọng hơn đống chó má đạo nhạc của em”.
“Mối quan hệ giữa chúng ta có tiến thêm một bước, nhưng anh cũng không được lộn xộn”. Cô thật sự lo lắng ngày mai hắn sẽ đăng lên tài khoản Weibo của mình, thẳng thừng tuyên bố là hoa đã có chủ.
“Anh biết. Xem giống như yêu đương lén lút, vô cùng kích thích”. Hắn bổ nhào tới.
Hai người lăn lộn trên sô pha vốn chật chội, mà cái sô pha này cũng quá ngắn, hắn liền bế cô lên, đi thẳng vào phòng, “Tối nay nếu anh không cố gắng một chút,
tinh tận người vong thì thật có lỗi với em”.
Hoàng Nhất Diễn lúc này có cảm giác sắp bị con cún to xác cắn xé làm thịt.
Ninh Hoả đặt cô lên giường, lại hỏi: “Bà dì của em đi rồi?”
“Ừm”.
“Đợt rồi cũng không liếm em ra nước”. Hắn cởi bỏ áo ngoài, lộ ra cơ ngực cường tráng. Nửa tháng luyện tập vũ đạo giúp cơ thể hắn càng dẻo dai bền bỉ. Vừa ôn nhu thư thái cũng không kém phần mạnh mẽ chắc nịch.
“Nhớ mang bao, em đang kỳ nguy hiểm”.
Ninh Hoả nhướng mày, “Em có tính sai kỳ nguy hiểm của mình không vậy? Mới nửa tháng đã tới kỳ?”
“Mỗi ngày đối với em đều là kỳ nguy hiểm”. Cô đá hắn một cái, “Không mang bao thì cút xéo”. Cô còn có cả đống chuyện cần làm, giờ phút này mang thai thì rất phiền toái.
“À, anh mang”. Có làm là được rồi, phải thoả mãn trước mới tính đến sảng khoái sau.
Hai người ôm nhau lăn lộn, tấm chăn đơn không khác gì một bức tranh vẽ trên cát mặc sức lay động, lúc thì phẳng lì, lúc lại xếp chồng lên nhau.
Cũng phải, nhìn đống chăn đơn nhăn nhúm không còn hình dạng cũng đủ biết đôi nam nữ này có bao nhiêu sung sướng.
—
Lần này, bóng đèn phá đám không phải Hải Khách.
Xin chúc mừng, nhân tố thứ hai được đề cử nhận giải, chính là mẹ ruột của Ninh Hoả – Đào Nhuế.
Ninh Hoả đang cật lực cày cấy trên người cô, không để ý đến tiếng chuông điện thoại. Đến tận nửa đêm, hình như hắn mới mang máng nhớ đến cuộc gọi phá đám kia, mở danh bạ gọi nhỡ, lại ném di động đi, xoay người đè phía trên Hoàng Nhất Diễn.
Sáng sớm ánh mặt trời hắt xuống trên giường, Ninh Hoả mới lười nhác gọi lại cho Đào Nhuế. Hắn sợ đánh thức Hoàng Nhất Diễn đang ngủ say nên rón rén ra khỏi phòng. “Mẹ, có chuyện gì?” Một đêm miệt mài khiến cổ họng hắn có chút trầm khàn.
“Mẹ mà không gọi cho anh, có phải anh cũng quên mất người nhà mình thế nào không?” Âm thanh của Đào Nhuế vẫn trẻ trung, nghe giọng con trai không nén được nhíu mày, “Uống nước nhiều vào cho nhuận họng”.
“Chuyện gì?”
Đào Nhuế mỉm cười, “Nghe nói con lên tivi à?” Chương trình yêu đương phần lớn khán giả là người trẻ tuổi, trước nay Đào Nhuế chỉ quan tâm mấy kênh dưỡng sinh, tất nhiên không nhìn thấy mặt con trai trên tivi được.
“Ừm”. Ninh Hoả rót một ly nước.
“Sao con không nói với mẹ? Ai cũng biết có mỗi mẹ là chẳng biết gì”. Con trai lên tivi, thân là mẹ ruột mà đến tận cả tháng sau mới hay biết. Đào Nhuế trong lòng vô cùng bất mãn.
Hắn nhấp một ngụm nước, “Con đã rút lui khỏi chương trình rồi”. Ý chính là, cũng chả có gì để nói cả.
“Cái thằng nhóc này thật là…” Đào Nhuế tức mà không nói được, chỉ có thể thở dài: “Vọng Thư nói với mẹ, đứa con trai lớn lên ngày càng đẹp của mẹ đã thành minh tinh rồi, mẹ còn tưởng nó nói đùa”.
“Cô ta?” Ninh Hoả đặt cái ly xuống, “Sao cô ấy lại nói với mẹ?”
“Sao nó không được nói với mẹ chứ? Mẹ là mẹ ruột của con mà”.
“Không phải, ý con muốn hỏi vì sao cô ta lại liên lạc với mẹ?”
“Năm ngoái mẹ phát bệnh, gọi cho con mà con không về, Vọng Thư có đến thăm mẹ”. Đào Nhuế oán giận trách móc, “Nó so với con trai ruột như con còn có tâm hơn”.
Ninh Hoả nhìn bức tranh trước mặt, hỏi: “Hai người luôn duy trì liên lạc à?”
“Đúng đó. Tâm hồn mẹ trẻ tuổi năng động, kết bạn với mấy đứa cùng lứa với con cũng còn được”.
“Cô ta còn nói gì không?”
“Không có nha, chỉ nói chuyện con tham gia chương trình gì đó nổi tiếng rồi. Nó còn đưa cho mẹ thiệp mời, nói sắp kết hôn”. Đào Nhuế hơi dừng lại, “Nhờ vậy mẹ mới biết người nó kết hôn là ai. Thì ra là gả cho một tên rất tài giỏi, tuổi còn trẻ đã làm giáo sư”.
“Ừm”. Ninh Hoả lại uống thêm ngụm nước, “Mẹ có nói gì với cô ta không?”
“Cũng chẳng có gì. Hai người các con không phải đều đã kết hôn sao, xem như là có duyên nhưng không có phận đi”. Đào Nhuế ra vẻ nghẹn ngào tiếc nuối.
Ninh Hoả nghĩ tới một chuyện, “Mẹ có nói chuyện con kết hôn với cô ta không?”
“Nói chứ”. Đào Nhuế đáp: “Nó kết hôn, con cũng kết hôn, không phải công bằng rồi sao”.
Ngón tay hắn gõ hai cái lên thành ly, khẽ nói: “Đừng bảo là mẹ còn nói cả họ tên vợ của con?”
“Đúng vậy”. Đào Nhuế nhớ rất rõ, “Cậu của con lúc về có nói, con đã căn dặn kỹ càng, tên của vợ con là Hoàng Nhất Diễn, về sau bảo cậu đừng gọi sai. Chúng ta ai cũng nhớ kỹ cái tên này”.
Ninh Hoả im bặt, không nói tiếp.
Thấy điện thoại lặng yên khác thường, Đào Nhuế hỏi: “Sao vậy con?”
“Không có gì. Mẹ, tối qua con ngủ không được, giờ đi ngủ bù. Khi nào rảnh nói tiếp”. Nói đoạn hắn cúp luôn điện thoại.
Minh Vọng Thư trước nay luôn để tâm chuyện người quen của mình mơ tưởng đến hắn. Giờ phút này hắn thật sự hy vọng cô ta đã vượt qua chướng ngại tâm lý này.
— HẾT CHƯƠNG 34 —