Ninh Hoả ấn vào ảnh đại diện trên tin nhắn của Minh Vọng Thư.
Năm ngoái, hắn đã xoá toàn bộ lịch sử trò chuyện của mình với cô ta. Hiện giờ cũng chỉ còn sót mấy dòng đối thoại mà tháng trước cô hẹn hắn ra ngoài gặp mặt.
Hắn đắn đo một lúc mới gửi tin nhắn: “Cảm ơn cô đến thăm mẹ tôi”.
Minh Vọng Thư gửi lại icon mặt cười, “Đừng khách sáo. Năm ngoái khi vừa chia tay với anh, em có đến trấn Hoàng Khê, muốn hồi tưởng một chút nơi mà anh từng lớn lên. Không ngờ gặp được bác gái. Thân thể bác không khoẻ, em sợ đả kích bà nên không nói chuyện hai đứa đã chia tay. Thật ngại quá”.
“Chúc cô kết hôn hạnh phúc”. Hàm ý chính là, đừng bận tâm chuyện nhà của bạn trai trước nữa.
“Cảm ơn, anh cũng vậy”.
Ninh Hoả lại nhắn: “Tôi ly hôn rồi”.
Minh Vọng Thư nhìn chằm chằm bốn chữ trên màn hình điện thoại thật lâu, “Sao thế?”
“Mong cô giữ bí mật chuyện này. Mẹ tôi vốn nhiều bệnh, đừng doạ bà sợ”.
“Vì sao lại ly hôn?”
Ninh Hoả: “Tính cách không hợp thì ly hôn”.
“Ly hôn khi nào?”
“Tháng trước”.
Loại chuyện này đúng hợp tính cách của Ninh Hoả.
Bao nhiêu thứ muốn hỏi lại nghẹn một cục như có hòn đá trong cổ họng, nuốt không trôi mà phun không ra.
Minh Vọng Thư trước giờ rất kiêu ngạo. Từ nhỏ đến lớn, trong mắt thầy cô cha mẹ, cô đều là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thành tích học tập lúc nào cũng dẫn đầu, tư duy nhanh nhẹn thông minh tháo vát.
Nhưng Minh Vọng Thư cũng là một người tự ti. Đoạn tình cảm đã qua với Ninh Hoả khiến cô luôn cảm thấy bản thân là một người thất bại. Giống việc trước nay cô vốn là một cô gái kiêu ngạo, khi bị đánh cho một gậy thì suy sụp đau đớn, so với việc được người khác khen ngợi vui vẻ lại càng khắc sâu vết thương lòng. Cô thất bại cũng đã thất bại rồi, khi Ninh Hoả nói rõ lý do chia tay, cô nhận ra bản thân cũng có phần lỗi. Chính vì vậy đến nay vẫn còn chút hối hận, khi đối mặt với Ninh Hoả, cô lại thêm phần áy náy.
Nhưng khi biết được tin Ninh Hoả kết hôn với Hoàng Nhất Diễn, đã làm tiêu tan hết sạch mọi hối hận cùng áy náy của Minh Vọng Thư.
Minh Vọng Thư tức giận cho rằng, trước đây Ninh Hoả là người đi quá giới hạn trước nhưng lại tàn nhẫn đem toàn bộ trách nhiệm chia tay đổ lên đầu cô. Lúc cô vừa bỏ đi 3 tháng thì Ninh Hoả và Hoàng Nhất Diễn kết hôn với nhau. Như vậy nhất định trong khoảng thời gian còn thuê chung nhà, hai người họ đã sớm thông đồng lừa gạt cô.
Năm kia, vào cái ngày sinh nhật Minh Vọng Thư, hắn đã bảo vệ phòng tuyến cuối cùng của mình, trong trí nhớ cô chỉ lưu lại khung cảnh không vui với vị giáo sư trẻ. Nhưng giờ khắc này nhớ đến ngày hôm đó, cảnh tượng hiện lên trong đầu cô lại là Ninh Hoả cùng Hoàng Nhất Diễn điên loan đảo phượng, cười nhạo người bạn gái chính thức cô là đồ ngu.
Tháng trước, Minh Vọng Thư hẹn gặp Ninh Hoả cùng Hoàng Nhất Diễn, cô vốn không biết hai kẻ ngồi đối diện mình là một đôi vợ chồng. Lúc này nghĩ đến, cô lại bị người khác lần nữa đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Minh Vọng Thư cảm thấy bị sỉ nhục vô cùng. Bạn trai của cô là tra nam, mà bạn cùng phòng của cô là tiểu tam. Còn cô lại là cô gái bị người ta lừa gạt đến mức chia tay mà không hay biết gì. Cô đau khổ tột cùng nhưng không thể kể với ai.
Cô lên mạng tìm kiếm tin tức về chương trình hẹn hò của hắn. Giữa đường Ninh Hoả nảy sinh tranh cãi vì bị lộ nhẫn đính hôn, sau đó tổ tiết mục chương trình đã đính chính đảm bảo hắn hoàn toàn độc thân. Cuối cùng hắn tặng chiếc nhẫn đó cho Chương Mân rồi tuyên bố rút lui khỏi chương trình.
Minh Vọng Thư vốn không hiểu nguyên tắc của giới giải trí, không thể tra xét chuyện Ninh Hoả ly hôn có phải thật không. Nhưng lòng thù ghét từ tận xương tuỷ của cô đối với Hoàng Nhất Diễn là không thể bàn cãi. Chung quy cô vẫn còn bận tâm chuyện Ninh Hoả nói ra hai chữ “chia tay” quá dễ dàng. Giống như tình cảm hơn 5 năm rưỡi kia trong mắt hắn vốn không đáng nhắc tới.
Cô kéo làm mới vòng bạn bè của mình, đột nhiên nhìn thấy dòng trạng thái gần nhất của lớp trưởng hồi trung học: Hai người bạn Ninh Hoả và Phạm Lộ đều bước vào giới giải trí.
Minh Vọng Thư luôn suy đi nghĩ lại về chuyện này. Một người mới trong giới giải trí vốn không có tiếng nói, không bằng cứ bàng quan như không, vậy cũng không đến mức phá nát hình ảnh tốt đẹp của Ninh Hoả trong lòng mình.
Từ lâu Minh Vọng Thư đã biết chuyện Phạm Lộ có tình ý với Ninh Hoả. Cô ôm theo tâm lý thăm dò, cuối tuần liền lên thành phố S hẹn gặp Phạm Lộ.
Cô không nói việc Ninh Hoả kết hôn, chỉ có thể tỏ ra uỷ khuất đau lòng nói chuyện năm ấy hai người chia tay là vì Ninh Hoả có lỗi trước.
Phạm Lộ vốn là một fan cuồng của Ninh Hoả, thuộc Top 3 tài khoản fan dẫn đầu trong
siêu thoại[1]. Nghe xong chuyện cũ Minh Vọng Thư kể, ấn tượng của Phạm Lộ với việc Ninh Hoả có phản bội bạn gái trước hay không cũng không để tâm lắm.
[1] siêu thoại trên Weibo có chức năng như một group trên Facebook, là nơi giao lưu chia sẻ thông tin về nghệ sĩ của fan hâm mộHai cô gái lại cùng nhau đi dạo trung tâm mua sắm.
Phạm Lộ cong môi cười an ủi: “Cậu cũng đã kết hôn rồi, còn gả cho một người chồng giỏi giang như thế, tốt nhất vẫn nên buông bỏ quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới”.
Minh Vọng Thư thấy phản ứng của Phạm Lộ liền không nhắc đến chủ đề Ninh Hoả nữa. Cô mua vài bộ quần áo linh tinh rồi bảo có việc tạm biệt rời đi.
Sau khi tiễn Minh Vọng Thư, Phạm Lộ mở xem điện thoại.
Trong album ảnh đều là Ninh Hoả. Có ảnh hắn chụp quảng cáo cùng Khương Nghênh Hạ, có mọi góc độ chụp màn hình hắn tham gia chương trình hẹn hò. Có cả ảnh hắn hôn môi Chương Mân khi lên sóng, nhưng cô gái kia lại bị làm mờ mặt.
Phạm Lộ chạm nhẹ mặt hắn trên màn hình. Đối với cô ta mà nói, Ninh Hoả làm chuyện quá giới hạn lại càng tốt. Điều này chứng minh hắn là một tên đàn ông dễ bị câu dẫn đến mắc lừa.
—
Bản thảo CP của Ninh Hoả và Chương Mân bay đầy trời. Bọn họ xuất hiện người trước người sau ở ngã tư đường, cùng đeo kính râm và khẩu trang kín mít, không có đụng chạm tay chân.
Hai người vốn bắt đầu từ chương trình hẹn hò mà tiến tới, fan CP nói thành cổ tích tình yêu.
Đường[2] gì cũng đều húp được, đến ánh sáng phản quang trên kính râm cũng không phải vì mặt trời mà do
nước đường giữa hai người ngọt ngào ánh lên.
[2] thuật ngữ chỉ những moment của các đôi yêu nhau/cặp đôi màn ảnhDanh tiếng Ninh Hoả một đường tăng vọt.
Đúng là nhờ phúc phần của Chương Mân, Hải Khách thiếu điều coi cô ta là thần tiên mà vái lạy.
Cuộc thi tuyển tú nam idol bắt đầu.
Hải Khách tìm kiếm không ít tư liệu những thí sinh tham dự, từng bước một lựa chọn tổng kết tài năng ưu thế của bọn họ.
Thật ra cũng không cần phân tích kỹ càng, thứ Ninh Hoả thua người khác chính là tài nghệ.
Hải Khách lo lắng đến râu ria cũng không thèm cạo, không ngừng lải nhải, “Trước mắt cứ đi rồi tính tiếp. Nếu đã chọn cậu xào CP thì chắc Chương Mân cũng không để cậu nổi tiếng lấp lửng nửa vời thế này đâu”.
“Ừ”. Ninh Hoả cầm lấy nửa chai nước khoáng còn lại, ngửa đầu uống cạn sạch, tiện tay ném cái chai rỗng đi, cái chai rơi ngay vào giữa thùng rác.
“…” Hải Khách thầm kinh ngạc cảm thán, hỏi: “Có muốn đăng ký tham gia dự án về
slam dunk[3] không?”
[3] chương trình về bóng rổNinh Hoả liếc mắt nhìn Hải Khách một cái, “Anh xong chưa?”
“Anh chỉ sợ cậu không thể hiện được tài năng của mình thôi”. So với Ninh Hoả, sự nhiệt tình nôn nao của Hải Khách làm hắn càng giống người dự thi hơn. “Hát thì không sao, hiện tại ở đâu cũng có hàng trăm vạn người chỉnh âm. Có điều cậu xem lại vũ đạo của mình đi, không dễ lừa người khác được”.
Ninh Hoả không để tâm xem điện thoại, chen vào một câu, “
Đánh bảng[4] trên Weibo có lợi không?”
[4] thuật ngữ để chỉ việc làm số liệu cho nghệ sĩ (bao gồm vote các bảng bầu chọn, cày lượt like/repost/bình luận trên các bài đăng của nghệ sĩ…)“Làm đẹp số liệu”. Hải Khách cho là Ninh Hoả có hứng thú với đường đi nước bước của một ngôi sao.
Ai ngờ được Ninh Hoả lại vì vợ mình điên cuồng đánh bảng. Hắn không thể dùng tài khoản chính tương tác, cả ngày chỉ có thể dùng mấy tài khoản giả để khống bình khen ngợi Giang Phi Bạch.
Ninh Hoả bỏ chút thời gian gọi điện thoại cho Đào Nhuế, “Mẹ, sau này chuyện của con mẹ đừng hỏi Minh Vọng Thư nữa. Ai cũng kết hôn rồi, tránh bị người khác nghi ngờ không đâu”.
Đào Nhuế lại nói: “Mẹ và cha con dạo này rất tốt nha. Mấy ngày trước ông ta còn nói với mẹ đã ly hôn người vợ thứ ba rồi”.
“Hai người ngược qua ngược lại đến tuổi này, tư tưởng liền thoáng như thế à”. Ninh Hoả mặc kệ chuyện của ba mẹ hắn, “Chuyện con chia tay, so với hai người kém hai mươi mấy năm, mẹ tha thứ cho một người trẻ có lòng dạ hẹp hòi”.
“Các con đấy, vẫn là còn trẻ. Vậy đi, về sau Minh Vọng Thư có hỏi, mẹ sẽ bảo con lải nhải cả ngày, nóng tính quá”.
“Ừm”.
“Con trai à, nhớ kỹ phải thường xuyên gọi về hỏi thăm mẹ đấy”.
“Đúng rồi, mẹ à, không phải mỗi ngày mẹ đều than nhàn rỗi quá sao?”
“Nghe giọng điệu này, là muốn mẹ giữ cháu giúp con à?” Đào Nhuế giật mình hỏi: “Là dòng chính? Hay con riêng?”
“Mẹ nghĩ đi đâu vậy?” Ninh Hoả bỗng trầm tư, không biết đứa con tương lai của hắn và Hoàng Nhất Diễn liệu có giống kem hai vị không. “Mẹ đăng ký tài khoản dùng trên Weibo đi, theo dõi người tên Giang Phi Bạch, giúp cô ấy đánh bảng. Đánh đủ một trăm lần thì con và mẹ gọi một cuộc điện thoại”.
“Giang Phi Bạch là ai vậy?” Đào Nhuế cảm thấy con trai không đơn giản như thế, nhất định có âm mưu. Vừa hết người này đã gặp người khác. Lúc thì
vàng lúc lại
trắng[5][5] Nguyên văn là “hoàng” – “bạch” ý chỉ họ của Hoàng Nhất Diễn và tên của Giang Phi Bạch, đồng âm với hai chữ màu sắc là “vàng” và “trắng”.“Đừng lo, chỉ cần làm theo lời con nói là được”.
“Được thôi”. Đào Nhuế lấy giấy bút ra, hỏi Ninh Hoả rành rọt từng chữ một, “Con trai à, con tuyệt đối đừng học theo cha con, cưới ba bà vợ mà còn chưa có ý định dừng lại”.
“Cúp đây”. Ninh Hoả ngắt di động.
—
Ngày kia là tập phát sóng thứ hai của “Bài ca phong hoả”, Hoàng Nhất Diễn đang gấp rút tập luyện.
Hai người cuối cùng cũng hình thành mối quan hệ yêu đương thuần tuý. Cô nói, tình yêu bắt đầu từ cuộc sống hằng ngày.
Lúc đó Ninh Hoả liền đáp, “À”. Chỉ cần vợ hắn không bỏ chạy, cô nói gì thì chính là cái đó. Huống chi cuộc sống hằng ngày cũng bao gồm cả đi ngủ.
Tối hôm ấy, bọn họ hẹn nhau đi xem phim. Một nơi bốn bề tắt đèn tối mù quả nhiên thích hợp tình cảnh của bọn họ.
Hoàng Nhất Diễn đặt mua hai tấm vé xem phim ở đại lý vắng vẻ nằm tận ngoại ô thành phố.
Luyện tập vừa xong, cô đến thẳng rạp chiếu phim lấy vé. Không quên lén lút dán tấm vé thứ hai lên mặt sau của máy bán.
Cô đội mũ đeo kính đen kỹ càng, không tô son điểm phấn, tỷ lệ bị người khác nhận ra rất thấp.
Ngược lại cô lo cho Ninh Hoả. Thứ hạng của hắn ngày càng thăng tiến không ngừng. Một cái tài khoản giả nhỏ bé của cô đánh bảng cũng không có uy lực khủng khiếp như thế, tất cả là nhờ rất nhiều fan nâng hắn đi lên.
Hắn là một đường bạo hồng, còn cô hắc hồng mà nổi tiếng.
Sau khi tập một của “Bài ca phong hoả” phát sóng, những lời mắng nhiếc dưới tài khoản chính của Giang Phi Bạch bỗng ít đi rất nhiều. Nguyên nhân là vì phòng làm việc Thái Tân Thu chọc giận fan, người hâm mộ cô ta ôm một bụng tức không ngừng cắn xé người đại diện Thái Tân Thu. Đúng là cảnh tượng vô cùng sinh động hoạt náo khi một đám người tụ lại.
Đến giờ chiếu, Hoàng Nhất Diễn mua sẵn nước uống cùng bỏng ngô, đi vào phòng chiếu phim trước, ngồi ở dãy cuối cùng.
Đợi khán phòng tắt đèn cô mới cởi mũ.
Ban đầu cô chỉ mua vé dựa trên thời gian rảnh, lúc kiểm tra vé đọc tiêu đề mới biết là một bộ phim thanh xuân.
Diễn viên chính là một anh chàng minh tinh khá vừa mắt.
Đám con gái xếp hàng ngồi bên dưới không ngừng kêu thất thanh: “Khúc Khúc!” Hình như là cách gọi thân thiết của chàng minh tinh này.
Hoàng Nhất Diễn đột nhiên nghĩ đến Ninh Khuất Khuất nhà mình.
Đúng lúc đó, một bóng dáng cao lớn tiến vào phòng chiếu, hắn hơi cúi đầu đi lên bậc thang.
Mắt cô dõi theo hắn, nhìn hắn không khác gì một con mèo rón ra rón rén di chuyển đến cạnh chỗ ngồi, vừa cởi mũ, hắn đã thổi thổi mái tóc trên đầu, đôi mắt đào hoa sáng rực, “Anh đến rồi”.
“Anh đến rồi à”.
Ninh Hoả vừa ngồi xuống liền nắm tay cô, hắn thấp giọng: “Suýt chút nữa bị người kiểm phiếu nhận ra”.
Nhờ chút ánh sáng hắt ra từ màn chiếu, cô mới phát hiện lúc này hắn đeo một cái gọng kính tròn, trên miệng đính một lớp râu dày. “Sao không mang khẩu trang?”
Hắn kéo bộ râu giả xuống, lại tháo mắt kính ra. “Mang khẩu trang ngược lại càng dễ bị chú ý. Cô kiểm phiếu hỏi anh có biết người tên Ninh Hoả không. Anh vốn tưởng mình cải trang như vậy đã thành công rồi. Ai ngờ lại nổi tiếng như thế”.
“Anh phải nổi tiếng hơn em đấy”. Chỉ có như thế thì tiếng xấu của cô mới không kéo hắn rớt đài được.
“Nhiệm vụ lấy lại công bằng cho em, anh nhất định sẽ hoàn thành thật tốt”. Ninh Hoả nâng khuôn mặt cô lên, nhẹ nhàng hôn xuống.
Đã mấy ngày hai người không gặp nhau, một người lo chuyện tuyển tú, một người bận rộn luyện tập. Nếu có may mắn ở cùng nhau thì lại càng trân trọng thời gian lên giường hơn.
Bất quá chỗ này là nơi công cộng, còn có đèn hồng ngoại giám sát bọn họ, hắn không dám hôn quá sâu, chỉ ngậm lấy cánh môi của cô, mút mát vài cái liền buông ra.
Hoàng Nhất Diễn thấp giọng nói: “Sau này mua đĩa phim về nhà xem đi”. Khuôn mặt hắn quá đẹp, dễ khiến người khác chú ý, lần này may mắn thoát được, ai biết lần sau liệu có bị vạch trần không.
“Đừng như vậy, có ai yêu đương hẹn hò mà không đến rạp phim chứ”.
Mười ngón tay của Hoàng Nhất Diễn và Ninh Hoả đan vào nhau. Khớp xương của hắn gầy gò tinh tế, rõ ràng đẹp hơn rất nhiều so với mấy vết chai trên tay cô.
Còn có, bàn tay của hắn đã lớn thế này.
—
Giang Phi Bạch và Bạch Phi Giang cùng xem một bộ phim.
Bạch Phi Giang nói, để tôi đưa tên nhóc nhà quê như cậu đến mở mang tầm mắt, biết thế nào là rạp phim ở thành phố.
Bộ phim kia cô đã xem đi xem lại nhiều lần. Không biết vì bản thân thật sự muốn xem hay vốn dĩ chỉ muốn mượn phim nhớ lại cảnh ánh đèn phát sáng từ màn chiếu hắt đến sườn mặt Bạch Phi Giang, phác hoạ đường nét đẹp đẽ của hắn.
Tính cách của Ninh Hoả hay thay đổi, nhưng diện mạo của hắn thì vẫn luôn nổi bật như thế.
Lúc đó, thành tích môn Ngữ văn của Hoàng Nhất Diễn vô cùng bi đát, đối với những câu thành ngữ miêu tả sắc đẹp chỉ nhớ rõ một cái duy nhất. Vì thế cụm từ “khuynh quốc khuynh thành” luôn được cô dùng để gọi Bạch Phi Giang.
Trên phim xuất hiện cảnh nhạy cảm.
Ninh Hoả duỗi tay che mắt cô, lành lạnh nói: “Con nít không được xem”.
Trước mắt cô phút chốc chỉ còn lại ngón tay thon dài của hắn, nhìn một hồi cô đột nhiên hoàn hồn, kéo tay hắn xuống, trừng to hai mắt, “Tôi mười ba tuổi rồi”.
Đôi nam nữ trong phim hôn nhau ngày càng mãnh liệt.
Cô kêu một tiếng kỳ lạ: “Không phải cái này giống hệt chuyện cha tôi hay làm với mẹ tôi ư? Chị tôi nói, cha mẹ tôi cứ làm vậy một lần hai lần, thế là em trai tôi ra đời”.
Ninh Hoả lại che mắt cô, “Cha cậu không đuổi cậu ra ngoài à?”
“Có đuổi chứ, còn suýt nữa đánh gãy chân tôi”. Trước mắt Hoàng Nhất Diễn một mảnh tối đen như mực, hỏi hắn: “Bạch Phi Giang, cậu bao nhiêu tuổi?”
“Mười ba”.
Không phải cũng bằng tuổi với cô sao. Cô kéo tay hắn, “Dựa vào đâu cậu xem được còn tôi lại không thể xem?”
Hỏi hay lắm, Ninh Hoả suy nghĩ một chút, “Nói cũng phải”. Sau đó hắn không ngăn cản cô xem phim nữa.
—
Gương mặt rõ nét của nam chính được phóng đại trên màn hình. Cô gái nhỏ ngồi trước nói với bạn mình: “Cù Hoa Huy đẹp trai thật”.
Cái tên này hình như Hải Khách đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần, Ninh Hoả cũng có ấn tượng.
Hoàng Nhất Diễn hơi nghiêng người ngả ra ngoài bốc một nắm bỏng ngô cho vào miệng.
Ninh Hoả ôm lấy cô xoay lại. “Vợ à”.
Cô lại nghe danh xưng này lần nữa phát ra từ miệng hắn.
Hình như Ninh Hoả không bao giờ gọi thẳng tên cô, từ lúc lĩnh giấy kết hôn hắn lúc nào cũng gọi cô là vợ. Mà trước khi kết hôn, mỗi lần giày vò cô trên giường, hắn cũng không kêu tên cô.
Hoàng Nhất Diễn tựa vào vai hắn. Cô muốn mua áo đôi, ốp điện thoại đôi, tất cả mọi thứ, món gì cũng phải có đôi.
Cô bật cười, cô lại quay về là đứa nhóc hoang dã vì yêu thứ gì cũng dám làm.
— HẾT CHƯƠNG 35 —