Hỗn Luân Ký

Chương 1 - Chương 1: Mở Đầu

Chương 1 : Mở Đầu

Lạ kỳ dị giới. Sơn mạch vô tận cao thấu mây xanh, tứ hải liên miên thâm sâu vô lường.

Sơn hà xa trông tựa tiên nhân họa nét, vạn thu sinh sôi như hơi ấm địa mẫu.

Chôn giấu vạn chiến nhân yêu liên miên không dứt. Máu đổ thành sông, thây chất thành núi. Vì nhân tộc vì thế gian, dẫu dẫm muôn thây đồng bạn vẫn vững bước tiến lên. Tinh anh nhân tộc người sau tiếp bước người trước, bảo vệ muôn dâm trăm họ an cư thái bình.

Sơn mạch bên trong, xuất thế cao nhân. Sáng tươi như ngọc, tóc mượt đen dài, mắt đẹp mày tằm, phong thái hiên ngang, thân mang lam y, ngự không mà đứng, ngão nghễ giữa thiên địa.

Không xa, lộ đầu yêu thú, quỷ dị vô cùng. Lông ánh kim quang, đuôi mang lục xà, vuốt sắc như đao, mỏ như đại bàng, cánh là huyền điểu, trên đầu tam nhãn yêu thú đang hung hăng nhìn lấy. Phóng cánh bay lên, che khuất cả một mảng đại địa. Ngước thấy, thân cao trăm trượng, như tòa tiển sơn li địa nhập không,

Cao nhân liếc yêu thú, tâm đều không động. Cử chỉ thanh thoát, nhẹ nhàng phất tay, hư không nứt vỡ chẳng khác kính thường. Tự trong, thần kiếm bay qua tỏa sáng hào quang, khí thế trùng trùng, tất thảy yêu thú chân đều nhũn ra, rung rẩy không thôi. Chỉ thấy thần kiếm, trên gi ba chữ.

Thuận Thiên Kiếm.

Cùng lúc yêu thú, bảo trì khoảng cách, gầm thét inh tai, tự trong hư vô vạn phía xung quanh bóng đen xuất hiện. Như Cửu Hà vô tận quấn lấy yêu thú, hồi sau liền thấy đầu yêu như ẩn như hiện quỷ mị vô cùng. Hống lên một tiếng, hừng hực yêu khí cứ thế phóng ra. Dưới chân, loạn vũ không ngừng, đại thụ ngổn ngang, đất đá loạn bay, liền trăm dặm lập tức thành bình địa.

Sát khí vô tận, đại địa rung chuyển, mây đen giăng kín, sấm chớp sáng cả thiên địa như tận thế giáng lâm. Ắt thấy ác chiến sớm muốn bắt đầu...

Xa xa, tiểu trấn thôn trang, nằm gọn giữa thung lũng. Nhật hạ nguyệt treo, thôn trang phía dưới người đi chợ, nguời đi làm về, người đi dạo,... nhộn nhịp bình yên. Từng căn nhà nhỏ, đèn đuốc thắp sáng, tiếng cười đùa vui bên mâm cơm gia đình.

Ngao du thiên hạ, sa chân lỡ bước nghỉ tại nơi này, thật thấy ấm lòng biết bao.

Bên cạnh tiểu trấn, tọa đồi đào nhỏ. Thưa thớt nam nữ thả bước dạo chơi, vui vẻ cười đùa nói chuyện nhỏ to. Cách đó không xa, ngay dưới gốc đào, một vị thiếu niên ngồi tựa cành đào. Sắc tóc bạch bản, mang bộ bạch y trông thật tiêu sái. Tay cầm trường kiếm, thập phần ....

" Sói ca hi hi. " Một tiểu cô nương híp mắt cười nói.

" Đại thúc, đại thúc lại lan man rồi. "

" Đúng đúng, đại thúc kể tiếp chuyện cao nhân đấu yêu thú đi. "

"..."

Bao quanh thiếu niên là đám nhỏ mười mấy tuổi tiểu hài, nam nữ chăm chú nghe truyện. Đều thấy, thân thể y phục có vết vá trùng trùng, có lung linh vải lụa, có bình thường quần áo, chắc hẳn gia thế thấp hèn cũng là giàu sang giờ đều chẳng khác, vui vẻ cười đùa.

Thiếu niên phì cười, tay phải xoa nhẹ mái tóc một tiểu ấu tử, lướt qua hài tử đang ngự trên đùi trái mình. Lại nhìn đám tiểu tử đang thèm thuồng nhìn mình, cứ ngỡ mình là cừu non trong tiếng cười lại có vài phần bất đắc dĩ .

" Này mấy đứa, anh mày chưa già. Thúc gì mà thúc, kêu anh đẹp trai đi. Kêu thúc nghe chối tai vãi, kêu anh, ta mới kể. Nhá!"

Tiểu hài nghe xong nghiêng đầu một bên, nâng tay gãi đầu, nghĩ ngợi chợt thốt :" Vãi là gì ạ? Là từ ở nơi thúc sống ạ?"

" Ừa, nơi ta đó nói chuyện thoải mãi vl luôn. "

" Vl là gì ạ? " Một đám nhao nhao nhanh miệng hỏi .

" Hầy vl là ... " Mỉm cười chân thành chưa kịp nói xong. Một bàn chân xuyên không mà tới, đạp giắt mặt thiếu niên sâu vào gốc cây. Vô cùng thành thục nhấn nhá bàn chân lên đầu hắn

" Tôi nói lần cuối. Nếu ông còn dạy mấy đứa nhỏ mấy câu nói bậy bạ thời hiện đại. Thì tôi sẽ cạo gốc cây làm ảnh thờ 3D cho ông luôn." Bàn chân kia cũng từ từ tan vào hư vô.

Tiếng thét như sấm vang cả mảnh đồi, mấy đứa nhỏ vì thế cũng phải một hồi bịt tai. Nhưng mà, tựa hồ lại khá quen chuyện này, liền một đám đưa tay che miệng khúc kích tiếu.

Vạn cánh đào tung, thoát li mẫu thân. Vô vạn cánh đào trôi giữa thiên không, thoạt trông chẳng khác thế ngoại đào nguyên là bao.

Trong sắc tiên cảnh, một người thiếu niên kéo mặt khỏi gốc cây, máu từ mũi chảy ra thành dòng trên khôn mặt bầm tím. Thật trông ... thê lương khôn siết.

"..."

" Thôi, ta cũng không ở đây bao lâu nữa. Giờ ta sẽ kể cho các con nghe, một câu chuyện từ Thương Cổ xa xăm. Từ hư không một vị thần ..."

" Á đại thúc, thúc rụng một cái răng kìa." Có mấy hài tử kinh sợ thanh hô.

" Kệ đi , ta không sao."

"..."

" Có một vị thần đầu tiên xuất hiên trên thế gian là Tối Thượng Thánh...."

" Á đại thúc thêm 2 cái răng cửa kìa."

" Kệ đi. Tối thượng Thần Thánh Savia. Người ... "

" Á răng đại thúc ..."

" Im đi. Để ta kể yên coi . Tí rụng hết răng không nói được thì chịu nha."

" Đến đâu rồi nhỉ? À Tối Thượng Thánh Thần Savia Người sinh ra tất thảy Thượng Thần trên thế gian ... "

" Đợi tí, ta vận công hồi phục mấy cái răng đã, chứ cứ rụng đến cây thứ 8 rồi chắc ta phải đeo răng giả để nói quá."

"..."

( còn tiếp )

Các bạn yêu thích truyện của mình thì cm hỗ trợ động lực nhé ^^

Bình Luận (0)
Comment