Hỗn Luân Ký

Chương 2 - Chương 2: Thần Bí Đảo

Chương 2: Thần Bí Đảo

Dgxz%kgna( lk;lN%%?>K FCHG23k\

Năm dương lịch Thiên Chúa 2010, thiên hà Ngân Hà, tinh cầu Trái Đất thuộc hệ Mặt Trời.

Ở một cổ quốc nhỏ bé nhưng anh hùng, nằm tiếp giáp với Biển Đông. Uốn lượn long hình, bên đại hải bên đại địa.

Cổ quốc từ khi lập quốc chính là chiến loạn không dứt. Xuất thế liền ngàn năm đô hộ, tiếp đến thù trong giặc ngoài, thái bình không được phân nửa lập quốc niên kỷ. Trường hà thời gian bên trong tiến đánh không biết hết đế quốc, ấy vậy cái này tiểu quốc vẫn là đứng vững.

Hiện tại cái này thế giới địa đồ một góc còn có gi tên "Việt Nam".

Việt quốc một vùng tiểu trấn thưa thớt dân cư, cũng chẳng có gì nổi trội. Nhiều lúc còn có thổ địa cư dân lên thành phố vài tháng, liền địa phương danh tự cũng xém quên.

Tiểu trấn tọa cái trung học cơ sở trường, tự là Quang Trung.

Bấy giờ, năm điểm rưỡi thời gian tới, bóng ngả xế chiều.

Tiểu sinh trong trường nghe tiếng trống hiệu, lời thầy chưa dứt như loạn quận kéo bè kéo cánh xông ra đại môn. Gió lào từ cửa xông qua, gió nóng lớp lạnh, xoáy lốc cuốn lên phả vào mặt lão kia trung niên người, bụi phấn cũng a dua phả thêm cho phát.

Miệng há còn chưa đứt lời, thế mà tiểu sinh trong lớp đồng loạt tốc biến chẳng còn một đứa. Đã vậy, bụi bay bám đầy người, vài đám còn du lịch vô họng, kiến lão kia ho như sặc chuối. Quả thật thê lương khôn xiết.

Tuy chuyển công tác đến đây đến cũng được thời gian nhưng thú thật lão chẳng quen nổi với kiểu này đám tiểu sinh.

Trống trường đã dứt hồi lâu, thế nhưng còn nghe được tiếng cuồng tiếu thiếu niên đám giữa tĩnh mịch học đường.

Phía kia tầng 2, lớp 9E, là lớp cuối dãy hành lang phía đông trường còn tại ba cái nam tử. Hai tiểu thiếu niên còn đang cười đùa ầm ĩ, kế bên cái khác tiểu sinh như quen gục trên bàn say sưa ngủ.

Đầu tiên kẻ này cũng là đẹp trai, cao nhất trong ba người bên trong 1m62. Nước da ngăm đen bởi cái sở thích bóng đá. Ngày cũng như đêm, hạ chẳng khác đông, hứng lên là cày mặt ra nắng mà đá. Đổi lại, hắn được đá tiền đạo đội bóng của trường nhưng thi đâu thua đó, không cần nghĩ cũng thấy năng lực cao cấp đến mức nào. Dáng người tuy cao lại gầy tựa trông chẳng giống đội tuyển đội bóng, cầm cán chổi lúi húi miệt mài quét lớp. Hắn là Lê Huy Hoàng.

Người thứ hai đang nằm trong góc kia lớp, cũng đẹp trai không kém. Nếu Hoàng đẹp trai kiểu men lì thì hắn lại đẹp kiểu thư sinh Hàn Quốc. Thân cao 1m65, mắt đeo kính to che đi sau hoắm thâm quần quanh ngươi, kết tinh thành quả ngày đêm tu luyện chân khí bên máy tính.

Liếc qua chỉ là một cái bình thường tiểu sinh, nhưng đây là chân chân chính chính một cái karate cao thủ. Nghe đâu sắp tới là kì thì lên đẳng, nếu qua hẳn là đai đen đẳng. Vì siêng năng luyện tập nên người đô con sáu múi, nhất là phần ngực luyện tới còn lớn hơn cả đám nữ tử trong lớp, nên thiên hạ thân thương gọi hắn là.

" Zú."

Bốp... Một cái thẳng tay đập mạnh hắn lưng thét lớn :"Dậy đi."

" Con đĩ này... thứ nhất bố tên Vũ, thứ hai bố chưa ngủ mà là nằm đợi hai con cờ hó mấy người đây. Nếu không phải là bạn thân, tao sút mi mấy phát rùi đó Đạt." Vũ làu bàu đứng dậy, hai tay run rẩy ôm cái lưng đang bị trọng thương , suýt chút không giữ được nước mắt muốn túa ra.

Kẻ kia đánh lén hoàn tất, phút chốc đã ngự bục giảng phía trên, lè luỡi mà cười. Hắn chính là Đạt. Tuy rằng cả ba thân thiết, nhưng so với hai kẻ kia, đúng khác một trời một vực. Chiều cao khiêm tốn 1m51, người trông cũng có chút cơ, nhưng nhan sắc mà đưa ra so sánh thì... thật là khắm.

Thật ra hắn cũng không đến nỗi xấu, chỉ là đi chung với một Âu Mỹ, một Hàn Quốc hắn chen giữa. Thật đúng là quá mất mỹ quan đô thị.

Hắn lè luỡi cười trừ :" Bớt nóng, bớt nóng đùa tí mà haha hạ hỏa, hạ hỏa, xin lỗi nha, xin lỗi nha...."

Liếc nhanh con ngươi, phía kia Hoàng đứng cười chỗ :" Xin lỗi nha...Vú." Cả 2 đồng thanh, rồi chạy đi.

" Đứng lạiiiiii." Vũ bật người xoay mình , nhảy nhanh qua bàn tăng tốc đuổi theo hai bọn hắn.

Trong phòng học nhỏ, tiếng cười ba thiếu niên vang vọng tới cả bầu trời, thật đẹp tiếng cười tuổi học trò. Nhưng, cả ba đâu hay vận mệnh của chúng đang bị đổi thay. Không biết, tiếng cười trong trẻo kia còn vang lên được bao lâu nữa.

Một cái khác thời không, phía trên trôi nổi hư không tòa đảo đổ nát kiến trúc, xung quanh thất thải bay múa. Từng cây đại thụ trăm người ôm không xểu, bọc lấy tầng tầng di tích vỡ đến không còn nhận biết niên đại hình thái.

Phía trên, từng loài dị thú họ chim lẫn nhau bay lượn dạy bảo tân sinh chính mình bay lượn phương pháp. Bên dưới, từng cái chọc trời đại thụ lộ ra từng cái sâu hoắm hồ nước trong vắt, từng loài dị thú trong nước bơi qua lớp lớp cao từng phòng ốc kiếm ăn.

Sâu xuống trung tâm đảo, tưởng chừng thần bí đảo đã không còn linh trí sinh vật hay cái gì vận hành cả ngàn năm, ấy vậy từng khối hộp nhỏ bé nơi đây vẫn phiêu dù vận chuyển. Khối hộp vuông màu đen khắc đầy phù văn trận pháp nổi giữa hư không, có cái to ngang núi, có cái bé hơn ruồi ở giữa liên tiếp trao đổi vị trí vận hành.

Lại có những khối tiếp giáp lẫn phát giáp lẫn nhau tạo nên gợn sóng ánh sáng trắng như gợn nước trên bề mặt rồi tách ra. Đôi khi, có khối hộp phi hành gặp phải rễ Thần Mộc đâm xuống liền nổi lên từng cái gợn đỏ ánh sáng kêu la ầm ỹ, đâm đi ba lần không được. Sóng đỏ ánh sáng tụ lại bắn ra một tia, xoay một vòng, Thần mộc rễ cây chạm phải liền nổ thành bụi khí.

Phải biết cái này Thần Mộc vô cùng cứng rắn, đến cả Bạch Kim cảnh đỉnh phong dùng hết bình sinh chi lực một kích cũng chỉ cắt được một cái ngón út Thần Mộc rễ, chứ đừng nói cái này rễ to đến cả nhân tộc một cái mới ôm vừa. Chỉ lạ, xung quanh mấy khối hộp bị quét qua như cũ nửa điểm sứt mẻ không có.

" Nhật ký hành trình! Năm 5796 thi hành nhiệm vụ cấp cao, mảng địa kiến tạo di dời không xác nhận không vũ biến động!" Thanh âm chị Gu gồ đột ngột vang lên.

( Hòn Típ :3 )

Các bạn đọc giả nếu thấy điều j khúc mắc cứ cm nhé , nhìn sẽ trả lời nhanh nhất .

Bình Luận (0)
Comment