Chương 11: Tiến Nhập Bách Ngư Thành.
Ấn Giới đại lục, phía tây Xung Xuyên Bích Hải, trải dài nên thơ một vùng duyên hải, liền là đại phận Đại Ngu Quốc
Chữ Ngu (虞) trong Đại Ngu có nghĩa là "sự yên vui, hòa bình", chứ không có nghĩa là "ngu si" (愚癡). Ý nghĩa, cũng là mong ước lớn nhất của lập quốc Hoàng Đế, tạo nên một đại quốc yên ấm vui vẻ, không phải chịu đau khổ chiến tranh cho vạn chúng con dân an cư lạc nghiệp. Cũng là ý nguyện của chúng thần ngự trị nơi này.
Lập quốc đương thời, hùng mạnh một phương, tinh anh quần hùng nhiều không kể hết. Nhưng trường hà thời gian bên trong, thời đại này xuống thời kia bước lên, hoàng kim một thời cổ quốc cũng có ngày xa sút. Đại Ngu quốc bấy giờ, cũng không thoát nổi thiên đạo, siêu cấp tinh anh chẳng còn mấy người. Thù trong giặc ngoài, càng quấy không dứt, cổ quốc giờ đây chỉ có thể từng ngày gắng gượng một chân đại quốc bên trong, tùy thời liền rơi ra. Một bên, yêu thú sơn mạch hoành hành, lúc lúc nổi lên vài ba thú triều, một bên, đại quốc xung quanh lăm le xâm chiếm. Nhưng, cổ lão một thời há lại có thể dễ như thế mà áp bách, vạn năm kinh doanh tất còn chút môn đạo. Vẫn còn có thể khiến cho trăm họ muôn dân, an cư hưởng thái bình.
Rồi, một ngày như mọi ngày, cả nước liền náo động. Không biết từ đâu, một cơn sóng thần vô thanh vô tức muốn ập vào đại địa. May thay, chỉ là một đầu không lớn sóng thần, đại bộ phận duyên hải thành trì phía dưới đều có thể áp chế đầu này sóng thần. Dù chỉ là cái nhỏ thành trì, thì cũng có một vị đỉnh phong nửa bước hóa cảnh, nếu không cũng là một vị chân cảnh cấp thành chủ tọa trấn.
Mấy thành trì sát vách Xung Xuyên Bích Hải, khẩn trương lên hẳn, binh lực rầm rộ mà xông ra đê biển. Võ giả cấp bậc đỉnh phong dung cảnh, khí cảnh nhanh chóng trợ giúp ngư dân đưa thuyền cũng là ngư cụ vào sâu đất liền, tránh cho sóng biển đánh gãy miếng cơm. Còn phía trên triền đê, hàng trăm minh văn sư, linh trận sư, pháp sư bận rộn viết lên trận pháp ngăn cản cự sóng. Còn mấy vị hóa cảnh tu sĩ binh sĩ, tương đối nhàn hạ, chỉ việc ngồi đợi cái này sóng thần ập tới, tránh cho ngư yêu chủng loại theo sóng tiến vào phá hoại trận pháp bảo hộ.
Cái này trận pháp, đại bộ phận là thủy pháp chỉ ngăn hùng mạnh sóng thần không vào sâu đại địa và một phần bình thường sinh vật thủy sinh, còn yêu hải yêu chủng loại liền có thể lọt qua. Tiếp đó công việc, liền để hóa cảnh tu sĩ giải quyết đi. Hóa cảnh cấp bậc tu sĩ binh sĩ, thấp nhất cũng có cái tốt công pháp, đã có thể mạnh mẽ ngoại phóng linh lực. Vừa giúp hỗ trợ ngăn sóng, vừa chủ lực tiêu diệt hải yêu.
Bách Ngư thành là một đầu không lớn không nhỏ thành trì, liền có vài cái gia tộc thế gia, cùng một cái mới lên hào môn thế gia, không những thế còn có không ít phân đà đỉnh phong thế gia kinh doanh bên trong. Liền đầu này thành trì, quả thật phồn hoa một trong trung tầng thành trì Đại Ngu quốc.
Biết tin, sóng thần nhanh muốn tiến bờ, toàn bộ thành trì phía dưới nhiệt huyết sục sôi, nhanh rút khỏi Bách Ngư thành tiến về đại hải bờ đê.
Một đầu mạnh mẽ hải yêu càng quấy một phương Xung Xuyên Bích Hải liền bước lên bờ tùy thời bình thường tu sỹ đều có thể đem tận diệt. Miếng mỡ béo há có người chẳng ham. Phàm là người gia tộc thế gia, hào môn thế gia, đỉnh phong thế gia đều cấp tốc lũ lượt kéo nhau tranh một miếng mỡ.
Làng Cái Vồn, là duy nhất làng chài của Bách Ngư thành, thuộc về không xa mặt đông thành trấn, chỉ có 197 hộ với 773 nhân khẩu. Đa phần dân làng hiền lành chất phát, cao nhất cấp bậc, cũng chỉ hóa hạch cấp khí cảnh nhất giai mà thôi. Chính là Trương Thị Tô Oanh đại tẩu, tỷ phu của nàng cũng không kém nàng là bao, nhân hạch cấp khí cảnh.
Dù phu thê hai người mạnh mẽ nhất này Cái Vồn tiểu làng nhưng ân hận một đời là không có nổi mụn con. Không, không phải là chẳng có nổi mụn con, mà là Oanh tẩu sẩy thai liền là hai lần.
Đêm đêm, thức giấc cô quạnh, ảo mộng chưa dứt. Bên ngoài, gió rít từng hồi, những ngọn cây cao vun vút rung đầu từng đợt trong đêm, như giận giận hờn như căm tức. Còn nghe đâu đó trong từng đợt sóng ầm ầm vỗ bờ, văng vẳng bên trong ai oán tiếng khóc nhi tử. Oanh tẩu lại lẳng lặng thút thít từng hồi bên góc giường, tiếng nỉ non ai oán, như trách móc như than thân. Một đời nữ tử chỉ có thể xa trông, người ta trêu đùa của mình hài tử nhỏ, riêng ta phu thê hẩm hiu cô độc.
Bấy giờ, triền đê phía trước một đầu thành chủ quan văn Bách Ngư thành, đã chỉ đạo xong thủy thuật trận, đối đầu đại hải sóng thần. Còn phần kia quan võ, liền ở lại toạ trấn, phòng cho yêu thú đột nhiên tập kích thành trì phía trên.
Bên này làng Cái Vồn, chỉ có duy nhất binh sĩ Bách Ngư thành tới bảo hộ, còn lại mấy cái thế gia liền đã dạt qua hai bên không xa tọa trấn thành chủ nơi. Bởi, bên này binh sĩ, yêu thú tinh hạch liền sẽ xung công, miếng mỡ béo cũng chẳng có mà lót dạ. Mấy cái thế gia, sớm đã phân chia xung quanh thành trì cấp thấp yêu thú phạm vi, vừa an toàn lại vừa dễ nuốt. Còn lại tán tu, không có địa vị tu sĩ liền phải xông vào sơn lâm nơi xa, kinh hiểm trùng trùng mà húp ít canh.
Những đợt sóng vẫn lẳng lặng vỗ bờ, rồi cũng lẳng lặng lui đi, nhưng lần này lui thật xa bờ. Lộ ra tới tận chân trời từng tòa núi đá khí khái thẳng tắp chống trời, kéo dài trăm dặm. Sóng biển cấp tốc rút nhanh, vài đầu hải thú chưa kịp bơi theo liền nằm lại mặt đất, rung lên bần bật, khóe miệng giật giật cố gắng mà đớp lấy đâu đó nước biển, nhiều con còn nhảy lên mấy cái như muốn thật nhanh đi về với biển khơi.
Ầm... Ầm...
" Tới. Toàn quân chuẩn bị!" Lý Tử Tấn, quan văn thành chủ hùng hồn quát.
Từ xa, cao lớn ngọn sóng cuồn cuộn dâng cao, mỗi bước đi ra đều ầm ầm cuồn cuộn thanh âm. Cứ thế, một đầu hai mươi mét sóng thần, nhanh chóng lướt sát vào đại địa.
" Khởi trận!" Lý Tấn Tử khí thế trùng trùng, quất tay kinh hô.
Đồng loạt, trận pháp kéo dài gần ngàn mét triền đê phát động, quang lam uốn éo hiện lên. Binh sĩ thủ thế, chuẩn bị tinh thần ngạnh kháng đầu này đại sóng.
" Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu mạng a!..."
Từ không trung, lý nhí thanh âm trộn lẫn rì rào sóng vỗ, truyền tới triền đê. Vài cái binh sĩ bất giác nhìn ngó xung quanh, thanh âm quả thật không lớn nhưng sức truyền cảm thật quá lớn đi. Nghe qua thảm thiết vô cùng, như vừa chịu trăm ngàn khổ sở, đày ải cả thể xác lẫn tinh thần mà bộc phát. Sóng lớn càng gần, thanh âm càng lớn, đến cả đứng sau binh lính, phu thê Ngưu Oanh đều nghe đến tai.
" Tiếng kêu cứu ở đâu thế?"
" Nghe sao thảm quá? Còn, hình như tiếng thét hài tử?"
............
" Im lặng! Tất cả tập trung vào hộ thuẫn cho ta." Thành chủ quát lớn một tiếng, binh sĩ phía dưới liền im bặt, chuẩn bị tư thế mà ứng chiến.
Nhưng, thanh âm này thật sự diễn cảm quá đi, thành chủ tiện tay vẫy tới binh sĩ bên cạnh, cất tiếng:" Tìm cho ta, tiếng kêu cứu từ đâu phát tớ...i. Hả?!"
" Hả!?"
" Hả!?"
" Hả!?"
............
Toàn bộ binh sĩ liền có phần đứng người, miệng há, mắt trừng, khóe mắt không tự chủ được có chút giật giật.
Phía trước sóng lớn, hai tiểu hài tử, mặc cái y phục kỳ dị, miệng la không ngừng, đứng trên tấm ván lướt trên đỉnh sóng mà tới.