Chương 10: Đào Tẩu Thiên Không Thành
Thiên Không Thành, chấn động dữ dội, lúc lúc giật xuống một cái như tùy thời có thể sụp đổ rơi xuống đại địa giống như. Thất thải vòng sáng tùy thời nhấp nháy, điên cuồng xoay chuyển chống đỡ cả tòa thành khổng lồ phiêu dù. Thế nhưng, thần mộc nghiêng ngả, đình đài đại lâu nứt vỡ, từng cái nối đuôi nhau đổ xuống. Mặt đất nứt toác, từng lớp đất đá, thành lũy bám lấy bên ngoài đảo, vỡ tan rơi xuống bảy tầng mây biến mất vào hư vô. Dần lộ ra từng cái khổng lồ to lớn rễ cây của đại Thần Mộc đang bao trùm nơi này.
Xung quanh dị thú loạn thành một đoàn, điên cuồng hướng ra tứ phía đẫm đạp lên nhau tìm đường cầu sinh. Có chút dị thú non nớt lẩy bẩy bám vào mầu thân núp vào một góc, mẫu thú ấm áp nhìn lấy bọn hắn hai hàng nước mắt chảy dài, dùng hết sức bình sinh bao bọc, chống đỡ phía trên tróc ra rơi xuống mảnh vỡ.
Phía trên, phi hành dị thú gấp gáp lấy đi chính mình ngàn năm tổ ấm xông ra thất thải phạm vi, vừa sợ hãi, vừa vô lực lại vừa đau khổ... nhìn lấy bọn hắn xuất sinh chị địa dần dần biến mất.
Chíu! Chíu! Bùm...
Sâu trong nội hạch Thiên Không Thành, Tiến Đạt Bảo Châu ngự trên một mét vuông khối hộp phiêu dù, xung quanh nho nhỏ nắm tay khối hộp điên cuồng bắn phá bên trong hành lang bị thần mộc rễ cây xuyên thủng mọc loạn. Điên cuồng một đường phi hành, Bảo Châu lo lắng đứng ngồi không yên, Tiến Đạt lơ đãng chống cằm nhìn quanh.
" Toàn Tính, hiện tại Thiên Thành còn chống được thêm bao lâu?" Bảo Châu lo lắng nói.
Một chiếc nhỏ khối hộp tách đoàn, bay về phía hắn nói ra:" Trả lời! Theo tính toán với mức độ hiện tại còn năm mươi bảy phút năm mươi sáu giây."
Vừa định thở ra một hơi, bên tai hắn liền vang lên:" Ta hiện thế liền phá đi khống linh phòng đúng chứ?"
" Đúng." Bảo Châu một mặt nghi hoặc nhìn lại phía sau Tiên Đế.
" Ùm! Ê Toàn Tính, tính theo mức độ rò rỉ linh khí, chấn động gây thêm thiệt hại cho khống linh phòng, các ảnh hưởng gì gì đó đến ngươi. Thì tính nhanh còn bao nhiêu thời gian?"
" Xác nhận, đang tính toán nhanh! Xác nhận, tính toán hoàn tất. Trả lời! Trên hai mươi phút dưới ba mươi phút, có khả năng còn hai mươi sáu phút!"
" Không phải ngươi vừa bảo năm mươi bảy phút sao, sao giờ còn hai mươi sáu phút???" Bảo Châu kinh hãi nhìn về hộp nhỏ hỏi.
" Trả lời! Câu hỏi của ngài là ở mức độ hiện tại, không phải của tương lai." Bảo Châu khóe mắt co giật một mặt mộng bức không biết nên làm cái gì, quay đầu gượng cười :" À, xin lỗi Tiên Đ.."
" Ngươi nha, giỏi, ve ri giỏi, ve ri ve ri giỏi, cái gì cũng biết, cái gì cũng làm được trí tuệ siêu cao, không bao giờ sai. Nhưng, con em ngươi, suốt ngày toàn thiếu, nhầm, lộn. Mấy lần còn đưa nhầm ta đến Diêm Vương phủ! Ngươi với Đỉnh Thiên đúng là một cặp trời sinh ưu tú. Mà ưu tú nhất là làm gì ngươi biết gì không? Là đưa ta đi dạo Diêm Vương thành, trời mẹ ơi con khổ quá mà..." Thấy Đạt liên miên bất tuyệt mắng chủi hắn, Bảo Châu xoa xoa hai cái thái dương nhân tiện vuốt luôn mồ hôi lạnh.
May mắn là Tiên Đế hỏi lại Toàn Tính chứ nếu không hắn tính sai thời gian cả hai người chắc chắn chôn luôn nơi này. Thúc giục Toàn Tính nhanh chóng tiến lên không bao lâu đã đến bảo khố.
Nói là bảo khố thực ra trông như thí nghiệm phòng hơn. Đây là nơi hắn từng cùng Tiên Đế đời trước tạo nên vô vàn bảo vật, kỳ hoa dị thảo,... Nhìn nơi này sau hơn sáu ngàn năm lòng hắn chợt có chút bồi hồi. Không quên ra lệnh cho khối hộp hỗ trợ Tiên Đế thu vào bảo vật.
Tiến Đạt một đường xông loạn, dùng Thiên Hộ quét ngang một lúc lâu sau mới thu phần lớn binh khí, khôi lỗi, bảo vật,... vào. Miệng còn cười toe toét vừa thấy Bảo Châu liền xám xịt hỏi.
" Ngươi bộ não tử bị bệnh hả? Hay là sở thích biến thái, nãy giờ quần áo không thèm mặc?"
Bảo Châu giật mình, nhìn xuống, hắn lại quên chính mình đang lõa thể định gọi Toàn Tính tạo cho hắn bộ y phục, Đạt liền nhắc nhở:" Tạo một bộ y phục trông giống ta một chút, Tiên Đế đời trước chắc có cho ngươi xem qua y phục bọn hắn ha?"
Bảo Châu nghe theo, dùng Toàn Tính tạo ra một bộ âu phục.
" Người biết sắp tới chúng ta sẽ tới đây sao?" Hắn nghi hoặc hỏi lại.
" Không biết, nhưng đề phòng vẫn hơn!"
Vừa bước lên khối hợp, định chạy khỏi, bỗng Đạt híp mắt nhìn về một cánh cửa:" Đấy là phòng gì?"
Bảo Châu ngoái nhìn thuật tiện nói:" Đó là ta thư phòng không có gì nhiề..u..."
" Hahaha Phát tài phát tài rồi, lão thiên không phụ lòng người, suýt nữa chơi ngu quên mất còn như thế đống vàng."
Đạt vội vàng ra lệnh khối hộp mở đường tiến tới thư phòng.
Vừa mở ra, mắt Đạt mở to ngửa cổ lên trời cười điên cuồng cười. Nơi này giống như một cái thánh đường to lớn, trả dài hết mí mắt đều là dày đặc kệ sách.
" Tiên Đế, người lấy cái thứ giấy vụn vô giá trị này làm gì, thời gian còn chưa đến mười phút vẫn là nhanh chạy đi!"
" Haha Bảo Châu ngươi ngủ lâu quá nên quên đi thế đạo nào cũng sẽ tồn tại một số loại người gọi là sử gia, trộm mộ, đào bảo,... thế này loại người a?" Đạt nói chuyện không dừng tay, vung vẩy Thiên Hộ điên cuồng thu hết vào.
Nghe xong hắn bừng tỉnh ngộ, thế đạo vô thường, không ít thời đại , không ít thành trì nhân loại hủy diệt trong một đêm, để lại không ít bảo vật bảo khố. Mỗi cái thời đại, ngôn ngữ, nhân quan, nhận thức khác nhau chỉ có thể thông qua thời đại đó lưu bút mà hiểu thêm giảm bớt nguy hiểm, thông hiểu bảo vật phương thức.
Nhiều khi trên trời rớt xuống vô thượng bí thuật nhừng người thường thành một phương chi chủ, chỉ là không đọc được lại trở thành bệ xí bên cạnh giấy chùi.
Hắn trước đây cũng tính là nửa cái sử gia, liều hiểu giá trị thứ mình cất giữ nặng đến nhường nào.
" Sáu ngàn năm, sáu ngàn năm a... Một giấc mộng, thoáng qua liền là sáu ngàn năm. Hi vọng các người bình bình an an chết đi, cuối đời bình an bên con cháu. Toàn tính, lên giúp Tiên Đế đi."
........
Ầm... Ầm...
" Nhanh lên, nhanh lên, ngươi chưa ăn cơm à? Sao có thể như thế chậm chạp?" Tiến Đạt một đường ôm lấy Bảo Châu lắc đến hoa mắt, cắn răng quay lại quát.
" Không phải người đòi lấy hết sách bằng được sao, bảo khố người cũng chẳng như thế tham lam lấy đồ. Đây là nhanh nhất rồi nhanh hơn nữa cơ thể không chịu được!"
Ngồi trên một mét khối hộp phi hành cấp tốc, tự thân nó tỏa ra một cái trong xuốt màng cứng bảo hộ bọn hắn một đường xông ra. Thế nhưng cơ thể hài tử quá yếu không chịu được phi hành quá nhanh áp lực.
Mặt đất đỏ gắt ầm ầm nổ tung thành nhanh thạch bắn ra tứ phía, tiểu khối phóng ra từ huyết sắc trở về bình thường xám xịt màu sắc. Bọn hắn xông ra ngoài, dưới chân liền là lơ lửng đám mây, một đường xuyên qua bọn hắn đã xuống dưới Thiên Không Thành.
Không dừng lại, cả đám không chậm trễ đi sang hướng khác bay tới. Không bao lâu, liền thấy một trạm tàu, với đầy đủ kích cỡ bị rễ cây phủ lấy mọc đầy rêu non.
" Bảo Châu, sao không dùng cái này phi ra đại địa luôn đi?" Đạt khó hiểu hỏi hắn.
" Không thể, quá xa Toàn Tính chúng chết ngay!"
Chọn lấy một cái thuyền buồm cỡ nhỏ, khối hộp toàn lực quét trụi tất cả dị hình bám vào thuyền, nhân tiện làm sạch luôn con thuyền.
Không do dự, hai người nhảy lên, sử dụng khối hộp đổ ra núi nhỏ tinh thạch vào trận pháp giữa thuyền, kêu gọi Toàn Tính khởi động trận pháp.
Tinh thạch hóa thủy, theo mạch trận pháp chảy tới, xuôi theo khe rãnh bao phủ cả thuyền. Thuyền nhỏ lăng không phóng lên, hai người liền thở ra ngụm trọc khí. Bảo Châu đưa tay với lấy một hộp nhỏ, kêu gọi tất cả cái khác khối hộp đem bảo vật để vào trong nó. Từ hai mặt đối lập từng sợi tóc màu bạc chui ra bện dần thành một cái đây xích nối vào nhau, khổi hộp cũng hóa nhỏ lại vừa bằng hai ngòn tay, trở thành một đầu vòng cổ.
Phi hành một đoạn, Bảo Châu không tự chủ ngoái đầu nhìn lại. Thiên Không Thành đã sụp đổ không thể nhận, chỉ còn lại cây kia hùng vĩ Thần Mộc. Thất thải vòng sáng càng ngày càng mờ ảo, cả đảo lúc lúc rơi xuống một đoạn lại dừng lại, rướn đảo bay lên nhưng không thể lại rớt xuống.
" Một đời ta dùng hết tâm ý xây dựng nên ngươi, từng xem ngươi là nhà, không ngờ lại phải nhìn ngươi hủy diệt." Bảo Châu khảm khái thở dài.
" Một cánh cửa đóng lại, một cánh cửa khác sẽ mở ra. Cứ xem như là ngươi tân sinh, bỏ đi quá khứ làm cuộc đời mới."
Nhẹ gật đầu, hắn quay lại điều khiển phi thuyền tiến vào đại địa. Bỗng!!
Vụt! Vù...
Cả thuyền đột ngột chúc đầu xuống phi hành một quãng mới dừng lại.
Bảo Châu kinh ngạc, khó hiểu liếc nhìn xung quanh, Đạt một bên sợ hãi hai chân run cầm cập.
" Hử cái này thuyền vô cùng ổn, sao vừa rồi lại mất kiểm soát?"
" Cái! Tên! Điên! Kia! Ổn cái đầu ngươi! Trời ạ, lần trước ngươi hấp thu Thiên Hộ lấy hết năng lượng dư Thiên Đảo, rồi dùng một cái cứu sinh thuyền bị hút hết năng lượng. Ta để ý đặt lên cả núi linh thạch. Ai ngờ, ngươi lại đi chọn một cái thuyền.. hư...?!!" Vừa nói đến đây, Đạt liền ngưng trọng nhìn lấy Bảo Châu.
" Người nghĩ ra vấn đề gì sao?"
" Ngươi nói xem để một cái khôi lỗi dầm nắng dãi mưa ngoài trời mấy ngàn năm, sẽ có vấn đề gì?"
" Chả vấn đề gì, chỉ hư thôi."
" Ờ... Á, á..."
Phi thuyền lại lần nữa mất ổn định xuyên thấy tám tầng mây, chớp mắt đã biên mất không thấy gì, chỉ lại văng vẳng tiếng la.
" Bảo Châu tên khốn khiếp, cái đảo nát của ngươi vốn là dùng chơi chết ta. Ta thề ta làm ma cũng không tha cho ngươi đâu. Thiên Hộ a cứu ta a... A... A..."