Hỗn Luân Ký

Chương 9 - Chương 9: Ta Muốn Đánh Người!

Chương 9: Ta Muốn Đánh Người!

" Ha ha ha..."

" Thiên hộ ngươi xem... hắn..." Bảo Châu thẫn thờ, quỳ nguyên tư thế chưng hửng ngắm lấy vị Tiên Đế hằn chờ cả ngàn năm.

" Thần kinh rồi... Hazz... Trước khi chết chắc bị hiếp hay gì gì đó?" Thiên Hỗ thơ thẫn đáp.

" Ngươi không nghiêm túc chút được sao? Bà nó! Ta chờ ở cả mấy nghìn năm chẳng lẽ chỉ để thấy cái này?"

Bỗng, hắn quay phắt lại, bọn hắn giật bắn mình.

" Hai vị đạo hữu gặp lại rồi, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nhỉ? Khư khư khư... Thật là quen thuộc hà... Cái cảm giác bình yên này thật là tuyệt vời quá đi... Sa la ma đa kha la là lá la ha ha..." Vừa hát hắn vừa nhắm mắt vừa nhảy múa.

Vù... vù... vù... giữa đại điện kín mít, hàn khí nổi lên, từng đợt từng đợt linh khí theo điểu nhảy của hắn dần dần nhập thể!

" Ợ... Eo hôi quá, cái điện ngươi lâu rùi chưa chùi à? Mùi cút chuột thúi quá!" Dù chỉ bình thường câu nói, thế mà vẫn tồn tại âm luật, vũ điệu yển chuyển không dứt.

Con mẹ ngươi! Chuột vào thế quái... Ớ???

" Hắn vừa ợ?!! Dung.. Dung Khí cảnh?!!"

Thiên Hộ cũng trừng dã mắt. Không để ý bọn hắn, Đạt vẫn múa lên từng điệu vũ khúc đẹp như nhất bảng kỹ nữ thanh lâu hoàng đô. Chút chút lại phụt ra đám rắm giữa sự sũng sờ.

" Đúng, đúng là Dung Khí cảnh! Mùi vị tạp chất này không thể sai được."

Mộng giới là tất cả Tiên Đế đặt lên cho thế giới này. Nhưng thế giới này bên trong tự gọi mình là Ấn Giới!

Ấn Giới đại địa!

Ấn Giới đại địa cảnh giới chia làm: Dung cảnh, Khí cảnh, Hóa cảnh, Chân cảnh,...

Dung cảnh hay Dung Khí cảnh, là cảnh giới nhập môn. Tại đây, đại đa số người đều có thể tu luyện, bước đầu là cảm nhận linh khí trời đất.

Con người phải luyện thể đến một mức độ nhất định mới có thể điều dẫn linh khí nhập thể.

Điều đặc biệt của Dung Khí cảnh là khi linh khí nhập thể, thân thể tu sĩ được linh khí tẩy rửa, độc tố nội thể liền được bài thải khỏi thân thể qua những đường cơ bản nhất. Trong đó, đường khí là cơ bản nhất, hơi thở và khí thải vô cùng thối.

Thế mà hắn vừa trở về, thân thể tiểu hài tám chín tuổi, không nhìn cường độ thân thể, lập tức dẫn khí nhập thân cũng quá là ngưu bức đi.

Đạt dừng bước, cười muốn rách khóe miệng mở mắt liếc qua bạn hắn, không tự chủ liền rùng mình.

" Hai người sao không tiếp tục đi nhỉ? Thiên Hộ đừng giãy giụa, ngoan ngoãn để hắn ăn người đi nào!"

" Nhưng... Chủ nhân..." Vừa mở miệng, Đạt trừng mắt nhìn, hắn đành ngậm miệng lại.

" Nhậm cái mồm lại, ta biết chứ. Nhưng giờ ngươi vô tác dụng với ta, để Bảo Châu đi cùng có lợi hơn! Ngươi chỉ là ngủ một chút rồi thức dậy thôi! Nào ngoan nào ngoan nào..."

Như đứng giữa bắc băng cực, Thiên Hộ lẩy bẩy run rẩy ấy sau gáy mồ hôi ướt đẫm.

" Tốt rồi, Bảo Châu làm đi!"

Lão thở ra ngụm trọc khí đứng dậy. Phía trên, Đại trận khổng lồ cấp tốc xoay chuyển, tầng tầng hoàng kim hóa huyết sắc, bắn tới trăm cái đầu huyết xích lên người lão giả.

Như từng đầu huyết xà, điên cuồng quấn lấy, che lấp đi dù chỉ là nhỏ nhất khe hở. Từng đầu xích từ đại trận bắn ra không ngớt, bay xuống dung nhập hòa quyện vào nhau, như một khối huyết cầu bao lấy lão. Y phục trên thân dần dần tuột xuống.

" Ôi mắt ta, ôi cái định mệnh mắt ta Á... Á... Á... Ông trời ơi mắt con mất trinh rồi Á...! Ahihi à mà cũng ngon đấy!"

Ục ục... Bảo châu giật bắn, huyết cầu run run, gân xanh nổi đầy trên mặt.

Mịa thật đúng là muốn đánh người!

Thiên Hộ thân thể, kim quang biến mất, hiện ra nguyên hình cũ kỹ tang thương cuốn sách, lăn lóc rơi xuống sàn.

Huyết cầu dần nhỏ lại, lão cũng vậy! Đích thị, không những trẻ ra dần mà Bảo Châu cũng dần dần hóa nhỏ xu thế.

Mười tám tuổi bộ dáng, mười bảy, mười sáu, mười lăm, mười bốn... cuối cùng như đứa trẻ tám chín tuổi huyết cầu hấp thụ hết, hắn cũng dần tỉnh lại.

Từ không trung, hắn như thiên thần hạ thế đẹp đẽ bước xuống, quỳ một chân kính cẩn cúi đầu.

" Tiên Đế thuộc hạ đã xong! Kính mời Tiên Đế giao phó!"

Đạt trong cơn say ngủ tỉnh lại, uể oải chép miệng. Và rồi hắn lăn, lăn một cách uể oải tới phía Châu.

" Ui da... ây... au... Ối! Má cái sàn nhà. Ai da... Trời ạ, thằng cha già rảnh rỗi nhớ dọn dẹp nhà cửa đi. Au..." Lăn trên đường, từ đầu tới chân đập phải vỡ vụn hư hỏng mấy mảng tường, miệng la không dứt.

Ngươi đây là mù sao, là mù sao? Điện ta đổ nát thế này, không phải ngươi cũng có công lao hả???

" Ùm cũng xong rồi ha. Thế bắt đầu thôi!"

" Bắt đầu? Bắt đầu cái gì chứ?"

" Thì tu luyện, già rồi đầu bị lừa đá à? Mà tu luyện cần gì, chính là cần linh lực, linh trận, đan dược và ăn. Mà những thứ đó ở đâu? Thì ở bảo khố. Mà bảo khố..." Không gì sánh được sinh long hoạt hổ, hắn bật dậy vung tay múa chân như lão sư giảng kinh 3000 cách để ế của hắn.

Tiên Đế à, ta thật sự đã mấy ngàn tuổi rồi đấy! Ấn giới nếu có kẻ sống đến ngần này tuổi đã sớm bị mang đi bảo tàng cho con cháu chiêm ngưỡng!!! Đừng xem ta là trẻ lên ba được không vậy?

Ầm...

" Hửm?" Bất chợt hắn biến sắc kinh hô " Bảo Châu không phải là ngươi lại dùng hết linh lực Thiên Không Thành đấy chứ? Không, không đúng, ta đã quay về sớm như thế này bảo Thiên Hộ tự nguyện cho ngươi ăn làm sao mà hết được???"

" Vâng! Đúng là hấp thụ cái tên kia không hết được linh lực nhưng khi người về phá nát cả khống linh phòng nên..."

" Khoan? Khống linh phòng? Cái phòng chưởng khống linh lực ý hả?"

" Đúng! Phòng này đây."

Ầm...

" Móa! Chẳng trách khi về linh lực đậm như vậy!"

Hắn thật sự khóc không ra nước mắt. Khi xưa chính vì hao hết linh lực cả đảo sụp đổ, chính mình rơi xuống Xung Xuyên Bích Hải chút thì chết chìm. Suýt nữa, gi danh thiên cổ Tiên Đế chết trẻ xàm nhất Ấn giới chi sử.

Vội vàng cầm lấy Thiên Hộ Kinh, nắm tay Bảo Châu nghẹn ngào ứa nước mắt chạy đi.

" Đi mau, đi mau... Đỉnh Thiên a Đỉnh thiên, ngươi trước khi chết rủa ngu lão già này phải không. Huhu chắc chắn do ngươi mà ta mới đen đủi như thế này! Ta thề gặp lại ngươi sẽ đem ngươi đánh chết ngươi huhu..."

" Ớ, Tiên Đế người định chạy đi đâu?"

" Đi bảo khố hốt đồ!" Khựng, hắn dừng lại nghiêng đầu suy nghĩ bất chợt ngoái lại hỏi " Rồi cái phòng kia đâu vậy?"

Qoác.. Qoác... Qoác...

Ta muốn đánh người!

Muốn đánh người!

Đánh người!

Các đạo hữu nếu ưa thích truyện sao không like và cm nhỉ ^^

Cảm tạ!

Bình Luận (0)
Comment