Hỗn Luân Ký

Chương 13 - Chương 13: Cái Vồn Vạn Thảo Trại.

Chương 13: Cái Vồn Vạn Thảo Trại.

Sóng thần điên cuồng lao vào đại địa.

Ngự trên đỉnh sóng tiến nhập chót vót tháp cao bãi đá, Tiến Đạt chật vật dùng xảo trá phương vị luồn lách. Không lâu, liền hải yêu cũng khó tới gần hai người.

Hai người giờ đây mới đám thở mạnh nhìn lại tấm ván nham nhở rách nát. Bảo Châu xem như không sao chỉ bị hù sắc mặt có chút không tốt. Chỉ là Tiến Đạt dùng một cái hài tử thể chất, chống đỡ hắn mạnh mẽ vận động, liền linh khí vừa mới bị hắn hấp thu đều tận diệt sử dụng. Thân thể đều trắng dã, cặp mắt có chút đờ đẫn, hơi thở đều cho loạn, kiểu này áp lực bình thường người cơ hồ đã bị ép cho bất tỉnh. Nhưng là.

" Cứu mạng a! Má ơi cứu mạng a! Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng ây!" Cơ miệng một mực không ngừng phát ra thảm thiết tiếng la.

" Tiên đế người mạch đều loạn, im lặng một chút điều khiển khí hải, bảo trì tinh thần không hơn sao?" Bảo Châu lo lắng hỏi

" Không la ta mới mệt! Không la thần trí ta mới không bảo trì được a! Có ai không? Cứu mạng! Cứu mạng!"

Bảo Châu một mặt mộng bức, đây lần đầu hắn nghe như thế rành rành sai trái thuyết pháp.

Ngươi rốt cuộc bên kia thế giới có hay không học môn khoa học, có biết hay không não tử không đủ oxy liền bất tỉnh a? Đại chiến thế giới thứ 3 bắt đầu rồi hả, sao tri thức ngươi có thể như vậy tàn???

Bất quá, hắn không quản được nhiều như vậy, mắt thấy phía xa trôi nổi hào quang lam sắc trận pháp.

-----------------------

" Làm sao lại có hai đứa bé thế kia?" Lý Tử Tấn vô cùng kinh ngạc.

Đại hải Ấn Giới vô cùng đáng sợ, cũng là có vô số bảo vật, sản vật phong phú, nêu có nhiều kẻ đi ra đại hải đánh bắt. Tuy nhiên, chỉ có thể đánh bắt ở những vùng ven biển không sâu. Như Bách Ngư Thành, đáy biển dốc thoải một vùng rộng lớn, lại có vô số cứng cáp núi đá bảo hộ, mới có thể tự nhiên đánh bắt. Càng đi xa ra đại hải, càng nhiều thủy quái chờ chực xâu xé. Yêu thú càng lớn thực lực càng mạnh, mà càng lớn lại càng thích ở vùng biển sâu. Chỉ những người có thực lực mạnh mẽ đến hóa cảnh cùng với mạnh mẽ công pháp và tất yêu phải có di không thuyền, hoặc phong thuật, khiến thuyền trôi nổi hư không mới dám tiến xa ra đại hải kiếm ăn.

Hai tiểu hài tử tám chín tuổi, còn chưa ngưng tụ linh lực làm sao lên thuyền ra khơi được. Thuyền như ở Bách Ngư Thành, đa số đánh bắt gần bờ từ lâu đã chạy vào, di không thuyền trên cao làm sao đánh trúng? Nên Lý Tử Tấn trong lòng rối rắm, vô phương giải thích hai cái này hài tử xuất hiện ở đại hải phương vị.

" Không được mất tập trung! Nếu hỏng trận bá tánh mà chịu hậu quả nặng, các người cứ chuẩn bị tinh thần!"

Ở Ấn Giới này, không phải chỉ có thực lực mới được tôn kính. Giả dụ hai nước khởi chiến, tướng lĩnh tuy mạnh nhưng đều là "Hữu dũng vô mưu" thì làm sao? Lao đầu vào thẳng thắn đánh nhau đến chết? Không! Sẽ có những người chỉ huy đánh trận, mưu cao kế hiểm, lấy ít đánh nhiều, lấy thiên địa môi trường trợ mình ép người, vân vân. Thế nên, ở Ấn giới nhiều nước hết coi trọng thường dân nhất là Đại Ngu Quốc, chỉ là lớp cao tầng có nhiều đặc quyền hơn mà thôi. Bởi biết đâu, một đứa bé sách rưới ăn xin lại có siêu cấp thiên phú, một lão già sống ẩn giật khu ổ chuột lại hiểu biết về trận pháp cao siêu, nhưng vì là dân đen nên không thể cống hiến cho đại quốc? 

Thế nên, chớ hại bá tánh một cách quá đáng, một khi thành chủ biết chuyện thì ắt sống khổ một đời. Nhất là người đang đứng đây là Lý Tử Tấn quan văn vang danh một phương, thì càng không phải đùa.

Lý Tử Tấn chỉ tay vào mấy minh văn sư cùng pháp sư nói.

" Mấy người để ý điều chỉnh chỗ đó cho ta, tùy thời hai hài tử tiến vào, mở một góc trận pháp rồi nhanh chóng đóng lại."

" Vâng."

Binh sĩ phía dưới lòng đều thắc mắc, một khi mở trận dù là một góc, đều có thể dù là rất nhỏ ảnh hưởng đến đại trận, cũng như lỡ mà có yêu thú lọt vào từ đó liền không biết mấy cái binh sĩ lập tức nằm xuống.

Nhưng Lý Tử Tấn không nghĩ thế, có thể ở bên ngoài Đông Hải tiến vào, lại có thể cư nhiên lướt sóng mà trốn chạy chắc chắn không đơn giản.

Không xa, phu thê Ngưu Oanh đều trông theo hai cái này hài tử. Nhất là Oanh tẩu, từ lâu đã không có con, nên rất yêu thương mấy cái ấu tử, nhất nhất trong làng hài tửu đều ưa thích. Như là gom hết yêu thương của mình, cho mấy đứa nhỏ để quên đi cái kia mất mát cay đắng.

Cũng bởi tính tình hiền hòa như thế, lại mạnh mẽ hơn đại đa số ngư dân trong làng, vậy nên chuyện làng trên dưới đều coi trọng hai người tiếng nói.

Tiếng la thất thanh của hắn vang lên từng hồi, làm Oanh tẩu tâm can quặn thắt. Nếu đứa con thứ hai còn sống chắc cũng từng này tuổi, Oanh tẩu suy nghĩ không thôi. A Ngưu trông qua thê tử liền hiểu ra, vội ốm lấy vỗ về. Sóng thần ngày một đến gần, hai người tức tốc chạy sát trận pháp để thừa dịp hài tử rơi xuống mà đỡ lấy.

Cao cao trận pháp phía trên, từng chùm trận pháp không tỏa ánh hào quang. 

------------------

Hai người kinh hỷ, vô cùng kinh hỷ. Hắn còn lo lắng chính mình dùng mặt trăng cùng cái khác tinh thần phương vị, có hay không xuất hiện sai lầm. Tỉ như tại khác thành trì trốn tới không sao, nhưng lỡ ở đại lâm duyên hải trốn tới thật là sẽ khổ sở sống một đoạn thời gian. Không ngờ chính mình chính xác như vậy trở về Bách Ngư Thành, bất giác đưa tay lên vuốt vuốt mũi.

Cả hai tiến sát thành trì tâm trí có phần nói lỏng. Phía trước tiến đến cách thủy trận pháp, binh sĩ phía dưới như đang chờ đợi đón lấy bọn hắn người, còn có vị kia cao cao tại thượng quát lớn liên tục chỉ tay năm ngón, cũng đang hướng bọn hắn trông qua không dứt. Tiến Đạt có chút bồi hồi chờ mong.

" Hửm?!"

Bất ngờ sát khí phía sau hướng tới, Tiến Đạt tứ chi nhanh như cắt di chuyển lách sang.

Bụp!

" Haha cẩu thí tiểu yêu kia, định lúc bổn tọa thất thần ám sát bổn tọa? Tới nha tới nha, cắn cái mông bổn toa nha, không cắn được chính là cẩu thí cá ươn không bằng haha!" Tuy là nói vậy nhưng bộ mặt vẫn làm đáng thương một dạng. Hắn biết phía xa cha mẹ hắn, cùng văn thành chủ đang nhìn hắn.

Các ngươi như vậy gần, ta mặt không thể làm vui mừng, nhưng chửi ngươi tâm ta nở hoa a!

Tiến Đạt cố gắng lái cái này ván gỗ né tới né lui. May mắn, hai người đang tại bên trên sóng thần, lại có vô số bãi đá ngăn cản, yêu thú chẳng thể phát huy hết thực lực, nếu không hắn dạng này sức tàn lực kiệt một ngụm liền bắt được.

Binh sĩ trên đê liếc nhìn hai cái hài tử, tim cũng nhảy theo từng hồi. Bên trong khen thầm không ngớt, siêu cấp hài tử mạnh mẽ chèo lái tránh thoát hưng dữ hải yêu.

Ầm... Ầm...

Sóng thần mạnh mẽ đánh vào cách thủy trận, hào quang trận pháp chập chờn chốc lát, tấm chắn rung lên bần bật, vang lên vài tiếng kẹt kẹt thanh âm rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Bởi hai cái hài tử liên tiếp tránh né thủy quái, cao cao trận pháp bên trên liền phải mở một vùng rộng rãi. Mất đà, Tiến Đạt cùng Bảo Châu bay khỏi ván gỗ, mang theo lượng lớn nước biển rớt xuống. Dù, minh văn sư, linh trận sư, pháp sư cố gắng đóng nhanh mảng lớn trận pháp nhưng không chỉ có đầu kia hải yêu còn có thêm hai con hải yêu khác theo vào.

Thành trì phụ cận đại hải, điều động lượng lớn binh sĩ tiến ra triền đê không phải không có lý do. Chính thứ này thủy quái cũng là yêu thú mới là nguyên nhân triệu tập vô số tu sỹ, nếu không chỉ cần mấy cái minh trận sự, pháp sư... liền có thể áp chế sóng thần. Cuốn theo sóng thần là vô số hải yêu, mạnh có yếu có, muôn hình vạn dạng ẩn nấp đáy biển đều có thể "du hý ké" vào đại địa. Đây chính là chân chính lễ vật của Xung Xuyên Bích Hải dâng lên thành trì mạn đông Đại Ngu Quốc, thế nên cũng phải có "đáp lễ tướng xứng" mới phải đạo.

Chờ đợi đã lâu, phu thê Oanh Ngưu nhanh chóng cắm xuống ngọn giáo trong tay, nhảy lên đỡ lấy hài tử. Oanh tẩu đỡ lấy Tiến Đạt, Ngưu thúc đỡ lấy Bảo Châu nhẹ nhàng hạ xuống.

Hắn vòng tay ôm chặt lấy cơ thể người phụ nữ vừa cứu hắn, hai hàng dài lệ dài hạnh phúc hòa lẫn vị mặn chát nước biển cứ thế tuôn ra.

" Hài tử ngoan, đừng lo ta sẽ bảo vệ con!"

Oanh tẩu xoa xoa mái tóc như người mẹ hiền nhẹ nhàng dỗ dành.

Lộp bộp...

" Xì... Phì..."

Hai con hải yêu khác thân hình cá rô cỡ đại, dài những năm, sáu mét nhảy lên đập xuống phì ra từng mảng nước trong vây. Hung hăng nhìn lấy nhân tộc kế bên mình.

" Cẩn thận!"

Hải yêu đập đuôi mạnh mẽ xuống đất, nẩy mình trên không tiếp cận phu thê Oanh Ngưu. Bọn hắn nhổ lên kế bên cây giáo, lộn vòng tranh né trong ôm chặt cặp hài tử. Hai con hải yêu nhảy lên tấn công Ngưu thúc, một con hải yêu tấn công Oang tẩu.

Loại này hải thú may mắn chỉ là đỉnh phong dung cảnh yêu thú, dù đã lên bờ cơ động giảm sút. Nhưng đối với tán tu hai vị, không có công pháp mạnh mẽ cũng là chưa từng trải qua đào tạo binh đao, quả thật nguy hiểm vài phần.

Tô Oanh né qua hải yêu, lập tức hải yêu quẫy đuôi tấn công. Ngọn giáo cắm mạnh xuống cát, chân phải nhanh chóng đạp về đầu giáo. Ngay lúc, đuôi cá yêu thú lao tới đập vào ngọn giáo, đẩy mạnh hai người về sau. Trên tay còn mang Tiến Đạt, Oanh tẩu muốn dùng hết sức quả thật khó khăn.

Tay phải rút giáo, dồn sức đâm hải yêu rồi xoay mình đá vào thân giáo, một mạch kéo dài tới đuôi. Máu bắn tung tóe, Tiến Đạt giả bộ kiếp sợ dúi đầu vào Oanh tẩu run lên một cái. Hải thú đau đớn oằn mình giãy dụa, Oanh tẩu bước lên mi mắt không chớp, một giáo xuyên đầu tức khắc bất động.

Phía kia Ngưu thúc, nhân lúc hải yêu nẩy mình trên không, tính toán điểm rơi nhanh tay cắm chuôi giáo xuống. Yêu thú vẫy mình không trung chẳng thể di chuyển, lập tức xuyên thủ qua mũi giáo, lúc sau tâm nhãn giãn ra vô hồn. Yêu thú còn lại liếc qua hải yêu đồng bạn, lập tức phì nên một tiếng tức giận, phóng tới hai người. Lênh đênh ngoài khơi mấy chục năm hơn, biến cố vô kể nên thân thể Ngưu thúc cũng có phần nhanh nhẹn, trên tay còn bế Bảo Châu chạy trốn cũng không hẳn là khó khăn. 

Binh sĩ bên cạnh vài người lao tới, nháy mắt hải thú từng khúc đứt rời, vuông vức chẳng khác mấy miếng susi cỡ bự là bao. Ngưu thúc giật mình cúi đầu cảm tạ, liền mấy binh sĩ tức tốc chạy đến nơi khác. Hắn cũng chẳng thảnh thơi chạy tới thê tử nắm tay đi nhanh về Cái Vồn Vạn Thảo Trại.

Cách thủy trận pháp phía dưới, tu sĩ binh lính từng tốp kịch liệt chém giết yêu thú.

" Chết tiệt! Có Hắc Ám Chu Sa tới!" Một pháp sư kinh hô.

Hắc Ám Chu Sa trưởng thành là yêu thú linh hạch hóa cảnh cấp, da cứng như sắt nhưng cử động lại mạnh mẽ linh hoạt, còn sử dụng được thuật pháp yển chuyển.

Rắc... Choeng...

" Hự!"

Pháp sư Bách Ngưu Thành mặc dù phát hiện từ xa thế nhưng Hắn Ám Chu Sa tốc độ không tưởng lao tới đâm gãy mảng lớn cách thủy trận pháp. Thủy văn pháp sư có thể mạnh mẽ cảm nhận biến động thủy lưu bên trong, lúc yêu thú lao tới lập tức sẽ mở một khoảng trận pháp, để khiến cho hải yêu không làm hại tới thủy trận. Thế nhưng, Hăc Ám Chu Sa phá vỡ cách thủy trận không chỉ làm thương tổn các mấy vị trận sư mà còn đem theo cuồn cuồn cuộn sóng biển, chỉ cần có nước sức mạnh của hải yêu liền lớn hơn đồng cấp nhân loại, muốn diệt chắc hẳn không dễ dàng gì.

Lý Tử Tấn đứng trên đồi cát, lông mi đang nhăn lại khó coi cực điểm, nhìn tới chiến trường cách thủy trận. Sóng Thần đánh tới đã hết nhưng nước biển lại không ngừng dâng cao, hai rìa trận phận càng ngày càng thất thế.

" Tam Lang thổ trận Cái Vồn Vạn Thảo Trại đã làm đến mấy thành?"

Tam Lang cung kính cúi đầu nói:" Bẩm thành chủ, hoành thành trên chín thành."

Tử Tấn cười lên một tiếng, đôi mắt sáng rực, quát.

" Khôi lỗi sư lên. Đội ba, bốn pháp sư tại trận. Còn lại minh văn, linh trận sư, pháp sư lui về. Hóa cảnh binh sĩ ở lại, tất cả các binh sĩ còn lại bảo vệ trận sư rút về Cái Vồn Vạn Thảo Trại!"

" Rõ!"

Làng Cái Vồn không chỉ là làng ngư bình thường còn là một vựa thủy canh thảo dược của Bách Ngư Thành. Trăm năm sống nơi gió mặn đất cát, nhân tộc nơi đây đã biết cách nuôi trồng vô số loại thảo dược chân bảo. Đều là Xung Xuyên Bích Hải khó có tài liệu bảo vật, bình thường đều phải trải qua nguy hiểm trùng trùng mới lấy được. 

Sóng thần lần này quả thật mạnh mẽ, thế nên thành chủ lệnh xuống tạo cách thủy trận trước, ngăn cản đầu này to lớn sóng thần lao vào Cái Vồn Vạn Thảo Trại. Đợi khi sóng vỡ nước dâng mới bắt đầu lui về thảo trại. Thế nhưng, hầu hết minh văn sư và linh trận sư đều tiến về triền đê làm cho triển khai địa trận có phần chập chạp. Lại nói, lâu lâu mới có sóng thần khủng bố lao vào đại địa nên việc chậm trễ, kế sách lỗ hổng cũng là đương nhiên.

" Tiểu Bằng ra đây!" Tử Tấn ngước lên thiên không thét lớn.

Từ trên cao, một con yêu thú thân ngựa, đầu cánh đại bàng, bốn móng chân liền giống như báo vọt tới bên thành chủ.

" Tam Lang, ngươi ở đây kiểm soát tình hình. Ta về Cái Vồn Vạn Thảo Trại."

" Tuân mệnh!"

" Tiểu bằng lên!"

Con bằng mã giang rộng cánh đập xuống một cái, đất cát cuốn lên tung bay mù mịt. Tức khắc đầu yêu đã nâng Lý Tử Tấn bay lên gần trăm mét, chớp mắt bay xa về Vạn Thảo Trại.

Bình Luận (0)
Comment