Chương 14: Tuệ Tĩnh Phu Tử.
" Nhanh! Nhan lên! Mang Ba lọ huyết Lâm Trư qua đây."
" Nguyệt Chu Tơ đâu rồi?"
" Đây đây, từ từ đang đến."
Cái Vồn Vạn Thảo Trại hối thúc thanh âm tứ phí không ngớt. Trên dưới bi sĩ, tất bật vận chuyển từng cái linh dược, đồ vật,... nhanh chóng lập nên đồ trận xung quanh.
Cái Vồn Vạn Thảo Trại là tổ hợp đầm nước lợ, được đời đời tiền nhân làng Cái Vồn góp sức xây nên. Một vùng rộng lớn, cả trăm hồ nước có lớn có nhỏ, xung quanh hồ nước trồng không ít thảo dược xen canh mọc tươi tốt. Phía dưới đầm nước là vô số linh thảo của Xung Xuyên Bích Hải, cùng đa dạng hải thú thiên tính hiền hòa tung tăng bơi lội. Quả thật khiến vô số binh sĩ choáng ngợp. Tuy nhiên...
" Hạ quân đại nhân! Cớ gì Cái Vồn Vạn Thảo Trại có nhiều hải thảo đến thế, mà làng Cái Vồn trông qua lại chẳng có tiền tài như vậy? Tu sĩ cũng có phần yếu ớt?"
Thổ trận ngoại biên sắp sửa hoàn thành, mấy cái vệ tổng nhân lúc nghỉ ngơi quay sang tám chuyện hạ quân cạnh bên.
Đại Ngu quốc binh sĩ cấp bậc chia thành: vệ binh, vệ trưởng, vệ tổng, hạ quân, trung quân, vân vân mấy cái cấp bậc. Vị này hạ quân chính là một cái khí cảnh đỉnh phong người.
" Ha ha, ngươi chắc là mới đến hả?"
" Vâng! Thuộc hạ, Lê Khắc Nhân Minh, gia tộc Lê Khắc mới được nhậm chức không lâu."
" Gia tộc Lê Khắc... À là gia tộc nằm tây bắc Bách Ngư thành đúng không?"
" Vâng."
" Chẳng trách không biết làng Cái Vồn. Làng này từ xưa đã tại Bách Ngư thành lập ấp, từ lâu đã học nuôi dưỡng hải dược. Nhưng linh thảo Xung Xuyên Bích Hải há dễ dàng để cho người người nhà nhà muốn là có thể trồng được? Qua đằng đẵng tuế nguyệt bọn họ dần dần, nuôi trồng được đại lượng nhất phẩm, nhị phẩm cùng tam phẩm hải dược. Thế nhưng, tính toán chi li cũng không dư ra là bao, cũng là bọn hắn luôn muốn xuất ra cao cấp hải dược, thế là đại lượng tiền tài đều đồn vào nghiên cứu. Cuối cùng, cũng xuất ra không ít trung giai tam phẩm linh thảo, cùng lượng nhỏ tứ phẩm linh thảo. Thế nhưng,... Hầy..." Hạ quân mi mắt đăm chiêu, liếc nhìn xa xa phía chân trời.
" Có chuyện gì sao đại nhân?"
" Không, chỉ là ta tiếc thay cho cái này thôn trấn. Thực sự theo ta biết, linh thảo nhất mực khó trồng khó nuôi, nho nhỏ tác động cũng khiến một mùa thất thu. Tam phẩm còn dễ nói, chứ còn tứ phẩm ngươi nói cần bao lâu mới cho ra một vụ? Một vụ liền là đằng đẵng mấy năm có khi mười mấy năm. Sai một bước là mấy năm bồi dưỡng tài nguyên cho đi trôi biển a. Thế nên, bao năm qua bọn hắn cũng chỉ dư giả đủ sống, nếu muốn giàu chắc phải bỏ nuôi trồng tứ giai hải thảo a."
" Thì ra là vậy. Đúng là không thể nhìn bên ngoài mà phán đoán được. Chẳng trách thành chủ coi trọng Cái Vồn Vạn Thảo trại đến vậy." Nhân Minh hơi kinh ngạc nhìn quanh cái này đầm nước.
" Thế nhưng, sao không có hào môn thế gia nào phái tới mấy cái học giả hợp tác? Tứ phẩm linh thảo giá không rẻ nha!" Tu sĩ vệ binh kế cạnh không kiềm nổi lòng tức khắc hỏi thêm.
" Ngươi nghĩ một hạ quân nhỏ nhoi như ta biết nổi sao?" Vệ trưởng quay sang mỉm cười nói ra.
Quả thật Đại Ngu Quốc, hạ quân cũng chỉ cấp bậc nhỏ nhoi. Hạ quân chỉ là binh sĩ quản lí trật tự thường dân, mấy trấn ngoại vi bách Ngư Thành mà thôi. Một hạ quân nho nhỏ chỉ nắm trong tay không quá vài chục mạng nhân hạch cấp thấp khí cảnh.
Trên hạ quân là trung quân, cấp bậc binh sĩ thấp nhất đã là hóa cảnh, có thể ở bên trong thành quản lý. Thế nhưng, vẫn là một cái thấp cổ người mà thôi.
Hầu hết tu sĩ xin vào làm lính tráng cho đại quốc đều là con em gia thế bình dân, thiên phú bình thường không có chỗ chống lưng phía sau, hiển nhiên càng không có tài nguyên tu luyện. Phải dựa vào bổng lộc triều đình và cố gắng đi lên.
Hạ quân tiếp lời: " Nhưng theo ta thấy thế gia các đời trước chắc cũng đã làm không ít thử nghiệm, có lẽ kết quả quá thấp lại tốn quá nhiều vật lực mà dừng lại. Tất nhiên, sẽ lo sợ Cái Vồn Vạn Thảo trại đi theo vết xe đổ, nên chẳng muốn đầu tư cái này thảo trại. Nhưng ta thấy, hình như hai vị thành chủ khác biệt xem trọng nơi này, không ít phụ trợ cho làng Cái Vồn a!"
Mỗi một thành trì bên dưới Đại Ngu quốc, đều có hai vị thành chủ văn võ song trọng quản lí.
Vệ binh xung quanh bắt đầu trầm lặng, tâm ý không ít dành cho làng Cái Vồn một cái ngưỡng mộ.
...
......
Phu thê Ngưu Oanh bồng bế Tiến Đạt, Bảo Châu một đường không nghỉ, chạy như bay cuối cùng cũng đến được Cái Vồn Vạn Thảo Trại. Linh Trận sư phía trên tường đất cao bốn mét, dày hơn một mét liếc thấy bốn người bì bõm trong nước chạy tới vội tay đấm chân đá vào hư không, trông như tập luyện quyền pháp. Hai đường quyền vừa dứt liền dồn chưởng lực xuống đất, lập tức mặt đất sụt xuống lộ ra bậc thang nối liền từ chân lên phía đỉnh tường đất.
Tường đất bao quanh Cái Vồn Vạn Thảo trại bấy giờ linh trận sư kia đứng lên chỉ là cái bao tường làm tạm, chỉ cần nho nhỏ công kích hải thú tức thời có thể vỡ ra, nhưng dùng ngăn nước lớn vẫn còn có thể. Tạm thời, đợi mấy đội binh sĩ kia đến, liền bắt đầu khởi đông thổ trận thật sự. Khi đó, Hóa cảnh yêu thú công kích cũng khó có thể phá hỏng.
Hai người Oanh Ngưu vừa bước tới, trông qua trong tay ôm hai cái hài tử nước mắt giàn giụa, liền lo lắng hỏi: " Hai hài tử có sao không? Ta gọi đại phu xem qua thương thế được chứ?"
" Cảm tạ đại nhân quan tâm." Hai người đồng thanh cung kính cúi đầu đáp.
" Không có gì. Đại phu đâu? Gần đây có đại phu nào không?" Linh trận sư quay xuống phía dưới thét vang.
" Có tại hạ!" Lập tức không xa, một lão giả áo trắng, tóc điểm hoa râm rướn sức đáp lại.
" Qua đây xem giúp ta hai cái hài tử này!"
Bước nhanh tới vị đại phu, Ngưu thúc cất tiếng chào hỏi: " Chẳng phải Tuệ Tĩnh phu tử sao?" ( Phu tử: thầy giáo.)
" Ha ha, chính ta. Ái chà, hai ngươi sinh con hồi nào mà lớn nhanh vậy? Chẳng thèm mời ta đi đi dự lễ mừng? Lần này tiểu Oanh nhớ chăm cho tốt, đừng để mất nữa nha!" Tuệ Tĩnh ha hả cười đáp.
" Khụ khụ ta nào có phúc phận đấy, chỉ là... đột nhiên có hai cái hài tử xuất hiện ở cách thủy trận của thành chủ, nên hai ta đem chúng về đây bảo hộ." Oanh tẩu bình tĩnh đáp.
Tuy mất con luôn là nỗi đau luôn giằng xé trong tim Tô Oanh, nhưng là người đang nói chuyện lại là Tuệ Tĩnh phu tử.
Mấy năm trước lão đột nhiên xuất hiện ở làng Cái Vồn, học thức uyên thâm nhưng lại không thuộc gia tộc hay triều đình nào. Chỉ lẳng lặng sống trong căn nhà gỗ nhỏ. Tính tình vui vẻ cởi mở lại hay dạy dỗ lũ ấu tử trong làng nên trưởng làng tiện thể nhờ vả dạy dỗ. Bình thường, sáu bảy tuổi hài tử phải vào Bách Ngư thành học chữ cùng không ít kiến thức sơ đẳng khác. Khiến cho phụ mẫu tại gia luôn mong ngóng, bởi đường xa tất nhiên mấy cái hài tử kia hẳn là phải nội trú bên trong. Mỗi tháng chỉ về được một lần phụ mẫu nào mà không nhớ con da diết.
Thế nên, mở một cái học đường ngay làng Cái Vồn, là mong muốn của nhiều bá tánh trong thôn.
Phu tử này quả không phụ mong đợi các bá tánh, dạy dỗ chuyên cần. Thế nhưng hắn vui tính thì cũng vui vừa phải thôi, thật tính cũng thật tính vừa phải thôi, trên hết là cái bệnh ảo tưởng của hắn thâm sâu vô cùng.
Có hôm, hán tử nọ trong lễ thành thân chính mình, ăn đồ không hợp nôn ọe ra, lão phán ngay một câu: " Cung hỷ a, mới thành thân đã nghén rồi sao? Đưa đây ta bắt mạch xem xem mấy tháng rồi!" Làm cả quan viên hai họ suýt chút hộc máu, còn khách nhân phun hết đồ ăn trong miệng.
Có lần, lão phu tử đi ra bãi tắm, một mỹ nam tử không may đuối nước vài ba nam tử thiếu niên đồng bạn bơi cùng may mắn cứu vào. Dùng miệng hô hấp cứu mạng, ai ngờ lão tới nhìn qua: " Hố Hố dạo này thiêu niên dâm đãng quá ha, một người tiếp ba người sao? Nghe hay đấy, nam nhân luyến quần nhau ta chưa từng xem qua, ta ngồi đây học hỏi kinh nghiệm vậy."
Nhanh như chớp, lão nhảy lên xoay mình trên không, lấy ra túi áo đồ vật, thân thể rơi xuống xếp bằng thư thái, tay phải cầm bút, tay trái nâng quyển trụ trông như tri thức thánh nhân khiến người ta trầm trồ không thôi:" Các ngươi nhìn ta làm gì, ta không chen vào đừng lo! Các ngươi cứ tiếp tục hưởng thụ đi a, ta viết lại tư thế đem cho con cháu sau này học hỏi tiếp tục phát huy."
Mỹ nam tử vừa tỉnh lại nghe xong phẫn uất, hơn hai mươi mấy tuổi hắn còn chưa biết mùi vị nữ tử. Bởi người ta luôn nghĩ hắn quá đẹp mà đã có ý trung nhân nên chỉ từ xa nhìn chứ chẳng bao giờ tiếp cận. Lại câu nói của lão phu tử hắn quá đau lòng mà bất tỉnh gần một tuần liền.