Hỗn Nguyên Chi Thế

Chương 1 - Tân Thế Giới

Sáng sớm, khi chân trời vừa lộ ra những tia nắng mơ hồ. Thanh Dương trấn còn đang chìm trong lờ mờ trước bình minh.

Thanh Dương trấn, Dong Binh đoàn hội

Cộc cộc!

Lão bản đang lơ mơ ngủ bên trong bật dậy như có điều kiện. Tiếng gõ cửa đã đánh thức lão. Lão già rời giường, tay còn đưa lên miệng che ngáp một cái. Xong lão ra mở cửa. Tất cả các động tác đều lưu loát liền mạch.

Lúc này trước quầy, một thiếu niên chừng 20 tuổi đang đứng, vai bác một bao nhỏ dược liệu. Thiếu niên dáng vẻ hơi gầy, khuôn mặt hơi uể oải như thiếu ngủ. Tuy nhìn hơi lôi thôi nhưng nhìn kĩ sẽ khiến người ta cảm thấy có chút anh tuấn và cương nghị vô cùng.

Thiếu niên đó tên Thanh Phong

Hai năm trước, hắn bất ngờ xuyên tới thế giới này. Dường như một lỗ hổng thời không nào đó đã hút hắn vào khi đang đi thám hiểm hang động số 5 trên Mặt Trăng.

Tại đây, hắn nhanh chóng đi tìm hiểu tin tức xung quanh. Thì ra, nơi hắn xuyên tới gọi là Thần Long đại lục. Còn nơi mà hắn đang ở hiện nay chính là Thanh Dương trấn, toạ lạc ngay trước Vụ Đô sơn mạch, nằm tại Tây Vực phía Tây đại lục.

Ở Thanh Dương trấn, hắn chịu khó làm việc cũng như thu thập tin tức xung quanh. Chỉ một năm sau hắn đã có kha khá sản nghiệp, liền xây một viện tử nhỏ phía nam Thanh Dương trấn. Người dân xung quanh cũng có thiện cảm khá tốt về Thanh Phong. Một thiếu niên mới gần 20 tuổi, trẻ măng nhưng chăm chỉ, lại còn có tài, không như đám hoàn khố đại gia tộc suốt ngày ăn không ngồi rồi.

Hắn chủ yếu đi thu thập linh dược cũng như thú tinh yêu thú bán lấy tiền. Vì trước khi tới đây hắn cũng là một cao thủ kiếm thuật cũng bắn súng nên săn yêu thú cũng không mấy khó khăn, chủ yếu là không quá cường đại là được.

Lúc này, phố xá khá vắng người. Đâu đó lác đác vài phụ nhân đi qua, vai gánh vài đòn rau hối hả bước về phía chợ. Một vài người khác cũng đi qua, chủ yếu là các dong binh và binh sĩ đi tuần. Lão già dụi dụi mắt, miệng ngáp ngủ hỏi Thanh Phong:

“Ừm...Tiểu tử nhà ngươi lại kiếm được món gì ngon đem tới cho lão đấy à?”

Thanh Phong cười lớn, xin lão ngụm nước rồi đặt bao dược liệu lên quầy, nói:

“Tiểu tử hôm nay lại qua làm phiền Minh lão rồi. Chỉ là hôm qua vào trong sơn mạch kiếm được vài thứ tốt, mang qua đổi lấy ít bạc vậy.”

Minh lão tháo dây buộc bao dược liệu ra, đổ từng thứ ra bàn. Mắt lão nheo lại đếm, miệng lẩm bẩm:

“Huyết Linh Chi....Kim Thải sâm...Ủa...? Thú tinh yêu thú tam giai!?”

Minh lão cầm lấy viên thú tinh màu lam, miệng cười gật gù:

“Thứ tốt! Thứ tốt! Đây là thú tinh của Kim Trác miêu. Món thú tinh này đáng giá lắm đó. Thanh Dương trấn bây giờ khó mà tìm ra được một viên thú tinh này nữa đâu!”

Thanh Phong mỉm cười, hỏi:

“Lão định trả ta bao nhiêu vậy?”

Minh lão đầu gẩy gẩy bản tính, tay đến từng thứ một. Lát sau, lão nói:

“Bốn trăm lượng.”

Thanh Phong gật đầu cảm tạ, tay đưa lên lấy túi bạc nhé vào trong áo, động tác không chút dư thừa nào.

Thanh Phong sau khi thanh toán xong thì trời cũng sáng khá rõ. Mới sáng dậy, phố xá đông vui nhộn nhịp. Bên đường, những lò rèn bắt đầu mở hàng, trên quầy bày những thanh đao sáng loáng. Các tửu lâu thì mở từ rất sớm, chỉ là mất khá nhiều thời gian chuẩn bị nên tới giờ mới mở. Tiếng gọi í ới, tiếng chào hàng, tiếng ngựa hí lên khiến cho Thanh Dương trấn như bừng lên một mảng sinh cơ vô hạn.

Thanh Phong tiện đường mua mấy cái bánh bao xong rảo bước nhanh về nhà.

..........

“Phù!”

Thanh Phong vốc một ngụm nước vã lên mặt. Dòng nước lạnh mát khiến hắn tỉnh táo hẳn. Cả đêm qua hắn không ngủ, vác bao dược liệu xuyên rừng mà về. Ngủ trong rừng khá nguy hiểm, hắn không muốn mạng mình đem biếu Diêm vương sớm vậy.

Nhà hắn tuy không quá rộng nhưng ngăn nắp gọn gàng. Trước nhà là một khoảng sân nhỏ, ước chừng khoảng 60 mét vuông. Trong sân không có quá nhiều thứ, chỉ có một cây trường kiếm dài chừng 1,5m. Góc sân có chất một vài người rơm, trên chi chít vết chém.

Cạch!!

Tiếng động khô khan vang lên. Thanh Phong tới bên một góc tường, ấn vào một viên gạch. Tức thì, nhưng hình nhân bện rơm trong góc sân như sống dậy, tự động vây quanh hắn. Nếu để ý kĩ thì thấy dưới nền sân có những khe nứt với cùng nhỏ, hầu như không hề phát hiện ra. Những hình nhân bện rơm kia cũng đi chuyển theo những vết tách này.

Tay Thanh Phong bắn ra một sợi cước nhỏ, đầu kia đính một móc câu móc lấy thanh kiếm, vụt kéo về.

Xoẹt!

Tiếng kiếm cắt gió sắc lạnh vụt qua. Thanh kiếm bị kéo về với tốc độ không thế tưởng tượng nổi. Chốc lát, một vài hình nhân đột nhiên xuất hiện mọt vết cắt sâu, đổ xuống.

Thanh Phong bắt lấy thanh kiếm. Chất thép lạnh khiến hắn hoài niệm.

Thanh kiếm này là do hắn mang từ địa cầu tới. Nó đã từng đi theo hắn rất lâu cho tới tận bây giờ.

Năm 4 tuổi hắn đã tiếp xúc với kiếm, 7 tuổi biết đánh nhau, 16 tuổi hung danh vang dội xa gần. Rồi Thanh Phong nhập quân ngũ, ra trận giết đám quái vật Ember. Cũng với thanh kiếm này, hắn đã giết không biết bao nhiêu kẻ thù rồi.

Ánh mắt Thanh Phong chợt sắc lạnh. Thanh kiếm trong tay hắn liên tục xẹt qua. Chỉ chốc lát sau, trong sân rơm bay lả tả. Mười hai hình nhân bện rơm đã ngã hết xuống. Thanh Phong liền nhìn đồng hồ. 2 phút 13 giây!

“Phù..! Còn một chút nữa....”

Thanh Phong dựng thanh kiểm trở lại góc tường, các hình nhân cũng lập tức xếp lại y nguyên.

Bốn trăm lượng bạc có thể dùng được khá lâu, nhưng hắn vẫn thực sự không quá hài lòng. Hắn đang có ý định chế tạo một vài thứ, tỉ như súng chằng hạn.

“Được rồi, lại đi vậy.”

Thanh Phong lắc lắc đầu. Xem ra lại phải vào Vụ Đô sơn mạch thêm mấy chuyến nữa.

Follow tác giả tại: https://www.facebook.com/profile.php?id=100072141481453

Bình Luận (0)
Comment