Hỗn Nguyên Chi Thế

Chương 2 - Vụ Đô Sơn Mạch

Chương 2: Vụ Đô sơn mạch

Vụ Đô sơn mạch, Tinh Đấu lâm.

Thanh Phong đi tới một điểm tập trung của các mạo hiểm giả và dong binh bên rìa Tinh Đấu lâm. Một khoảnh đất khá rộng, chừng khoảng ngàn mét vuông, xung quanh có hàng rào cọc gỗ đẽo nhọn để bảo vệ. Một vài nhóm dong binh đi tuần tra xung quanh, tay lăm lăm vũ khí.

Bên trong trại khá tấp nập. Vài cửa hàng khá lớn bày bán các loại linh đan diệu dược và cả vũ khí. Mọi dong binh đoàn hay mạo hiểm giả muốn vào Vụ Đô sơn mạch an toàn thì phải đi qua đây. Mỗi người vào phải đóng hai lượng bạc phí bảo kê. Vì nói là an toàn thực ra thì là do vài thế lực dong binh đoàn lớn tiến hành dọn dẹp một con đường an toàn rồi thu phí. Còn nếu ai không muốn đóng thì có thể trực tiếp đi qua Tinh Đấu lâm để vào Vụ Đô sơn mạch, tuy nhiên độ nguy hiểm cũng cao hơn rất nhiều.

Thanh Phong sau khi nộp phí xong liền đi chuyển thẳng tới sơn mạch Vụ Đô. Chừng bốn tiếng sau, hắn đã tới nơi.

Sơn mạch Vụ Đô rất lớn. Nếu bao trùm toàn bộ nó thì diện tích không hề thua kém rừng Amazon tại địa cầu hồi những năm thế kỉ 19. Trong sơn mạch Vụ Đô có rất nhiều linh dược quý hiếm, các yêu thú cường đại. Chỉ cần ngươi có đủ thực lực thì những thứ đó không hề khó kiếm.

Một vài linh dược đặc biệt quý hiếm đều có yêu thú bảo vệ. Một số con có thể lên tới ngũ giai. Tuy nhiên, tỉ lệ gặp được những yêu thú này vô cùng thấp, mà nếu có thì cũng mau chóng mà chạy càng xa càng tốt. Một con yêu thú ngũ giai về lực lượng không hề kém một đại võ sư hậu kì.

Thanh Phong lần này tới Vụ Đô sơn mạch không phải vì kiếm linh dược trân quý. Hắn chưa sống lâu tới mức chán sống.

Mục đích lần này hắn đến khác với các lần trước, đó là tìm kiếm mỏ quặng kim loại.

Trong sơn mạch Vụ Đô, rất ít người chịu khó đi tìm kiếm quặng kim loại. Chủ yếu vì họ cho rằng kim loại không quá quý hiếm, giá trị không được bao nhiêu lại còn nặng nề tốn sức nên chủ yêu đi tìm linh dược và thú tinh.

Ví dụ, săn được một đầu Âm Lĩnh Ngạc tứ giai thì toàn thân nó có thể bán được tới chừng 300-400 lượng bạc.

Thế nhưng, một con Âm Lĩnh Ngạc tứ giai có lực lượng hơn xa công lực thâm hậu của một đại võ sư tiền kì. Thông thường phải đạt tới đại võ sư trung kì hậu giai may ra mới có thể đối chọi.

Mục tiêu của hắn cũng không xa tới vậy.

“Yêu thú to lớn, thú tinh chắc chắn cũng trân quý vô cùng. Tỉ lệ thất bại khi giao chiến vô cùng cao. Muốn đánh với chúng khi chưa có sự chuẩn bị hay không đi theo đoàn đội thì thực ngày chết không xa.”

“Vả lại, bọn chúng đâu biết kim loại có sức mạnh khủng bố như thế nào.”

Thanh Phong trong lòng thầm cười hắc hắc. Xem ra thế giới này trình độ khai thác tiềm lực kim loại quá kém, chỉ biết phụ thuộc vào tính chất của kim loại rồi.

Hấp!

Thân hình hắn nhoáng một cái, nhẹ như chim yến vụt chạy vào trong Vụ Đô sơn mạch. Mượn thế địa hình để di chuyển, tốc độ của hắn nhanh không tưởng tượng nổi.

Một lát sau, Thanh Phong đã tới cửa của một hang động khá sâu.

Cửa hang bề ngang gần 20 mét, cao hơn 10 mét. Nhìn sâu bên trong thấy một màu đen hun hút rợn người.

Nếu như trong tay hắn không mang đủ trang bị, chỉ sợ đứng từ đây đã thấy rét lạnh

Bắt đầu lấy ra một cuộn dây, buộc lại bên một gốc cổ thụ gần đó rồi tiến vào hang.

Tay trái cầm cuộn dây rải ngang đường, tay phải cầm kiếm đề phòng yêu thú.

Cạch!

Rắc!

Dường như hang động này rất lâu không có người đi vào. Thạch nhũ trên trần hang hơi rung lên, vài cây thạch nhũ nhỏ rơi lạo xạo xuống sàn.

Ánh sáng lờ mờ ngoài cửa hang chiếu vào. Thanh Phong để ý thấy bên vách hang có một vài khoáng quặng titanium. Thứ kim loại này khá nhiều, chủ yếu vì công tượng nơi đây không biết cách tinh luyện để chế tạo ra titan tinh khiết.

Thanh Phong rút trong balo ra một cây cuốc chim nhỏ. Nhẹ nhàng cẩn thận tách từng đoạn khoáng thạch titanium trên vách động ra, đặt vào trong balo. Làm hết cả một buổi thì thu thập được chừng hơn 20kg khoáng thạch.

Nằm vật ra đất thở hồn hển. Cái thứ khoáng thạch này không ngờ lại bám chắc đến vậy, hại hắn cả buổi hì hục đào. Thanh Phong nhanh chóng cất gọn vào balo. Nhìn xét qua cả hang, đi sâu vào hơn thì hắn không biết sẽ gặp giờ nhưng trước mắt là đã có chỗ ở, hắn còn dự định ở lại mất ngày thu thập thêm khoáng vật, chưa về được. Đám vũ phu kia chỉ nghĩ tới kì trân dị bảo, linh đan diệu dược chứ đã vào giờ biết về quặng kim loại đâu. Không lấy đi, phí của trời, lại thấy có lỗi với bản thân.

Thanh Phong sắp xếp lại đồ đạc của mình chút. Đi ra ngoài, hắn liền xông nhanh về phía trước, chỉ chốc lát sau, đã không thấy thân ảnh đâu.

Vù!

Gió lướt nhanh, hai chân Thanh Phong hầu như không hề chạm tới đất, tựa hồ như đang bay. Mỗi khi tiếp đất, chỉ có mũi chân hắn hơi chạm đất rồi lướt đi một khoảng xa. Lại còn nương nhờ lực địa hình, tốc độ của hắn càng ngày càng trở nên phiêu dật vô cùng.

Thần thức Thanh Phong tản ra hết mức. Dù sao công nghệ tại trái đất thời đại của hắn rất phát triển, đã ngược dòng lịch sử tìm hiểu và khám phá ra một bộ công pháp luyện tập thần kinh, tới mức siêu nhạy bén, nếu tu luyện tới đại thành có thể cảm nhận được cả sóng siêu âm, hạ âm và tia hồng ngoại cường độ siêu thấp.

Vút!

Đột nhiên, Thanh Phong nghe thấy một tiếng động sắc bén, khoảng cách ước chừng các đây khoảng hơn trăm mét.

Thần kinh đột nhiên tập trung vào một điểm. Máu trong cơ thể hắn bắt đầu lưu động nhanh, tăng cường lưu lượng máu tại một số điểm trên cơ thể như mắt, tai, xúc giác, chân tay. Thoáng chốc, thị lực hắn tăng lên rõ rệt, thính lực cũng nhạy bén tới mức một con kiến bò cũng có thể nghe thấy thanh âm.

Tiếng động dị vật ngày càng gần. Chỉ thoáng chốc sau, ánh mắt Thanh Phong đột nhiên co rút lại.

Đó là một con Lục Linh xà, yêu thú tam giai hậu kì. Lục Linh xà không những sức tấn công rất tốt mà sinh lực và phòng ngự cũng cực kì dẻo dai. Thính lực của nó cũng thuộc hàng đệ nhất trong yêu thú cùng giai, chỉ kém một số yêu thú thuộc loại ám công như linh miêu, yêu lang,...

Đặc biệt, lân giáp của Lục Linh xà sắp xếp theo chiều xuôi cơ thể, khiến cho việc chém giết nó rất khó khăn. Lại thêm tốc độ biến ảo khôn lường khiến cho Lục Linh xà trở thành một nỗi khiếp sợ trong rừng rậm.

Điểm yếu duy nhất của Lục Linh xà là mắt và phầm “nghịch lân” phía dưới bụng. Chỗ nghịch lân này là một đoạn khớp dị dạng, phát triển theo chiều ngược lại so với toàn thân.

Lục Linh xà đã đánh hơi được Thanh Phong. Toàn thân màu xanh lá của nó như lưỡi hái của tử thần trong rừng rậm, sẵn sàng đoạt mạng của người ta bất kì lúc nào

Thanh Phong chân khẽ nhún, bật lại phía sau tránh một cú táp chí mạng của Lục Linh xà. Tay đâm một kiếm vào khe giáp xác của Lục Linh xà, hắn liền xoáy một phát thật mạnh.

Phụt!!

Máu tươi chợt phun ra như vòi rồng. Lục Linh xà bị đau, liền nổi cơn điên. Nó quay phắt lại theo một quỹ tích không thể tưởng tượng nổi. Cái miệng đỏ lòm, trên nanh còn nhỏ xuống vài giọt độc màu lam, táp một cú thật mạnh về phía Thanh Phong.

Thanh Phong cả kinh. Bị trúng một đòn chí tử vào xương sống mà không mất sức chiến đấu, con Lục Linh xà này cũng sống dai quá đi.

Vội vàng tung cước bộ lướt nhanh về phía sau, hắn liền phóng một cây ngân châm vào mắt Lục Linh xà.

Vụt!

Phập!

Tiếng kim châm khô khốc lạnh lẽo đâm vào da thịt vang lên. Lục Linh xà như bị thụi cho một của thực mạnh, mắt trợn trừng, tưởng chừng như lồi hẳn ra ngoài, mất đà lao tới rơi xuống đất, toàn thân co giật một lúc rồi mềm nhũn ra như đã chết.

“Lục Linh xà, tam giai hậu kì yêu thú, đủ để gây nguy hiểm cho võ đạo đại võ sư trung kì.”

Thanh Phong trong lòng thở phào một hơi, trong lòng bàn tay chợt ướt đẫm mồ hôi.

Nếu như hắn không thông thuộc các đường kinh mạch, các yếu huyệt chí tử của từng loài mà tác chiến chính diện với Lục Linh xà, một phàm nhân dựa vào chút kĩ xảo như hắn thì giờ đây xác hắn đã sớm nguội lạnh rồi.

Săn được Lục Linh xà, Thanh Phong đã kiếm được chừng hơn hai trăm lượng bạc, so với tìm linh dược thì còn có giá trị hơn.

Bình Luận (0)
Comment