Sau khi lấy toàn bộ da lông, xương cốt và thú tinh của Lục Linh xà, Thanh Phong nhanh chong quay về chỗ trú ẩn của mình. Trên đường hắn gặp không ít linh dược nhưng hiềm một nỗi balo đã chật lắm rồi nên đành thầm ghi nhớ chỗ để lần sau tới thu.
Cất chỗ chiến lợi phẩm đi, Thanh Phong liền lấy mấy mẫu quặng ra nghiên cứu. Titanium tại đây chất lượng rất tốt, độ tinh khiết cao, ít lẫn tạp(quáng khác. Tuy nhiên cái khó là việc chế tạo. Titanium nhiệt độ nóng chảy lên tới hơn 1600 độ C, với điều kiện luyện kim tại nơi này quả thực khó hơn lên trời.
Tạm gác qua chuyện này. Quặng sắt hắn kiếm được không ít, thậm chí có cả một cục lớn mà kiếp trước hay gọi là huyền thiết, một loại kim loại mới tìm được mà trước đây chỉ có trong các tiểu thuyết Kim Dung.
Huyền thiết khá cứng, có thể nói còn quý hơn cả một số hợp kim titan. Nếu đặt huyền thiết trong điều kiện băng tuyết khoảng chừng -500 độ C, thì sau khi lấy ra tinh luyện thì khối huyền thiết ấy càng cứng rắn hơn, thậm chí có cả hàn khí nhàn nhạt quấn quanh thân.
Tạm cất đi tất cả. Thanh Phong hắn chỉ định ở lại đây khoảng hai ngày rồi quay về. Ở lâu trong rừng không quá tốt, nhất là tại cái nơi đầy quỷ quái này.
Ầm!!
Một tiếng động lớn vang lên. Trần hang rung lắc dữ dội. Những cột thạch nhũ nứt ra, rơi xuống như những cây giáo khổng lồ.
Mặt Thanh Phong biến sắc, tay thu sâu lại lấy lực rồi đấm ra một quyền thật mạnh, phá toang một cây thạch nhũ đang rơi xuống, chân nhanh chóng vọt ra khỏi hang.
Tiếng rung động vẫn tiếp tục. Mặt đất hơi rung lên, thỉnh thoảng còn truyền tới một vài cơn sóng xung kích nhỏ làm hắn có chút nghi hoặc, chỉ đành cố đè nén lại nỗi tò mò lại. Hướng sóng xung kích truyền tới từ sâu trong sơn mạch, mang theo cỗ khí tức kì lạ, tựa như một dòng thủy lưu.
Xoẹt!!
Vụt!
Hai bóng đen chợt bay vụt ra. Thanh Phong nấp dưới tán cây bỗng chốc tròng mắt co rụt lại, hơi thở chợt yên tĩnh lạ thường
Hai bóng đen trên trời đang giao chiến kia rõ ràng là hai người, khí tức hai bên hoàn toàn đối lập nhưng khủng bố với cùng. Một bên tựa như thái dương hạ san, chí cương vô tận, một chiêu chấn nát tất cả. Một bên lại tựa như dòng lưu thủy nhẹ nhàng êm đềm nhưng dẻo dai vô cùng, khí thế mơ hồ mang theo vài tia ẩn nấp, chỉ chờ chốc lát bà bùng lên như một cơn đại hồng thuỷ.
“Tông Sư võ đạo!”
Thanh Phong ánh mắt co rút lại. Tông sư võ đạo, toàn cõi Tây Vực này không quá năm người, thế mà tại đây đã có hai.
Lúc này, hai Tông Sư võ đạo giao chiến kịch liệt. Nội lực hai bên bàng bạc, phảng phất như thủy triều, liên miên không dứt. Chốc lát lại chấn ra một luồng kình phong kịch liệt, thổi bay những tán cây rừng phía dưới.
Thanh Phong vẫn ẩn nấp bên dưới. Hơi thở hắn đã thu liễm hết sức, dường như sắp tới giới hạn bản thân. Nếu lâu hơn 5 phút mà chưa kết thúc chắc chắn sẽ bại lộ.
Mạch máu trên thái dương hắn căng lên, tay tê rần. Mỗi Tông Sư võ đạo đều rất ít khi lộ mặt, cũng rất kiềm chế để không xung đột, kết oán không cần thiết.
Trong trường hợp này thứ để hai Tông Sư võ đạo trở mặt với nhau không có nhiều. Một là bảo vật tuyệt thế. Khả năng này là lớn nhất. Khả năng thứ hai cũng có nhưng không cao, đó là mâu thuẫn cá nhân, đơn thuần ngứa mắt muốn tru diệt đối phương, không liên quan tới bảo vật.
Lúc này, vị Tông Sư võ đạo có luồng nội lực nhu hoà kia đột nhiên đánh ra một chưởng trúng ngực vị Tông Sư còn lại.
“Hộc!”
Vị Tông Sư trúng chiêu hộc một tiếng, máu phun ra khỏi miệng, trong sát na còn mơ hồ thấy cả vài mảnh nội tạng.
Vị Tông Sư có nội lực nhu hoà kia lúc này lạnh lùng nhìn kẻ địch, cười khẩy nói:
“Mạc Định, ngươi đã sớm chả còn hi vọng gì, tốt nhất nên chết đi.”
“Dù ta có chết cũng phải kéo ngươi theo cùng!” Vị Tông Sư tên Mạc Định kia cắn chặt răng, gầm gừ nói.
“Thiên Nguyên tông các ngươi sẽ sớm sụp đổ. Cơ Quan thành sẽ sớm thuộc về Vũ Cảnh Văn ta thôi!” Vũ Cảnh Văn cười gằn, sát khí trong mắt hiện ra. Mạc Định lúc này mặt chợt giãn ra, nhìn Vũ Cảnh Văn, nói:
“Người không nói thì ta cũng quên. Làm sao có thể để cho Cơ Quan thành rơi vào tay ngươi?”
Mạch Định cười lên ha hả, chốc lát lại ho ra một ngụm máu. Vũ Cảnh Văn lạnh lùng nhìn Mạc Định, tay ngưng tụ một đoàn nội lực vỗ về phía Mạc Định, nói:
“Chết đi!”
Mạc Định cũng hét lên:
“Ăn ta một quyền!”
Tay hắn thu sâu lại, gân xanh nổi lên rần rần. Chốc lát, một luồng nội lực khủng khiếp quấn quanh cánh tay hắn.
Mạc Định tung ra một quyền cực mạnh, đối chọi lại chưởng lực liên miên của Vũ Cảnh Văn. Tưởng chừng như một quyền chí cương kia của Mạc Định sẽ không thể trụ được lâu, sẽ bị chưởng lực của Vũ Cảnh Văn hoá giải lực lượng, không ngờ chính nội lực của Vũ Cảnh Văn bị xoắn nát từng chút một.
Vũ Cảnh Văn chợt biến sắc mặt, vội vàng thu lại lực lượng. Nhưng không kịp nữa rồi. Mạc Định gầm lớn, nội lực xoáy thành một cự quyền khổng lồ, đánh bay Vũ Cảnh Văn.
Vũ Cảnh Văn bay ra một đoạn xa, người đập mạnh vào một cây đại thụ lớn hộc ra một ngụm máu lớn, hai mắt lập tức mất đi sinh cơ.
“Phụt!”
Mạc Định phun ra một ngụm máu lớn, sắc mặt tái nhợt. Sinh mệnh hắn đang dần trôi qua, hắn còn trụ lại được là do nội lực khủng bố còn đang duy trì.
Thất thểu lết đi, Mạc Định chợt ngã xuống, miệng thì thào:
“Ha ha....Rốt cục...cũng không...qua được rồi....”
Nói rồi, đầu ngoẹo sang một bên, hoàn toàn chết đi.
Thanh Phong thận trọng chờ thêm chừng 15 phút nữa rồi mới rời khỏi vị trí ẩn nấp.
Khoảng rừng chỗ hai cường giả Tông Sư giao chiến bây giờ chỉ còn lại là một mảng hỗn độn. Cây cối đổ rạp, mặt đất nứt ra từng đoạn, vào chỗ bị chấn nát vụn như bị nện một chuỳ khổng lồ.
Thanh Phong trong lòng thầm kinh thán. Quả nhiên lực lượng của Tông Sư võ đạo khủng bố vô cùng.
Lục soát người hai cường giả, hắn tìm được khá nhiều đồ vật. Hai bịch thú tinh khá nặng, ước chừng nếu bán thì được khoảng bốn tới năm ngàn lượng bạc. Một thanh truỳ thủ nạm ngọc, chất sắt cứng rắn, sắc bén vô cùng. Một vài thứ khác cũng khá nhiều nhưng chủ yếu toàn tạp vật, nhưng giá trị cũng không nhỏ.
Thanh Phong chất mọi thứ vào balo của mình, chỗ quặng kim loại kia đành cất tạm vào chỗ kín, lần sau tới lấy về