Editor: Mèo (meoancamam)
Từ lúc vừa ăn cơm xong, Diệp Tử Hi vẫn luôn kêu muốn đưa cô đi đường Thượng Hải.
Tốt lắm, cô thật sự muốn nhìn xem rốt cuộc Diệp Tử Hi có gì hay để nói.
Sau đó Tiếu Bảo Bối liền chậm chạp theo Diệp Tử Hi bước đến bên xe đằng kia.
Diệp Tử Hi có thể đưa Tiếu Bảo Bối về nhà, Nhạc Dương chính là vui vẻ. Ít nhất chứng minh Diệp Tử Hi thực sự vì cô mà bắt đầu tham gia vào vòng tròn của cô rồi.
Cũng không biết vì sao, nhìn bóng lưng Tiếu Bảo Bối và Diệp Tử Hi rời đi cùng nhau, Nhạc Dương rốt cuộc vẫn cảm giác có chút là lạ.
Có cảm giác, hôm nay hai người kia dường như có chuyện gì đó gạt cô...
- - đường phân cách - -
"Kiều, kiểm tra!"
Kiều Trì đã đến, cũng trong dự liệu của Kiều Trác Phàm.
Mỗi năm, Kiều Trì đều đúng thời điểm qua đây kiểm tra anh vài lần.
Nhất là thời gian này, bệnh suyễn của anh đúng lúc phát tác nên kiểm tra như vậy càng không tránh được.
"Ừ!" Ngược lại Kiều Trác Phàm cũng không phản kháng nhiều, sau khi trực tiếp vén tay áo mặc nhà của mình liền để Kiều Trì bắt đầu đo huyết áp cho mình.
Tối nay anh vốn muốn tự mình đưa Tiếu Bảo Bối đến chỗ gặp với Nhạc Dương, thuận tiện ở cạnh cô.
Nhưng sau đó, Tiếu Bảo Bối lại nói cô muốn một mình qua đó!
Trải qua Kiều Trác Phàm cầu xin cũng không thể khiến Tiếu Bảo Bối thay đổi tâm ý.
Rơi vào đường cùng, anh cũng chỉ có thể phái A Vĩ đưa Tiếu Bảo Bối qua đó, còn bản thân ở lại trong nhà chờ cô về.
Nhưng bình thường khi Tiếu Bảo Bối ở nhà nơi này trông có vẻ vô cùng ấm áp thoải mái, hôm nay không biết vì sao mà thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Nhất là con cừu nhỏ có phân đáng ghét được Tiếu Bảo Bối đặt trên sô pha kia, lúc này còn trừng mắt giống như đang chờ đợi cười nhạo Kiều Trác Phàm anh, khiến anh càng cảm thấy tức giận.
Dưới cơn giận dữ, Kiều Trác Phàm khẽ đạp chân dài, con cừu nhỏ vẻ mặt cười xấu xa kia liền bay ra khỏi sô pha.
Mà Kiều Trì bên cạnh cũng nhìn thấy hết một màn này.
Sau khi đã cất kỹ dụng cụ kiểm tra cho Kiều Trác Phàm, ông chạy đến bên cạnh nhặt chú cừu nhỏ của Tiếu Bảo Bối lên, khi đã đánh giá toàn bộ một hồi liền lắc đầu: "Thật đáng thương, chủ nhân không có ở nhà mi liền bị ghẻ lạnh! Nếu không, đi theo ta đi!"
Đương nhiên, bạn cho rằng Kiều Trác Phàm sẽ ngốc đến nỗi cho rằng Kiều Trì thực sự nói chuyện cùng gấu bông?
Hiện giờ Kiều Trì chẳng qua dùng cách của mình trêu chọc Kiều Trác Phàm thôi.
Kiều Trác Phàm biết rõ điều này, động cũng không động liền chờ xem kế tiếp Kiều Trì sẽ uốn thành cái dạng giả vờ gì.
Nhưng mà, Kiều Trì nhìn thấy Kiều Trác Phàm bất vi sở động. Sau liền dứt khoát dùng tay ôm con cừu nhỏ vào lòng rồi lại giống như vô cùng thân thiết tiến đến trước mặt con cừu kia: "Chậc chậc chậc, thịt cừu non mềm cũng không tệ lắm! Đến, anh đây nếm thử..."
Khi nói đến đây, môi Kiều Trì liền dáng vẻ như muốn hôn lên con cừu.
Thực ra một màn này đoán chừng cũng không có mạnh mẽ như lời mới vừa rồi.
Nhưng Kiều Trì còn chưa hôn lên con cừu con thì nó đã bị một trận gió lớn cuốn đi rồi.
Đợi đến khi Kiều Trì phục hồi tinh thần liền nhìn thấy Kiều Trác Phàm đã ngồi lại trên ghế sô pha, chỉ là trong ngực nhiều hơn một con cừu nhỏ.
Nhưng mà, thân hình anh cao lớn như vậy, thấy thế nào cũng không cân xứng với con cừu nhỏ như vậy lắm.
"Ha ha ha..." Nhìn một màn này, Kiều Trì nín nhịn không nổi cười ra tiếng.
Được rồi, ông thật sự không nghĩ tới, đến gấu bông của Tiếu Bảo Bối đối với Kiều Trác Phàm cũng có vị trí như vậy...
"Cười cái rắm!"
Kiều đại thiếu nhìn dáng vẻ Kiều Trì cười đến mặt co quắp, dưới cơn giận muốn ném con cừu nhỏ trên tay về phía Kiều Trì.
"Đừng ném loạn đấy, nếu ném bị hỏng người nào đó đau lòng liền không tốt rồi!"
Kiều Trì "tốt bụng" nhắc nhở.
Bạn nghĩ, vừa rồi anh tàn bạo ném con cừu của Tiếu Bảo Bối ra như vậy, cuối cùng còn không phải mặt xám mày tro nhặt con cừu về hay sao?
Kiều Trì cảm thấy, hiện giờ bản thân chẳng qua khiến Kiều Trác Phàm mất đi một cái đường vòng.
Sự thật chứng minh, lời nói của ông vẫn rất có tác dụng. Xem đi, hiện giờ không phải tay Kiều Trác Phàm cầm con cừu nhỏ đã thu về hay sao?
Nhưng một giây sau, khi Kiều Trì nhìn thấy thế nhưng trên tay Kiều Trác Phàm lại cầm lấy gạt tàn anh hay quen dùng muốn đập về chỗ mình liền lập tức xám xịt chạy đi.
Thứ đồ chơi kia chính là làm từ thủy tinh, nặng phải đến vài cân.
Bị thứ này nện vào, không chết thì cũng tàn một nửa!
Kiều Trì cảm thấy, bản thân mình vẫn còn trẻ tuổi đẹp trai như vậy thì không nên ở lại liều mạng bên cạnh Kiều Trác Phàm!
Thật sự quá không đáng mà?
Sau khi oán giận kêu gào một tiếng, Kiều Trì mang theo dụng cụ của mình rời đi.
Để lại Kiều Trác Phàm một mình đứng yên tĩnh trong phòng khách cùng con cừu nhỏ trong lòng anh mắt to trừng mắt nhỏ.
"Thứ đồ chơi xấu xí bỏ đi!"
Sau khi Kiều Trác Phàm chọc chọc "phân" trên đầu con cừu liền nói như vậy.
Anh là người không quen nhất mỗi lần Tiếu Bảo Bối ngồi trên sô pha đều thời thời khắc khắc ôm cái gối ôm này. Nói thật, đống phân trên đỉnh đầu thứ đồ chơi này ảnh hưởng mỹ quan không nói, con cừu lớn như vậy còn có nước miếng. Thứ đồ chơi này có thể đáng yêu so với Kiều Trác Phàm anh ư?
Vừa nghĩ đến Tiếu Bảo Bối mỗi lần tình nguyện ôm vật nhỏ này nhưng không nguyện ôm anh nhiều hơn một chút, tức giận của Kiều Trác Phàm liền không xả được ra.
Anh tiện tay định mang con cừu này ra ngoài nhưng trong lúc vô ý anh lại ngửi thấy mùi hương của Tiếu Bảo Bối lưu lại bên trên...
Vì thế tay duỗi ra lại lần nữa thu lại.
Được rồi, con cừu nhỏ này cho dù có xấu nhưng nó có mùi hương của Tiếu Bảo Bối, đó là thắng lợi lớn.
Vừa rồi anh đã nghĩ mỗi lần Tiếu Bảo Bối thích ôm rồi hôn này nọ như vậy, nếu đồ chơi này bị Kiều Trì động tới, Tiếu Bảo Bối lại cầm lên ôm hôn, vậy không đồng nghĩa với việc hôn gián tiếp Kiều Trì chứ?
Cho nên, anh vốn không định để ý tới Kiều Trì khiêu khích mới có thể đột nhiên tiến lên cướp món đồ chơi nhỏ này về.
Chẳng qua Kiều Trác Phàm phát hiện bản thân trước mặt Kiều Trì thật sự đã để lộ quá nhiều cảm xúc rồi.
Nhưng sau ngẫm lại, đâu chỉ là Kiều Trì?
Vì một người Tiếu Bảo Bối, anh dường như đã biểu lộ bản thân trước mặt nhiều người lắm rồi...
Hiện giờ, Tiếu Bảo Bối mới không ở bên cạnh, anh lại càng giống như một cái xác không hồn.
Trước kia một mình ngốc vài ngày đều không cảm thấy nhà cửa trống trải, bây giờ lại cảm thấy xa lạ dị thường.
Mãi đến khi bên ngoài truyền đến âm thanh có xe lái đến, Kiều Trác Phàm mới thoát ra từ mạch suy nghĩ của mình.
Hết chương 134.