Editor: Mèo (meoancamam)
"Tiếu Bảo Bối, tôi hi vọng cô có thể cho tôi thêm chút thời gian!"
Từ lúc lên xe tới giờ, Diệp Tử Hi vẫn muốn nói chút gì đó với Tiếu Bảo Bối.
Nhưng trong lúc đó, Tiếu Bảo Bối vẫn cúi đầu nghịch điện thoại.
Vài lần anh định mở miệng nói gì đó với Tiếu Bảo Bối thì lại phát hiện cô vốn không để ý đến ý tứ của anh.
Rất không dễ dàng tìm được địa chỉ Tiếu Bảo Bối nói kia, Diệp Tử Hi dừng xe liền nhanh chóng nói như vậy.
"Cho anh thêm chút thời gian, để làm gì?"
Tiếu Bảo Bối cất máy, nhìn về phía anh.
Bởi vì xe đã tắt máy nên bên trong xe là một khoảng tối đen.
Lúc này Diệp Tử Hi hoàn toàn không thấy được vẻ mặt của Tiếu Bảo Bối. Chỉ cảm thấy, giọng nói của cô cực kỳ lạnh!
Lạnh đến nỗi có chút không giống cô.
"Chẳng lẽ là cho anh thêm chút thời gian để hưởng thụ cảm giác chân giẫm hai thuyền, trái ôm phải ấp?" Tiếu Bảo Bối hiện giờ chính là cô gái không quen nhìn nhất chính là việc bắt cá hai tay. Bởi vì trước kia Quý Xuyên cũng đã tổn thương cô như vậy. Mãi đến khi bọn họ sắp cử hành hôn lễ, mới đột ngột bung ra việc thực tế anh ta đã đi lãnh giấy kết hôn cùng người khác.
Đây rốt cuộc có bao nhiêu tổn thương người, chỉ có đương sự Tiếu Bảo Bối rõ ràng.
Mà đau đớn như vậy, cô thật sự không hi vọng bạn tốt Nhạc Dương của mình cũng phải trải qua.
Nhìn lướt qua chỗ Diệp Tử Hi sau tay lái bên cạnh, Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy buồn cười.
Theo ý cô, Diệp Tử Hi muốn so với công tử ca chân chính nhà người ta vẫn còn kém xa một đoạn.
Công tử ca chân chính, căn bản sẽ không cố gắng khoe khoang trước mặt người khác trên người mình đang mang thứ hàng hiệu gì, giống như vòng tròn của mấy người Kiều Trác Phàm và Đàm Duật kia!
Một đám người bọn họ, tùy tiện lôi ra một người tuyệt đối có thể bỏ xa Diệp Tử Hi vài con phố rồi!
Chỉ có bản thân Diệp Tử Hi mới tự cảm thấy bản thân tốt thôi.
Thấy anh thật lâu sau cũng không lên tiếng, không biết đang nghĩ đến điều gì, Tiếu Bảo Bối liền mở miệng tiếp: "Diệp Tử Hi, anh đừng tưởng rằng anh có mấy đồng tiền dơ bẩn thì toàn bộ phụ nữ trên thế giới này sẽ vây xung quanh anh! Hiện giờ Nhạc Dương chẳng qua là đương cục giả mê(*), chờ đến khi cậu ấy tỉnh táo lại, anh cái gì cũng không phải!" Đương nhiên Tiếu Bảo Bối hiểu rõ Nhạc Dương thích cũng không phải tiền bạc của Diệp Tử Hi. Cô nói, chỉ là những của cải mà Diệp Tử Hi vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo mà thôi.
(*) đương cục giả mê: trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường
"Tiếu Bảo Bối, cô không thấy việc này tốt sao? Ít nhất cô vẫn nên để cho tôi thời gian chuẩn bị, khi nào thì nói cho Nhạc Dương chứ..." Tiếu Bảo Bối gay gắt như vậy, Diệp Tử Hi cũng lần đầu tiên ý thức được cô cũng không dễ trêu chọc.
"Được, tôi lại cho anh thêm chút thời gian! Nhưng Diệp Tử Hi, nhẫn nại của tôi cũng có hạn. Tôi không thể nhìn anh hủy hoại Nhạc Dương như vậy được!"
Khi Tiếu Bảo Bối nói xong những lời này cũng là lúc cô định xuống xe.
Diệp Tử Hi vội vàng mở cửa xe, muốn theo sau.
Nhưng vào lúc này lại có hai người áo đen chắn trước mặt anh ta.
"Đừng ngăn cản tôi, tôi có việc muốn nói với Tiếu Bảo Bối!"
Nói xong những lời này, Diệp Tử Hi định vượt qua hai người, tiếp tục bước theo Tiếu Bảo Bối.
Nào biết hai người này nhất quyết không tha, ngăn cản đường đi của anh.
"Anh cần phải trải qua kiểm tra, xác định trên người không mang theo bất kỳ đồ vật nguy hiểm nào mới có thể đến gần biệt thự trong phạm vi hai mươi mét."
Người áo đen mặt không đổi sắc nói vậy với Diệp Tử Hi.
"Còn phải kiểm tra?" Diệp Tử Hi nghe yêu cầu ngặt nghèo như vậy, mày không vui nhíu lại.
Được rồi, ngoại trừ tham gia những dịp quan trọng cùng với khi đi máy bay được yêu cầu phải kiểm tra, anh ta thật sự chưa từng gặp qua trường hợp riêng tư cần kiểm tra như vậy.
Trong lúc nhất thời, Diệp Tử Hi cảm thấy những người này đang lừa anh.
"Đúng! Nếu như muốn tiếp tục đến gần hay muốn vào nhà, đều phải trải qua một loạt kiểm tra mới được!"
"Vậy thôi! Ông đây khinh thường..."
Tóm lại, Diệp Tử Hi cảm thấy bị kiểm tra không chắc chắn như vậy hẳn là nhìn trúng những thứ đồ sang quý (sang trọng + đắt đỏ) trên người anh, đổi một lý do khác để cướp của anh ta.
Nhưng lúc này Diệp Tử Hi hoàn toàn không biết, toàn bộ thứ trên người anh ta, mấy thứ này một cái thôi vệ sĩ cũng thấy chướng mắt.
Bọn họ chẳng qua chỉ phụng sự Kiều Trác Phàm, bảo vệ an nguy của anh thôi.
Đối với nhân vật nhỏ như anh ta đến vệ sĩ còn không đặt trong mắt, sao Kiều Trác Phàm lại có thể để tâm?
Nhưng trước khi rời đi, Diệp Tử Hi lại nhìn thoáng qua dãy biệt thự sau lưng.
Chung quy vẫn cảm giác, thiết kế của biệt thự này, dường như anh đã gặp qua ở chỗ nào đó.
Nhưng trước mắt mấy người áo đen vẫn nhìn chằm chằm vào anh, Diệp Tử Hi lo bản thân bị cướp nên trong lòng cũng bình tĩnh không nổi để nghĩ ra điều gì.
Sau đó Diệp Tử Hi rời đi.
Trong biệt thự nhỏ, cũng bởi vì Tiếu Bảo Bối quay về mà khôi phục lại sự ấm áp.
- - đường phân cách - -
"Tút tút tút..."
Đây là khu nhà của Lăng gia, trang trí xa hoa bên trong và khung cảnh khu phố bên ngoài thật đúng là có chút không ăn khớp.
Mà ngay ngày này, sáng sớm điện thoại nhà bọn họ đã kêu không ngừng.
Âm thanh chói tai này khiến Lăng Nhị Gia có chút không vui.
Khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành ngoại trừ vài cọng râu mảnh mới xuất hiện còn có vẻ bất mãn trên mặt.
"Người nào, có chuyện mau nói! Ngươi sáng sớm tinh mơ không ngủ được nhưng ông đây vẫn buồn ngủ đấy!" Đến mí mắt cũng không nhấc lên, Lăng Nhi Gia cầm điện thoại liền hừ một trận như vậy.
Được rồi, hôm nay là Chủ nhật.
Tối qua ông chính là lấy cớ này mà kéo được Tô Tiểu Nữu lên giường lăn qua lăn lại vài lần.
Đến khi trời sắp sáng hai người bọn họ mới đi vào giấc ngủ. Vốn Lăng Nhị Gia còn định, hôm nay ông muốn kéo Tô Tiểu Nữu chỗ nào cũng không đi, cả ngày đều ở trên giường. Cùng nhau nghỉ ngơi dưỡng sức đủ rồi liền chiến đấu tiếp.
Nhưng không nghĩ tới, lúc này mới ngủ được không bao lâu thì điện thoại lại ầm ĩ đến!
Bạn nghĩ lúc này Lăng Nhị Gia còn có thể hảo ngôn hảo ngữ (nói tốt, lịch sự)?
Khó đấy!
Chỉ là ngay tại lúc Lăng Nhị Gia hầm hừ biểu lộ bản thân bất mãn, bên kia điện thoại liền truyền đến âm thanh của đàn ông khiến Lăng Nhị Gia giật mình một cái, tỉnh táo rồi.
"Lăng Nhị, tối qua lại làm mấy trò vụng trộm rồi hả?" Giọng nói của Mặc lão tam truyền ra từ bên kia điện thoại càng khiến Lăng Nhị Gia nổi giận.
"Mặc lão tam, ông cái tên này thật đúng là con mẹ nó đáng đánh đòn. Sớm tinh mơ gọi điện thoại làm gì?"
"Tôi cũng bất lực chứ! Hôm nay chỗ Đàm lão đại hình như có chương trình gì đấy, bảo chúng ta thu thập một chút liền qua đó!" Mặc lão tam ở bên kia điện thoại oán giận. Thực ra ông cũng mới vừa tỉnh ngủ liền bị phái đi làm cái nhiệm vụ gian khổ này.
"Nhà Đàm lão đại có chương trình gì?" Lăng Nhị Gia gãi mái tóc rối bù.
"Tôi không biết, tóm lại là bảo muốn cả nhà đến! Đúng rồi, còn có tiểu Công Chúa nhà ông cũng cần phải có mặt!" Lời này chính là vừa rồi bà Chu nói, thằng cháu nhà ông muốn ông nói. Lúc này Chu tiên sinh mới bất đắc dĩ đem nguyên lời xi này nói cho ông.
"Có chuyện gì sao?" Lăng Nhị Gia mới vừa tỉnh ngủ, còn có chút không rõ.
"Dù sao mấy người đến đúng giờ là được!" Nói xong lời này, Chu tiên sinh liền cúp điện thoại. Nói chung, ý tứ ông cũng đã truyền đạt rồi.
Đến lúc đó nếu một nhà Lăng Nhị Gia không có mặt đúng giờ liền không liên quan đến Chu tiên sinh ông nữa.
Mà Chu tiên sinh dường như vừa nhận được nhiệm vụ cũng không hề biết, thực ra tụ tập ở Đàm gia hôm nay đều chỉ vì muốn tác hợp hai đứa trẻ mà thôi.
Lăng Công Chúa mới ra viện còn chưa có đi làm cũng không đi đến những nơi khác chơi, cả ngày đều ngốc trong nhà. Cố Nệm Hề nói cho oai là muốn đứa bé này ra ngoài thả lỏng tâm tình một hồi, trên thực tế cũng muốn tạo ra cơ hội gặp mặt cho hai đứa trẻ.
Phải biết rằng, từ khi Lăng Công Chúa bắt đầu trốn tránh không gặp Bảo Bảo nhà bọn họ, thằng nhóc thối kia cũng hoàn toàn gầy đi một vòng.
Gần đây, đến món thịt nó yêu thích nhất cũng không ăn được bao!
Cố Niệm Hề lo lắng, thằng bé này mà cứ tiếp tục giày vò như vậy sợ là sắp tàn mất.
Cho nên bà mới sắp xếp lần gặp mặt này.
"Mặc lão tam, tôi..."
Khi Lăng Nhị Gia hoàn hồn thì mới phát hiện, điện thoại bên kia đã tắt rồi.
"Thật là. Chủ nhật quý báu lại phải lãng phí rồi..." Khi Lăng Nhị Gia cúp điện thoại cũng lầm bầm oán giận.
Mà lúc này, Tô Tiểu Nữu đi ra từ trong phòng ngủ.
Nhìn thấy Lăng Nhị Gia ngồi trên ghế sô pha, bà cũng chậm bước tới bên này: "Chuyện gì sao?" Nói xong, Tô Tiểu Nữu lại nhịn không được ngáp một cái.
Được rồi, cả một đêm không nghỉ ngơi tốt thật đúng là vẫn còn khá buồn ngủ.
Nhưng vừa nãy nghe Lăng Nhị Gia kêu to trong phòng khách, bà cảm thấy vẫn nên ra xem thì tốt hơn. Đỡ phải sáng sớm tính khí ông lại gắt gỏng quá, hủy cả cái nhà này luôn.
"Còn không phải nhà Đàm lão đại sao! Đột nhiên nói muốn tụ tập, còn bảo chúng ta đưa tiểu Công Chúa qua!"
Khi Lăng Nhị Gia nói lời này cũng kéo Tô Tiểu Nữu trên sô pha vào trong lòng, lại tựa đầu lên bả vai bà, dáng vẻ làm nũng.
Nhưng Tô Tiểu Nữu nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp đẩy đầu ông ra, ánh mắt khinh thường kia giống như đang nói: Cũng đã là ông già mấy chục tuổi, còn bán cái gì manh nữa!
Nhưng trước mắt nghe Lăng Nhị Gia nói một hồi như vậy, Tô Tiểu Nữu lại vội vàng... cân nhắc ý tứ của người nhà họ Đàm, tạm thời quyết định không so đo cùng tên yêu nghiệt này nữa.
"Bọn họ muốn chúng ta đưa tiểu Công Chúa qua đó?"
"Ừ! Em nếu không muốn đi, chúng ta liền không đi. Nhiều nhất khi gặp nhau anh để cho anh ấy đánh cho một trận là được!" Lăng Nhị Gia ôm tư tưởng bình nứt không sợ bể.
"..." Tô Tiểu Nữu nghe Lăng Nhị Gia nói, trong tức khắc cũng không biểu hiện rốt cuộc mình đồng ý hay phản đối, chỉ cau mày.
Thực ra, bà lo lắng chính là vì tiểu Công Chúa nhà bọn họ.
Từ sau khi xuất viện, con bé vẫn ngột ngạt trong nhà.
Đây còn không nói, nhưng để Tô Tiểu Nữu lo lắng nhất chính là từ sau khi con bé này xuất viện, thế nhưng thật sự một lần cũng không hề nhắc tới cái tên Đàm Duật!
Vốn Tô Tiểu Nữu đang cho rằng tiểu Công Chúa chẳng qua chỉ đang nói đùa, không muốn thích Đàm Duật nữa, cũng không thể không bắt đầu coi trọng vấn đề này.