Edit by An NhiênThử tiêu bỉ trường, hồn phi yên diệt.
Không thể ngờ đây mới là chân tướng của hồn phi yên diệt, giết một chân thân trong đó, hồn phách của chân thân bị giết sẽ bị một hồn phách khác cắn nuốt, vĩnh viễn biến mất, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế làm người cũng không có.
Lưu Huyền năm đó vì mạng sống, không tiếc hạ độc trên người Lạc Khiêm, chỉ tiếc, Mạc Thanh đã không còn là Lạc Khiêm năm đó không chút nào đề phòng.
Hạ Diễn chắc hẳn đã sớm tính đến điểm này.
Lưu Huyền bất luận thế nào cũng sẽ không giết được chân thân Mạc Thanh, thế nhưng Hạ Diễn lại có cơ hội giết chết chân thân của Lưu Huyền.
Trong nội tâm Mạc Thanh như có vô số con chuột gặm cắn, nam nhân này vì hắn, không tiếc hết thảy, ngay cả tính mạng cũng không để ý. Y sở dĩ cái gì cũng không nói cho hắn, chỉ e cũng bởi trong lòng không nắm chắc. Loại sự tình ám sát Hoàng đế này, ai có thể bảo đảm không có chút sơ hở nào?
Nếu thật sự để y bị lăng trì chết đi, Mạc Thanh đời này làm sao có thể an tâm sống?
Quả thật hèn mạt!
Thống khổ nôn nóng chờ đợi ba ngày, lúc chìm vào giấc ngủ Mạc Thanh đột nhiên mở mắt, thân thể giống như từ trên vách đá chọc trời rơi xuống, ngã xuống chiếc giường vô cùng quen thuộc. Trên giường trống rỗng, gian phòng yên tĩnh, âm u lạnh lẽo, giống như căn bản không có người ở.
Trong bóng đêm, bên cửa sổ hình như truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng chậm chạp.
Mạc Thanh nghe tiếng hô hấp kia liền biết không phải là Hạ Diễn, động tác nhanh nhẹn từ trên giường nhảy xuống, bên cửa sổ quả nhiên có một người gầy yếu thon dài đang đứng, quay lưng về phía ánh trăng, tối đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng. Mạc Thanh lạnh giọng khẽ quát: “Ai?”
Thanh âm kia có chút trống rỗng khàn khàn: “Là ta, ta đang chờ ngươi.”
Trong lòng Mạc Thanh cực kì tức giận, tiện tay nhấc thanh kiếm sắc bên giường Hạ Diễn, trong nháy mắt dịch thân đến trước mặt người nọ. Kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang sáng loáng kề lên cổ họng người nọ, sắc mặt Mạc Thanh giống như thanh kiếm, lạnh lẽo: “Tuyên Minh, tại sao ngươi phải tố giác tướng quân? Y ở đâu?”
Mắt trái Tuyên Minh đục ngầu, khiến cho khuôn mặt vốn tuấn nhã thanh tú thoạt nhìn có chút đáng sợ, Mạc Thanh khí thế bức người, thế nhưng Tuyên Minh không có nửa phần hoảng hốt, ngược lại thản nhiên nói: “Tướng quân bị người bắt lại, hiện giờ đang nhốt ở trong đại lao chờ hành hình.”
Tay Mạc Thanh siết chặt kiếm, xương cốt răng rắc rung động: “Ngươi tên khốn kiếp!”
Tuyên Minh thản nhiên nói: “Ngươi giết ta, vĩnh viễn cũng sẽ không cứu được y. Ngươi có biết các ngươi lần trước vì sao có thể ở chung thời gian lâu như vậy không?” Hắn không đợi Mạc Thanh đáp lời, chậm rãi nói: “Bởi vì y muốn cùng ngươi một lần cuối cùng. Y cố ý chịu đựng một tháng không để ngươi trở về, chỉ vì muốn có với ngươi một lần cuối cùng. Trong lòng của y rất rõ ràng, cho dù có thể giết chết Lưu Huyền, chắc chắn y cũng không thể sống sót trở về.”
Hốc mắt Mạc Thanh nóng lên, phát nhiệt, kiếm trong tay khẽ đảo, lập tức cứa lên cổ Tuyên Minh: “Giúp ta cứu y trở về!”
“Cứu y có thể, cũng phải xem bản lĩnh của ngươi.” Tuyên Minh khẽ nuốt nước miếng, con mắt mờ đục mơ hồ thoạt nhìn có chút quỷ dị, thế nhưng khí chất lại nước chảy mây trôi, “Buông kiếm xuống, bây giờ người ngươi có thể dựa vào chỉ có ta.”
Mạc Thanh cố nén áp chế tâm tình cuồn cuộn xuống, quay người cách khỏi hắn ba bước, kiếm cũng thu hồi vào trong vỏ: “Nói từ đầu tới cuối sự tình cho ta biết.”
Tuyên Minh lau máu nơi cổ, hơi cà nhắc ngồi xuống bên cạnh bàn: “Ngươi muốn ta nói bắt đầu từ đâu?”
“Bắt đầu từ làm thế nào để cứu y.”